Thị trấn nhỏ Bodie dưới nước, trong mấy chục giây đã chất đầy thân thể bằng sáp vỡ vụn của Manson.
Trong lòng Tề Băng cũng minh bạch, Thương Sa Vũ cũng chỉ có thể kéo
dài được một thời gian ngắn mà thôi. Mà Manson chỉ cần còn lại lực lượng thì hắn vẫn có thể phục sinh lại một lần nữa. Tề Băng dùng bụi băng
dưới nước để di chuyển thân thể, gia tăng tốc độ, trực tiếp phá vỡ nóc
nhà thờ.
Bởi vì đã ngập trong nước nên mọi thứ trong nhà thờ đều trôi nổi lơ
lửng, giống như một con thuyền đắm vậy. Tề Băng còn chưa tới kịp tìm tòi đã có mấy chục tên Manson từ cửa bước vào.
"Càng đến gần bản thể thì ngươi có thể gia tăng tốc độ phục sinh
sao?" Tề Băng nói: "Kỳ thật ta vẫn cảm thấy kỳ quái. Vô luận là những
nơi đã tồn tại nhà thờ hay là nhà thờ được tu sửa thì chúng đều có khí
tức thần thánh, khi ác linh tiến tới đều sẽ biến thành mây khói. Chỉ có
ngươi lại có thể ký sinh ở địa phương này, tại sao vậy chứ?"
"Hừ... Đương nhiên vì thực lực của ta đã vượt xa đám ngươi gọi là 'ác linh' mà thôi." Manson lộ vẻ tự mãn.
"Ta lại không nghĩ như vậy. Linh hồn của ngươi có thể tồn tại ở nhà
thờ có lẽ cùng sự kiện xảy ra năm 1924 có quan hệ rất lớn. Hoặc có lẽ
là sớm hơn... Nói cách khác, khi ngươi vẫn còn là người sống, Derek đã
dùng phương pháp nào đó, giúp ngươi hoàn thành hết thảy..."
"Câm miệng cho ta! Ta mới là kẻ kế thừa huyết mạch chính thống, ta
chính là người thừa kế năng lực của một gia tộc quyền quý! Ta mạnh hơn
hắn!" Nhóm Manson rống giận xông tới.
Tề Băng không hề lộ ra chút bối rối: "Sau khi kết giới của Thần biến
mất, ta đã cảm nhận rõ ràng được năng lực của ngươi. Xác thực là thứ
năng lực tái sinh không dứt này rất phiền toài, hơn nữa sau khi thân
hình ngươi biến đổi, lực lượng cũng đã gia tăng gấp mấy lần. Nếu như
không cần băng, chỉ dùng thể thuật, ta có lẽ không thể đỡ được một quyền của ngươi." Hắn rất bình tĩnh nói, một giây sau đã biến mất ngay tại
chỗ, những tên Manson xông tới không hiểu sao lại tự công kích lẫn nhau, sau đó ngã xuống.
Tề Băng lại một lần nữa xuất hiện, nhưng cách đám Manson tới 5 mét:
"Thế nhưng ngươi không thấy ngươi rất ngu xuẩn sao? Với tốc độ của ngươi bây giờ thì cũng chẳng thể nào thoát khỏi đám Băng Long, nói gì tới
việc chạm được vào người của ta ?"
Manson khát máu kêu to, hắn đã bị chọc giận tới cực điểm. Đối phương
rõ ràng là một tên phàm nhân nhưng lại dám cùng giọng điệu dạy đời này
nói chuyện với hắn, hơn nữa từng câu từng chữ đều khiến hắn như bị chọc
trúng chỗ hiểm.
"Linh hồn của ngươi đang nằm trong cái đế tượng kia phải không?" Tề
Băng cũng chẳng quan tâm tới câu trả lời của Manson, nói thẳng : "Hừ. Rõ ràng chính là nó, nó chính là thứ duy nhất không bị ảnh hưởng, hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không bị di động..."
Càng xuất hiện thêm nhiều tên Manson, chúng từ bốn phương tám hướng
vọt tới, lập tức vây chặt lấy cái đế: "Ngươi biết thì sao? Ta sẽ đế
ngươi chạm tới nó ư?"
Tề Băng nói một câu hết sức nghĩa khí: "Ta đã không muốn dây dưa với ngươi, ta phải về trợ giúp bạn ta nữa.”
Manson nhe răng cười: "Ngươi cho rằng đám kiến kia hôi kia có thể
kiên trì trụ được quá năm giây dưới tay Derek sao? Bọn hắn đã sớm bị
giết sạch rồi, ngươi đúng là tên ngu xuẩn!"
Tề Băng bình tĩnh địa trả lời: ""Charlie Manson. Ngươi biết vì sao ngươi lại yếu như vậy không?"
Manson sắp bị hắn chọc tức tới mức vỡ mạch máu não, hắn thực sự muốn phun máu trả lời vấn đề này.
Tề Băng nói tiếp: "Đúng vậy, ngươi có thiên phú, có huyết thống cao
quý, cũng có dã tâm. Cũng chính vì dòng máu của ngươi, Derek mới có thể
cảm ứng được sự hiện hữu của ngươi trong biển người mênh mông. Derek chỉ lợi dụng dã tâm và lực lượng của ngươi, biến ngươi thành một tên người
hầu... Cuối cùng đã sáng tạo ra một Manson hiện giờ. Thế nhưng trước khi ngươi gặp Derek, vẫn chỉ là một kẻ bình thường, một kẻ được giáo hội
phân tới một thị trấn nhỏ làm cha sứ. Đó mới chính là chức trách, là
nhân sinh thực sự của ngươi."
Tề Băng nhìn cả đám đông Manson một cái, nói: "Ta đã từng được người
ta gọi là thiên tài, đã nhận được vô số khích lệ, chưa bao giờ hoài nghi năng lực của mình. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ta cường đại."
Hắn dừng lại một chút, tiếp tục: "Nếu như ngươi chỉ là kẻ chờ đợi vận
mệnh chiếu cố, mà không nghĩ cách và hành động tự thay đổi bản thân.
Cuối cùng tài năn cũng chỉ lãng phí mà thôi."
Sự nhẫn nai của Manson đã đến cực hạn, tất cả Manson đều im lặng,
chỉ còn một tên vẫn điên cuồng hét lên với Tề Băng: "Những thứ ta đang
làm không phải giống như ngươi nó ư, không phải ta đang tự thay đổi bản
thân mình sao? Ta nổi dậy phản lại Derek chẳng lẽ cũng đã muộn?"
Tề Băng thở dài nói: "Đã quá muộn, đây chính là con đường mà ngươi tự bước vào. Hơn nữa, kẻ dẫn đường cho ngươi cũng đã đi tới cuối đường..."
Tề Băng dứt lời, lập tức đã biến mất trước mắt Manson.
Vô số Manson cũng đã biến thành tượng sáp, chỉ còn lại duy nhất một
Manson... Hắn chán nản ngồi nhìn cái bệ mà trước đây đã đặt tượng Chúa,
mà cũng chính là nơi bản thể của hắn trú ngụ.
Trong mắt của hắn, không có sự sám hối, không có phẫn nộ, không có ai hiểu rõ được suy nghĩ của hắn trong một giây cuối đời này. Chỉ có thể
thấy hắn yên lặng ngẩng đầu, phát ra một tiếng rên rỉ tuyệt vọng.
Thân ảnh của Tề Băng lại một lần nữa xuất hiện trong dòng nước mênh mông, hắn nắm chặt tay phải, linh lực đột nhiên bộc phát.
"Băng Long Quyển!"
Toàn bộ thị trấn Bodie trong khoảnh khắc bị một vòng xoáy bao phủ,
những thứ đang xoay tròn không phải là nước, mà là những bụi băng lấp
kín cả không gian...
Chỉ mấy chục giây ngắn ngủi, nơi đó đã bị cuốn nát. Đúng như Vincent
đã nói: Manson cuối cùng đã bị đánh thành bột phấn, tất cả đám phân
thân, cùng nơi linh hồn hắn trú ngụ, đều đã không còn tồn tại.
Sau gần trăm năm, tên sát nhân lột da khiến cả nước Mỹ khiếp sợ, rốt
cục cũng đã chấp hành án tử hình của mình. Chuyện xưa của hắn cũng như
vậy mà khép lại
... ...
Miêu Gia luống cuống tay chân tìm kiếm trong phòng. Mặc dù lúc trước
hắn cũng đã suy đoán thi thể của Derek có khả năng vẫn còn tồn tại, bởi
vậy khi vừa tiến vào căn phòng thì nghiệm hắn đã sờ soạng khắp nơi, cẩn
thận dò xét. Mãi cho tới khi Manson và Derek đối kháng, hắn cơ bản đã
xác định thi thể của Derek có lẽ đã được chuyển đi tới một nơi khác,
hơn nữa tới cả Manson cũng không biết vị trí cụ thể.
"Cuối cùng là ở đâu? Cái thứ đồ chơi đáng ghét này?" Hắn có chút nổi
giận, một kẻ ưa thích dùng trí óc để suy luận khi gặp phải những chuyện
không có đầu mối, hoàn toàn phải dựa vào việc động tay chân rườm rà rất
dễ dàng cảm thấy chán ghét.
"Không thể hủy diệt cả cái khu này, nếu không thì bọn họ sẽ không có chỗ đứng..." Miêu Gia đã bỏ qua phương pháp bạo lực nhất.
Ngay lúc này, bổng nhiên Miêu Gia thoáng nhìn thấy một thứ.
Hắn chợt nở nụ cười, vỗ trán: “Ài. Ta sớm phải nghĩ ra mới phải... Tên kia..."