Nhưng với tốc độ tấn công như vậy, đòn đánh của
Drebber vẫn chìm vào trong khoảng không, Vương Hủ thậm chí hoàn toàn
biến mất trong tầm mắt của hắn, trong không khí chỉ để lại mùi máu tanh
nhàn nhạt cùng từng luồng nhiệt.
Lần xuất hiện kế tiếp của Vương Hủ là ở ngay sau lưng của Drebber,
trên người hắn tản mát ra linh lực nóng bỏng, ngay cả làn da hắn cũng
trở nên đỏ bừng, linh thể cùng máu thịt cũng đang dần tiêu hao.
"Hống! !"
Drebber hét lớn, nhào về phía Vương Hủ như đánh mất lý trí. Con dao
hắn thường dùng khi biến hình không biết tại sao đã biến mất, nhưng đổi
lại sức tàn phá của hắn ở dạng này lại cực kỳ kinh người, dù chỉ huơ tay luồng gió áp cũng có thể đánh nát một bức tường.
Dù với sức tấn công như vậy, nắm đấm của hắn vẫn bị Vương Hủ đỡ được bằng một tay!
"Hắc hắc. . . Chỉ có ngươi. . ." Vương Hủ thở hổn hển, dường như lần
dùng Linh Thức Tụ Thân Thuật này khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Vương Hủ đón lấy nắm đấm của Drebber, gằn giọng nói: "Chỉ có ngươi. . . Ta muốn đích thân. . . Làm thịt! !"
Một tiếng Phanh vang lên, Vương Hủ nhảy lên như thiểm điện, đầu gối
của hắn dán chặt lên mặt của Drebber, thân hình to lớn kia cũng vì vậy
mà phải lùi lại vài bước.
Vương Hủ tiếp tục tiến tới, nắm đấm của hắn như vũ bão hướng về phía
thân thể của Drebber, từng làn máu bắn lên trong không khí, kèm theo âm
thanh va chạm liên miên không dứt.
Nhưng Drebber sau khi biến thân cũng thực đáng sợ, dưới công kích
mãnh liệt của Vương Hủ vẫn không ngã quỵ, còn dần dần ổn định lại thân
hình, nắm đấm to lớn vẫn đánh về phía Vương Hủ.
Vương Hủ dù biết cứng đối cứng là sai, rõ ràng hắn có tốc độ nhanh
hơn so với Drebber, nhưng lại không tránh không né, gắng gượng ăn trọn
một quyền vào má trái.
Đây là một nắm đấm cực lớn, ngay khi nó hạ xuống mặt, tai trái của
Vương Hủ liền mất đi thính lực, miệng trào ra một búng máu lớn, cũng
không biết trong miệng còn lại mất cái răng còn khỏe mạnh.
"Hừ. . . Không đau chút nào! Phế vật!"
Vương Hủ lại cười gằn, hướng về phía Drebber khiêu khích.
Drebber gầm thét, lại một lần nữa đánh tới, lần này là từ trên cao
đánh xuống, thế như thái sơn áp đỉnh. Bởi vì thân hình nên Drebber chiếm được ưu thế, một quyền này đánh vào phần xương đòn vai của Vương Hủ.
Theo như bình thường thì Vương Hủ sẽ nằm dẹp lép như cái bánh, không
ngờ rằng hắn lại cứng rắn đỡ được quyền này, lại không hề ngã. Hai chân
hắn cong lại, hàm răng cắn chặt, hắn vẫn đứng đó, sắc mặt nhìn Drebber
vẫn tràn ngập vẻ khiêu khích: "Sao thế? Công kích như thế này mà cũng
đòi đánh ngã ta?"
Drebber lại thét lớn, hắn giơ cao hai tay, mười ngón tay đan lại với
nhau, dùng hết sức lực toàn thân, tạo thành một kích như sao chổi, hướng thẳng về phía đỉnh đầu của Vương Hủ mà đập.
Vương Hủ chờ chính là thời khắc này.
Cũng giống như tiền đạo trong bóng đá, chúng ta thường xuyên thấy họ
trong khoảng cách ngắn sẽ bộc phát ra tốc độ chạy cực kình kinh người,
nhưng sau khi mỗi lần bị phá bóng hoặc bị chơi xấu, bọn họ sẽ té xuống
đất mà thở dốc, thậm chí biểu hiện hết sức thống khổ.
Cũng giống như chúng ta luôn quen với việc nâng một vật nặng trên
vai, sau khi đặt vật đó xuống nghỉ ngơi, cơ bắp cánh tay ngay khi dừng
lại sẽ có cảm giác đau đớn.
Lực lượng, tốc độ, kỹ thuật, độ bén nhạy, những yếu tố này kết hợp
tại một mức độ cân bằng, chính là lực bộc phát. Nhưng càng tập trung,
thời gian ngắn, lực cơ bắp bộc phát với cường độ cao, mức độ đau đớn
cũng sẽ càng lớn.
Vì vậy, khoảng thời gian ngay khi Drebber phát động công kích, chỉ
khoảng vài phần giây. . . Drebber, chính là một kẻ yếu ớt tới mức không
chịu nổi một kích.
Đồ Long Thiên, Đấu Thuật, Ưng Tập.
Vương Hủ giống như là một con ưng săn mồi bắt được khoảnh khắc tấn
công, khi đòn đánh điên cuồng của Drebber chìm vào trong khoảng không,
thời gian ngắn ngủi đó, đã đủ để Vương Hủ đưa hắn vào chỗ chết.
Phốc một tiếng, cánh tanh có vẻ mảnh khảnh của Vương Hủ lại xuyên
thấu qua được thân thể giống như tường đồng vách sắt của Drebber. Một
thứ chất lỏng màu đen sền sệt từ trong lồng ngực Drebber phun ra ngoài.
Khi Vương Hủ rút ra cánh tay, máu đen rải khắp không trung như tận
diệt. Thân thể cao lớn của Drebber đổ sập xuống đất, Vương Hủ búng tay,
dùng hố đen nuốt gọn thân thể con quái vật kia.
"Ngươi quả thật trở nên càng đáng sợ hơn rồi." Derek nói
Tiếng ngâm xướng của Derek cũng đã ngừng lại từ khi nào, hắn tiếp tục
nói: "Nhìn như muốn dùng phương thức của mãng phu mà đấu cứng, thực ra
tất cả đều là ngụy trang. Hai quyền ngươi chịu lúc trước cũng chính là
bố trí, vì một kích cuối cùng này."
Vương Hủ tùy tiện phẩy đi máu đen bám trên quần áo mình, đáp: "Vậy thì sao?"
"Đó chẳng phải là phương thức hèn hạ sao? Dáng vẻ giống như cực kỳ
cuồng liệt, thật ra thì luôn duy trì tỉnh táo đưa đối thủ vào bẫy."
Derek cười lạnh nói.
"Hèn hạ?"
Vương Hủ lấy tay che bả vai, nghiêng nghiêng cổ: "Các ngươi vây công
ta, lại còn cắn thuốc, sau đó vẫn còn quay ra nói nhảm? Ngươi có biết
xấu hổ là gì không?"
"Hừ. . . Great Cemetery!"
Derek cũng không tiếp tục nói nhiều, hắc ma pháp của hắn chỉ cần vẫy tay đã phát động.
Vương Hủ chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhiều, đây cũng
không phải là ảo giác, mà chính là giá rét thực sự. Vô số tiếng kêu rên
vang lên trong không gian thành phố London, tràn ngập giữa những con
phố, quanh quẩn không tiêu tan.
"Gì thế này? Dùng cấp thấp quỷ hồn đi đối phó với người săn quỷ? Nơi
này chính là thế giới của trò chơi Terror. Dù ta có đem tất cả linh hồn ở đây đưa đến minh hải cũng sẽ không có hậu quả gì." Vương Hủ hết sức tự
tin nói.
Derek chỉ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi có thể thử một chút."
Con ngươi của Vương Hủ bỗng nhiên co rút lại, hắn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ ra được. Nhưng bản năng lại
khiến hắn cảm thấy có nguy hiểm len lỏi vào tận trong tim mình. Hắn cúi
đầu xuống, đưa tay mình ra, phát hiện thân thể của mình đã trở thành
trạng thái nửa trong suốt, nửa hư vô.
Derek cười nói: "Hiểu chưa? Ở trong Great Cemetery của ta, chỉ có vong linh mà thôi, ngươi là vong linh, ta cũng vậy. . ."
Hắn ngẩng đầu lên, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện đầy những du hồn màu trắng: "Bọn họ. . . Cũng vậy."
Vương Hủ biết chiêu Linh Thể hợp nhất đã không thể sử dụng, hắn còn
lại lúc này, chỉ có linh hồn. Như vậy, phương thức có thể dùng để chiến
đấu cũng chỉ có một.
Lực lượng Chúa tể.
Vương Hủ nhắm hai mắt lại, sự tồn tại của những linh hồn kia hắn càng cảm nhận rõ ràng, ác ý và công kích của đám linh hồn này cũng hết sức
sâu sắc. Nhưng ngay tại khi hắn nhắm mắt, trong khoảng mười mét xung
quanh không có một vong linh nào tới gần, hình một khu vực trống không.
"Nếu không phải là ta dùng sao. . . Hừ. . . Đây rốt cuộc là trò chơi
gì?" Vương Hủ lầm bầm nói vu vơ, phạm vi của khu vực trống càng ngày
càng mở rộng.
Tiếng kêu rên, gào thét của vong linh dần vang lên, bọn họ đang thoát đi, tránh khỏi khu vực xung quanh Vương Hủ, bởi vì những vong linh tiếp cận đã bị phá hủy.
Chỉ có Derek còn đứng tại chỗ, hắn cũng đã rất gần với khu vực bị
thanh lọc linh hồn, nhưng dường như hắn không muốn chạy, mà dùng năng
lượng màu đen bao lấy toàn thân.
"Ngươi không muốn dùng biện pháp xé nát linh hồn để giết chết cấp bậc tồn tại gần với thần như vậy phải không? Vương Hủ."
Trong giọng nói của Derek vẫn lộ ra vẻ tự tin.
Không nghĩ tới Vương Hủ chỉ lạnh lùng trả lời: "Đúng vậy."
Biểu tình bình tĩnh của Derek dừng lại trên khuôn mặt, hắn chỉ nghe
thấy khoảng hai phần ba âm thanh của Vương Hủ thì thân thể đã dần hóa
thành hư vô.
"Gần với thần? Chẳng qua cũng chỉ là một linh hồi. . . Mà thôi." Vương Hủ khinh thường nói.
Một luồng ánh sáng lóa mắt hiện lên khiến người ta có cảm giác hơi
sửng sốt một chút, Vương Hủ phát hiện mình đã trở lại phía trước bàn cờ. Vưu tiên sinh chớp chớp đôi mắt ti hí, nhìn hắn.
"Cái tên mập chết bầm. . . Ta hoài nghi độ khó của ngươi khác hẳn với của ta."
"A. . . Yên tâm, nỗi sợ hãi của ta lợi hại hơn của ngươi rất nhiều,
nếu như ngươi cảm thấy không công bằng. Hôm khác ta có thể giới thiệu
vài cái khiến ta sợ hãi cho ngươi làm quen."
"Ta thấy hay là miễn đi." Vương Hủ vừa nói liền đưa tay rút ra một tấm thẻ nguyền rủa.
Vưu tiên sinh cũng ném xúc xắc, trên thẻ xuất hiện một ma pháp trận có vẻ phức tạp, trên đó viết — Sát Nhân Phong.
Con cờ trên bàn cờ tự di động, Vưu tiên sinh cũng rơi vào trầm mặc. . .