Miêu Gia phiên bản thật hết sức thích ý, nhẹ nhàng nhảy xuống, vừa vặn đứng gần cái bàn đã vỡ thành bốn năm mảnh.
"Đứng lên đi, Manson. Đột nhiên tập kích chỉ là hành động ngu xuẩn mà thôi."
Miêu Gia khiêu khích hết sức có hiệu quả, một bàn tay lập tức phá đất trồi lên. Đừng nói là bàn đá xanh, đoán chừng tường đồng vách sắt đối
với Manson cũng giống bùn cả thôi.
Manson gầm lên một tiếng giận dữ, mặt đất lập tức nứt ra thành một
cái hố to đường kính cỡ chừng 10m. Bàn đá đè trên người Manson cũng vỡ
tan thành vô số mảnh vụn, chúng giống như đạn pháo bắn về phía cả bốn
người.
Vương Hủ phản ứng cực nhanh, hắn sớm đã biết rõ vừa rồi cái bàn kia
căn bản không giải quyết được Manson. Tình huống trước mắt hoàn toàn
khác xa với dự kiến. Chỉ thấy hắn tay phải ôm chặt lấy eo Yến Ly, sau đó dùng thân thể của mình đến che chắn cho nàng, đồng thời đạp mạnh chân
kéo giãn khoảng cách xa nhất có thể.
Mà tay phải Vương Hủ thì hết sức thô bạo nắm lấy cổ áo William, vứt
thẳng sang bên đường. Cái hành động trọng sắc khinh bạn này đổi lấy
chính là một câu chửi tục của William. Đương nhiên, nếu nghiêm túc mà
nói thì bọn họ cũng chẳng hề được gọi là bằng hữu...
Miêu Gia bay vọt vào không trung, sức hút của trái đất giống như hết
sức tha thứ cho hắn. Thân thể của hắn bay lên hay rơi xuống đều lộ nhẹ
nhàng như lông vũ, những mảnh vỡ kia bay tới gần hắn ở trên không vẫn né tránh hết sức thoải mái.
Nhưng vào thời khắc này, thân ảnh của Manson trong hố bỗng nhiên biến mất....
Trong nháy mắt, hai bên sườn của Miêu Gia giống như bị cắt đứt, máu
tươi tung bay trong gió, dưới ánh trăng tạo thành một mảng huyết vụ.
Thế nhưng thần sắc của Miêu Gia vẫn hết sức rất tỉnh táo, giống như
người bị thương căn bản không phải là hắn vậy... Hắn thong dong rơi
xuống đất, dùng tay ấn chặt vết thương, máu tươi tràn ra khỏi kẽ tay đều khiến người khác cảm thấy đáng sợ nhưng hắn vẫn chẳng hề quan tâm.
Câu hỏi của Miêu Gia rõ ràng có vấn đề: "Ngươi dừng lại như vậy sao?".
Vương Hủ sau khi nghe thấy câu này triệt để kinh ngạc, thầm nghĩ:
ngươi đã bị chọc tiết tới mức không ra hình người mà vẫn còn dám khiêu
khích như vậy? Đây không phải tự tìm đường chết sao?
Trong đầu Vương Hủ không tự chủ được, hắn lại nghĩ đến một số cảnh
trong vài phim cổ trang: một số trung thần của triều đình bị Đông Xưởng
hành hình, hình dạng hết sức thê thảm nhưng vẫn hết sức hung dữ ( hoặc
là cười lạnh ) nói một câu: "Các ngươi chỉ có chút năng lực ấy?"
Thân ảnh Manson xuất hiện lần nữa, hắn đưa lưng về phía Miêu Gia. Hắn đứng cách Miêu Gia khoảng 5~6 mét, hai tay dính đầy máu tươi.
"Xem ra các ngươi... Xác thực không phải người bình thường." Hắn cúi
đầu nhìn nhìn tay của mình, trong lòng đã hiểu. Thương thế của Miêu Gia
nhìn như nghiêm trọng, kỳ thật căn bản không ảnh hưởng tới nội tạng cũng như nguy hiểm gì cả.
Miêu Gia nói với hắn: "Mà ngươi Manson, lại là một người rất bình thường. Hết sức bình thường, hơn nữa tự cho là đúng."
Manson quay đầu lại, khuôn mặt lộ vẻ hung ác: "Ngươi nói cái gì?"
"Hừ... Chạm phải vảy ngược rồi sao? Chúng ta không cần nói chuyện
khác dài dòng, chỉ cần nói chuyện chiến đấu thực tế là được rồi. Ta rất
ngạc nhiên, ngươi có tới bao nhiêu “vật chứa”? 10? 20?
Tề Băng và Dụ Hinh đã phá hủy không ít thì phải? Tính cả khối thịt
vụn ban nãy, ta cảm thấy được ngươi nên cân nhắc sử dụng chúng một cách
cẩn thận hơn."
Manson lộ ra thần sắc kinh ngạc, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ
hãi. Chẳng lẽ người này đã khám phá ra năng lực của mình? Điều đó không
có khả năng!
"Ngươi đang nói cái gì, ta căn bản không rõ..."
"Chẳng lẽ việc ta hiểu thấu năng lực của ngươi khiến ngươi bất ngờ
tới vậy? Ha ha... Nhưng ngươi giả bộ cũng chẳng sao cả, sẽ chỉ càng
khiến ngươi trở nên ngu xuẩn mà thôi. Đúng rồi, ta nhắc nhở ngươi một
lần nữa, cái thứ ngươi dùng bây giờ cũng nên thay đổi rồi."
Đồng tử Manson trong khoảnh khắc co rút lại, cả khuôn mặt hắn run rẩy kịch liệt. Chỉ trong vài giây ngắn ngủn, thân thể của hắn sụp đổ giống
như một đống gỗ mất đi trọng tâm, vỡ thành một khối thịt...
Miêu Gia như trút được gánh nặng, quỳ một chân trên đất, thở một hơi
thật dài. Nói với đám Vương Hủ: "Đến đây đi, hắn đã đi rồi."
Vương Hủ bước nhanh chạy tới, nhưng hắn chẳng hề quan tâm tới Miêu
Gia mà là trực tiếp chạy về phía “đống thịt” Manson. Hắn nhìn chằm chằm
vào thứ giống như thịt nát nhưng lại chẳng hề chảy ra một giọt máu nào,
hơn nữa chúng nhìn giống như một lớp sáp khô vậy.
Miêu Gia nói: "Không cần nhìn nữa, Manson không bị tiêu diệt đơn giản như vậy đâu."
Vương Hủ quay đầu, hỏi: "Đây là ngươi vừa chém hay sao?"
Miêu Gia không trả lời, mà cười nói: "A? Chẳng lẽ phản ứng của ngươi đã có thể bắt kịp tốc độ giao thủ của ta và hắn khi nãy?"
"Không, ta chỉ từ thái độ càn quấy của ngươi mà phỏng đoán ra ngươi nhất định đã chiếm được tiện nghi."
Miêu Gia hít sâu thêm một hơi, miệng vết thương của hắn chẳng biết từ lúc nào đã không chảy máu nữa. Hắn đứng lên: "Manson rất nhanh, chỉ là
không bằng ta. Nhưng mạng của ta chỉ có một, một lần thất bại chính là
tử vong, hắn lại có rất nhiều cơ hội..."
William lúc này bò ra khỏi bức tường đã sụp ven tường, nói: "Vương Hủ! Ngươi muốn giết ta à?"
Vương Hủ căn bản không để ý tới hắn, tiếp tục nói với Miêu Gia:
"Những người khác đâu? Trừ mấy người chúng ta, còn có bao nhiêu ngươi ở
chỗ này?"
Miêu Gia nói: "Nếu như bọn họ đều còn sống, tăng thêm bốn người chúng ta. Trong thị trấn Bodie hiện tại tổng cộng có mười một người. Thời
gian cấp bách, chúng ta mau chạy nhanh tìm những người khác, sau đó trở
lại tòa lâu đài đi. Bằng không thì, đêm nay rất có thể là chết tập thể ở cái thị trấn này..."