Giáo sư Hách rất nhanh đã bị Manson hất đi, ông ta trượt dài trên mặt đất một đoạn, sau đó đâm vào vách tường. Giáo sư
Hách phát ra một tiếng kêu đau đớn, nhưng tựa hồ cũng không bị thương
nghiêm trọng lắm. Xem ra Manson không hề muốn giết chết ông ta dễ dàng
như vậy, nếu không hắn hoàn toàn có thể xé tan thân thể giáo sư Hách
thành hai phần ấy chứ.
Ánh mắt của Arns nghiêm lại giống như trở thành vô cùng lợi hại, hắn
hướng lòng bàn tay phải lên trời, trong miệng thì thầm: "Thời điểm vũ
trụ quay về với hỗn độn, trật tự lại nằm trong tay chư thần."
Thanh âm kia tuy được phát ra từ miệng hắn, nhưng lại giống như người khác đang nói. Mà thân thể Arns lúc này chỉ giống như một cái loa phát
thanh mà thôi.
Dư âm đã hết, một cuốn sách có phong cách cổ xưa dần xuất hiện trong
tay hắn, ngoài bìa còn viết những văn tự hết sức mơ hồ, cũng chẳng thể
đoán ra đó là thứ văn tự nào. Giống như chỉ có Arns mới có thể đọc hiểu
nó.
Manson đứng trong căn phòng chợt ngừng lại, hắn dùng ánh mắt hung ác, chăm chú nhìn Arns: "Mảnh vỡ của sách Khải Huyền sao?"
Arns trả lời: "Ngươi không nên nói lung tung... Dùng thân phận của
ngươi đối với ta mà nói thì ngươi chỉ có thể gọi nó là 'Tận thế biên
niên sử ". Cái tên sách Khải Huyền cũng không phải là thứ mà đối với
thân phận của ngươi được quyền gọi."
Manson nói: "Hừ... Derek có thể sao? Còn có cả tên Vincent kia nữa?
Ngươi có phải đã nhầm lẫn không Quan Ký Lục tiên sinh, ta so với bọn
chúng còn mạnh hơn nhiều lắm."
"Mạnh hoặc yếu, sinh hoặc tử cũng chẳng thể quy định cấp bậc của
ngươi, dù bây giờ ngươi có thể chiến thắng Derek, hắn vẫn là dạng hiện
hữu cao hơn đối với ngươi. Giống như sói có thể giết chết sư tử, nhưng
nó vẫn không thể xưng là vua của mãnh thú.
Về phần Vincent... Hừ... Ngươi nói bản thân mạnh hơn hắn, ta chỉ có thể nói rằng ngươi vô tri mà thôi...
Ngươi chính là thứ ác linh vô tri mà lại tự đại, cũng chỉ dám diễu võ dương oai trong kết giới của Thần tạo ra mà thôi. Ngươi không nghĩ tới
vì sao sau khi huyết tế hoàn tất mà kết giới vẫn chưa biến mất ư? Ngươi
tự cho là đã nắm chặt tất cả mọi thứ, kỳ thật kẻ bị tính kế thực sự...
Là ngươi!"
"Đủ rồi!" Tiếng Manson gào thét đã cắt đứt Arns: "Ngươi cho
rằng thân phận của ngươi đặc thù là ta không dám giết chết ngươi sao?
Lại còn ở trước mặt ta nói năng cuồng vọng như vậy. Ta nói cho ngươi
biết: Ta không sợ bất luận kẻ nào! Ta là kẻ bất bại! Ta cũng sẽ trở
thành Thần mạnh nhất!"
"Thẹn quá hoá giận sao? Ta sẽ cho ngươi thấy mặc dù chỉ là mảnh vỡ
của biên niên sử cũng có lực lượng vượt qua sự tưởng tượng của ngươi..." Cuốn sách trong tay Arns bắt đầu phát ra những luồn năng lượng vô hình, giống như hắn đang chuẩn bị phát động thứ thuật pháp đáng sợ nào đó.
Manson cười lạnh: "Muốn tìm cái chết thì tới đi..."
RẦM~!
Lúc này cánh cửa sau lưng Manson bỗng nhiên đổ xuống, nặng nề đập thẳng xuống người hắn. Manson đã bị đè thành gián mất rồi....
Vương Hủ một chân đạp trên ván cửa: "Mẹ ngươi chứ! Cái tên vương bát
đản Manson này, ngươi khiến không gian ở đây loạn hết cả lên khiến ta
phải mở mất mấy cái cửa, chạy vòng quanh lâu đài cả mấy vòng. Cũng may
lão tử thông minh đẹp trai, nghĩ ra cách đạp cửa."
Trong câu nói nhảm của Vương Hủ lại có thêm vài phần chính khí đĩnh
đạc hết sức cổ quái. Trong bức tường cạnh lò sưởi, gần cửa sổ, đối diện
với cánh cửa là ba tên Manson, bọn chúng đều đứng bất động, dùng ánh mắt hết sức kỳ quái nhìn Vương Hủ.
Dụ Hinh ngồi thừ người ở một góc tường, hình như là bị thương.
William đang cầm một cái đèn bàn, khóe miệng co rúm lại. Arns cầm cuốn
sách, ngây ngẩn nhìn Vương Hủ. Yến Ly dùng tay ôm mặt lắc đầu thở dài.
Còn cả ba nữ sinh và giáo sư Hách đã bị những biến cố từ đầu đến giờ làm cho đầu óc lú lẫn hết rồi, có khi cả đường về cũng quên mất rồi ấy chứ.
Vương Hủ hỏi: "Làm sao thế? Ta đã mở cửa rồi mà sao mấy người còn chưa lại gần đây? Thất thần làm gì?"
"Ngươi... Ngươi..." Tiếng nghiến răng nghiến lợi truyền tới từ dưới chân hắn.
Vương Hủ nghe xong, sau đó cũng cảm thấy cánh cửa dưới chân đang
chuyển động. Hắn cúi đầu xem xét, chỉ thấy Manson đang dùng tư thế chống đẩy, cõng cả cánh cửa trên lưng rồi dần đứng dậy.
"À... Thì ra là thế..." Vương Hủ đắc ý, cười đều nhìn Manson. Ước
chừng chỉ khoảng 0.5 giây sau, cũng chính là khi Manson chống đẩy được
nửa cái, Vương Hủ đã nhảy lên cao, sau đó dẫm mạnh xuống cánh cửa. Cứ
như vậy, hắn tiếp tục nhảy lên dẫm xuống như đám trẻ con nhảy đệm nhún
vậy.
Giẫm, giẫm, đạp, đạp...
Cũng không biết qua bao lâu, dù sao thẳng đến khi trên mặt đất xuất
hiện rất nhiều vết lõm, Vương Hủ ngừng lại: "Ngươi lại cử động nữa thử
xem?"
Chỉ nghe Manson quát lên một tiếng lớn, cánh cửa bị hắn chấn nát. Chỉ là Vương Hủ đã sớm nhảy vọt về phía sau, tránh được một đòn của Manson.
"Chỉ có ngươi... Ta muốn xoắn ngươi thành thịt vụn!" Manson hung dữ
đe dọa, còn chưa dứt lời thì lại vang lên một tiếng “rầm”. Đó là một cái đèn bàn đập vào gáy Manson, rõ ràng là cái đèn đã được người ta dùng
hết sức đánh hắn, thế nên nó đã vỡ vụn ngay sau đó.
Manson dùng ánh mắt như cả thế giới sụp đổ, quay lại chỉ William btỏ
ra rất bất đắc dĩ, hắn đang phủi phủi hai tay, nói: "Giữ quá lâu rồi...
Thật sự là cầm không nổi..."
"Các ngươi... Tất cả các ngươi..." Manson đã không còn cách nào để hình dung mấy kẻ trong phòng này.
Cho nên hắn cũng không nói thêm gì, bốn tên Manson lập tức lao về
phía từng người một. Tốc độ của bọn chúng cực nhanh, ngón tay đâm thẳng
về phía cổ họng từng người, cố gắng hạ sát tất cả đám phàm nhân một cách nhanh nhất.
Nhưng cuối cùng những người trong phòng lại không hề chết, bởi vì
động tác của cả đám Manson bỗng nhiên như bị đông cứng. Bọn chúng giống như bị hóa đá, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Trên thực tế, cũng chính xác là chúng đã bị hóa đá...
Trong ánh mắt Vương Hủ mơ hồ lóe ra thứ ánh sáng màu đỏ, chỉ thấy hắn vung một tay lên, làm một động tác nắm tay đơn giản. Ngay khi hắn nắm
chặt tay, bốn tên Manson lập tức biến thành tượng sáp.
Arns kinh dị nhìn Vương Hủ nói: "Chẳng lẽ ngươi đã khám phá ra?"
Vương Hủ cười hắc hắc: "Đó là đương nhiên rồi... Ngẫm lại cũng hiểu, tượng sáp cũng không phải vật dẫn của Manson, vật dẫn chính là linh
hồn. Từng người bị Manson giết chết, linh hồn đều sẽ biến thành một thứ
vật phẩm tiêu hao. Linh hồn của họ trở thành thứ mà Manson dùng để thao
túng các thân thể khác, cũng giống như là năng lượng. Mà những bức tượng sáp bọc da người chỉ là thứ để chứa năng lượng mà thôi, đánh nát nhiều
hay ít đều không có tác dụng. Chỉ cần trên tay Manson còn có linh hồn,
những tượng sáp này có thể không ngừng sống lại."
Nét mặt Arns lộ vẻ hưng phấn: "Mà ngươi có thể trực tiếp giải phóng những linh hồn này sao?"
Vương Hủ nói: "Đừng có nói nhảm, ta chỉ không thể dùng năng lực linh
hồn để sử dụng Quỷ Cốc đạo thuật và linh thứ mà thôi. Còn năng lực
'tuyệt đối Chúa Tể' của ta vẫn vĩnh viễn tồn tại. Mà đơn thuần sử dụng
năng lực Chúa Tể ta cũng đã thử qua rồi, hoàn toàn sử dụng bình thường!"
"Tốt rồi, đám trên đường ta đã thanh lý hết rồi. Các ngươi muốn nói
chuyện phiếm, cũng đợi ra ngoài rồi nói sau." Thanh âm của Tề Băng lúc
này từ sau lưng Vương Hủ truyền đến.
"Ám hiệu!" Vương Hủ trực tiếp nói một câu như vậy.
"Tìm cớ hả? Trạch nam." Tề Băng mặt không biểu tình đáp lại Vương Hủ một câu như vậy.
Vương Hủ quay mặt, ngồi xổm xuống góc tường: "Quả nhiên ta và người
chỉ là thứ bạn bè tầm thường... Kỳ thật ta với huynh đệ William quan hệ
còn tốt hơn..."
... ...
Cùng lúc đó, ở ngoài phòng.
Miêu Gia nhảy lên từ miệng giếng, một luồng khói màu đen gần như đuổi theo sau lưng hắn.
Đến khi rơi xuống đất, Miêu Gia quay đầu lại nhìn luồng khói màu đen, không ngờ nó đã đâm thẳng vào mây, cùng bầu trời hòa thành một thể.
"Derek! Không được phá đi kết giới! Nó sẽ chỉ khiến Manson càng mạnh hơn nữa!" Miêu Gia hướng mặt lên trời hô lớn.
Thế nhưng hết thảy đều đã không kịp nữa rồi, vầng trăng biến mất, bầu trời không còn là bầu trời. Nhìn nó giống như một thứ hắc ám vô tận,
trong bóng đen đó xuất hiện từng vệt rách màu lam.
Sau đó, từng dòng nước lớn chảy ra từ những vệt rách màu lam đó.
Phảng phất giống như sóng thần tận thế từ hồng hoang muốn bao phủ khắp
không gian này, triệt để hủy diệt nó...
... ...
"Kết giới...Đã biến mất." Vincent dừng ở trước hồ Louis, xác thực thì hắn đang nhìn đáy hồ.
Simon vẫn chẳng hề ngó tới: "Thì tính sao?"
Vincent mỉm cười nói: "Tuy nói Manson cũng là một kẻ không có linh
thể, nhưng nếu bản thể của hắn hoặc Derek thoát ra, cái này cũng rất khó xử lý."
Nhưng từ nét mặt của hắn lại khiến người ta cảm thấy sự tình rất dễ giải quyết.
Simon hừ lạnh một tiếng: "Những kẻ trên kia, không phải đã hứa cho
Derek tuyệt đối tự do trên thế gian sao? Đây không phải giao dịch?"
Vincent nói: "Ha ha... Tự do? Hắn đương nhiên tự do, chỉ là chúng ta quản cái thứ tự do khỉ gió đó sao? Cứ việc động thủ..."
"Thì ra là thế, Satan để ta tới đây một chuyến, ta rốt cục đã hiểu là có ý gì rồi." Simon ngồi xổm xuống, đem nửa cánh tay ấn xuống hồ nước.
Toàn bộ mặt hồ lập tức bị một luồng áp lực vô hình nhấn xuống, vốn
luồng sương mù giống như đang dần tiêu tán bỗng nhiên đọng lại, rồi lại
dần ổn định.
Simon đứng dậy: "Hiện không gian và thời gian đã đồng bộ, toàn bộ
năng lực ở đó cũng không hề chịu áp chế. Đám phàm nhân còn có 30 phút để tiêu diệt địch nhân, hơn nữa còn tự cứu chính mình."
Vincent nói: "A? Ngươi còn có thể chống đỡ tới 30 phút, càng ngày
càng lợi hại rồi đó. Như vậy ta muốn hỏi: nếu như không đến 30 phút đám
phàm nhân đó đã chết sạch, chúng ta nên làm gì?"
"Chúng ta?" Simon lạnh lùng nhìn Vincent: "Nơi này vốn không liên quan tới ngươi."
Vincent cười ha hả: "Ha ha... Cũng đúng. Dù sao Derek và Manson ngươi cũng không để trong mắt... Vô luận là bị tiêu diệt ở đó hay là bị ngươi tiêu diệt thì kịch bản của Thần an bài cuối cùng cũng chỉ có một kết
cục. Hiện tại chúng ta có thể xem những tên diễn viên quần chúng chỉ có
tuổi thọ khoảng trăm năm diễn ra sao mà thôi..."