Miêu Gia, Tề Băng cẩn thận theo sát từng chút sau
lưng Dụ Hinh, giờ phút này bọn họ đang xuyên qua rừng cây, hướng về thị
trấn nhỏ Bodie.
Xung quanh rừng cây này, hoặc có thể nói là trận pháp này vẫn hết sức hung hiểm. Phương pháp để xuyên qua rừng cây chỉ có thể là để Vương Hủ
hoặc là Dụ Hinh dẫn đường, nếu không ngay cả cao thủ như Tề Băng cũng
không có khả năng phát hiện ra những thay đổi nhỏ có thể dễ dàng xoay
chuyển tình thế.
Ánh đao màu tím nhàn nhạt chớp động trên tay Dụ Hinh, vũ khí linh hồn được yêu lực thôi động vẫn có tác dụng như cũ. Nàng dẫn hai người thẳng hướng theo lối ra duy nhất.
Tề Băng nói: "Ta có một ý tưởng, chúng ta có thể đốt thử mảnh rừng này xem sao?"
Miêu Gia cười khổ: "Ý tưởng này ta cảm thấy độ tin cậy rất thấp, tử
khí và âm khí ở đây quá nặng, dùng lửa cũng không hết được. Nếu như có
thể điều được mấy cái máy ủi đến còn có khả năng thử san bằng, chỉ có
điều ủi xong không biết còn lại là một đống gỗ hay là cả một núi thi
thể."
Tề Băng lại nói: "Còn có điều ta vẫn chưa hiểu, tại sao đến được đây
chỉ có năm người chúng ta? Chúng ta đều quen nhau, hơn nữa có bốn cá thể đều là kẻ có "năng lực linh hồn", đến cùng thì mục tiêu của Manson là
gì ?"
Miêu Gia nói: "Ta cũng không biết, mặc dù đã phỏng đoán tới mức độ
lớn nhất, nhưng hiện tại các bằng chứng quá ít. Cụ thể thì cứ tới thị
trấn tìm kiếm thêm chút ít manh mối mới biết được.
Dụ Hinh lúc này quay đầu lại nói: "Đã đến lối ra rồi."
Miêu Gia và Tề Băng quay đầu nhìn về phía đó, chính là con đường nhỏ
tiến vào cánh rừng ngày hôm qua. Quả nhiên muốn xuyên qua cánh rừng chỉ
có một con đường này mà thôi...
Bọn họ tới trước thị trấn, vẫn là cảnh tượng như vậy. Tối qua mưa to
như vậy mà không hề có một vũng nước nào đọng lại, xem ra thời gian ở
nơi này rất quỷ dị, không thể rõ là nhanh hay chậm. Cũng có thể thời
gian ở nơi này chỉ là một biểu hiện giả dối mà thôi...
Miêu Gia nói: "Trong những nhà dân kia ta khẳng định cũng chẳng có chút giá trị gì, tốt nhất vẫn cứ nên tới nhà thờ thử xem."
Tề Băng lên tiếng phân tích rất khách quan: "Hiện tại tất cả mọi
người đều không có linh lực, vẫn nên cùng nhau hành động thì tốt hơn.
Vạn nhất có bị lọt vào cạm bẫy như trong cánh rừng kia, mất đi liên lạc
thì hết sức phiền toái.".
Dụ Hinh cũng không hề tỏ vẻ dị nghị, cho nên ba người bọn họ cùng đến trước nhà thờ. Chỉ ngay khi đẩy cửa bước vào, sắc mặt của Miêu Gia lập
tức thay đổi.
Hắn lên tiếng: "Ở đây có người."
Ngữ khí của Miêu Gia khẳng định rõ ràng , mặc dù không có linh thức
nhưng Miêu Gia không biết dùng phương pháp gì đã nhận ra được sự tồn tại của người khác.
"Xuất hiện đi."
Miêu Gia quét mắt khắp cả nhà thờ một lượt, lên tiếng: "Một kẻ sau
tấm màn, một kẻ ngồi sau bục giảng kinh, ba kẻ đang trốn trong phòng
xưng tội."
Ước chừng hơn mười giây sau, người đầu tiên đứng lên chính là người
nấp phía sau bục giảng kinh. Nhìn kỹ thì hóa ra là người quen,
William...
"Miêu lão đại! Miêu đại sư! Hóa ra là ngài!" Hắn nước mắt nước mũi đầm đìa chạy tới.
Miêu Gia một cước dẫm thẳng lên mặt William, giữ khoảng cách anh bạn
này trong vòng một mét : "Nói nhảm ít thôi, Miêu lão đại (*)cái gì? Ta
là pet của ngươi hả?"
(*)Miêu lão đại: tiếng Trung có nghĩa khác Cat Boss – một loại Pokemon
"Thầy Cổ... âm thanh này, là thầy Cổ phải không?" Một người hơn 40 tuổi với khuôn mặt chữ quốc (国) đi ra từ phía sau tấm màn.
Miêu Gia cười nói: "Hóa ra là giáo sư Hách..."
Giáo sư Hách thấy có người quen bèn thở phào nhẹ nhõm, ông quay người về phía phòng xưng tội hô lớn: "Mọi người ra cả đi, là thầy Cổ của
phòng y tế. Lão An, ngươi cũng xuất hiện đi, không có chuyện gì đâu."
Đi ra từ trong phòng xưng tội là ba nữ sinh của trường Tường Dực. Mà
lão An trong câu nói của giáo sư Hách lại từ phía sau của nhà thờ đi ra. Lão An – tên thật là Ans, chính là thầy giáo của trường Tường Dực,
nhưng chuyên ngành có chút đặc thù, chính là thần học (*).
(*)thần học nguyên nghĩa trong tiếng La Tinh là Theologia, ghép 2 từ
trong tiếng Hy Lạp là Theos (nghĩa là thần linh) và logos (nghĩa là
lời); Theologia là môn học nghiên cứu về những lời, lý lẽ phù hợp với
Thiên Chúa. Ngày nay, thần học được giảng dạy trong các chủng viện,
trường dòng, học viện, đại học của các tôn giáo.
Là một người nghiên cứu rất sâu về tôn giáo, là người có uy vọng
trong thần học nhưng hoàn cảnh của giáo sư An khá tế nhị. Dù sao cũng có rất ít người hứng thú với thần học, hoặc có thể nói không gian dành cho những người theo đuổi môn học này phát triển, đều là những thứ xa
vời...
Ngẫm lại cũng có thể thấy rõ... Người muốn học võ công Thiếu Lâm rất
nhiều nhưng người muốn ăn chay niệm Phật thành tâm rất ít; muốn tán nữ
sơ rất nhiều nhưng người cầu nguyện trước thượng đế lại ít; muốn tìm nữ
đạo sĩ song tu rất nhiều, người muốn ẩn cư trốn sơn lâm thanh tịnh lại
thiếu…
Nói ngắn gọn trong cái thời đại xô bồ này thì tôn giáo chỉ nên là một môn học vì nó chỉ có thể đem lại cho ta những hiểu biết nửa vời về mặt
tinh thần, cũng có rất ít người coi nó là một thứ chuyên ngành. Bởi vậy
chức vụ của giáo sư An trong trường Tường Dực cũng chỉ là hư danh, giống như mấy vị trong khoa khảo cổ vậy.
Không thể không bội phục ban quản lý của trường Tường Dực... Nguyên
tắc của bọn họ là: Ở trường học dành cho đám nhà giàu siêu cấp này, chỉ
sợ ngươi không muốn học chứ không thể nói ngươi không học tới...
Miêu Gia nhìn giáo sư An, vị giáo sư này khiến người khác có cảm giác u ám, nhìn phần chân tóc trước trán có thể đoán được giáo sư An khoảng
độ 40 tuổi. Có lẽ là bởi vì gầy hơn nên nhìn có vẻ trẻ hơn so với giáo
sư Hách.
Mọi người đã tập trung đủ rồi, giáo sư Hách nói: "Thầy Cổ, làm sao anh biết chúng tôi trốn ở đâu?"
Miêu Gia tỏ vẻ lười nhác đáp lời: "Ta nhìn thấy dấu chân của năm
người, trong đó bước chân của William khá đậm, vết giày còn dính nhiều
đất cát hơn người khác. Ngoài việc cho thấy ngươi thiếu rèn luyện, chỉ
được cái to xác thì nó cũng đã làm lộ vị trí của ngươi."
Hắn quay đầu nhìn giáo sư Hách, tiếp tục nói: "Lần sau muốn trốn sau tấm màn, làm ơn thu cái chân lại..."
Sau đó Miêu Gia lại nhìn ba nữ sinh: "Dùng nước hoa hàng hiêu thì...
hết cách, mùi thơm sẽ lưu lại trong không khí lâu hơn, đồng thời cũng
đậm hơn."
Cuối cùng Miêu Gia nhìn như cười mà không phải cười nói với giáo sư
An: "Giáo sư An không để lại dấu chân, nếu như không phải đã từng luyện
qua khinh công thì thể trọng chắc còn phải nhẹ hơn cả mấy nữ sinh kia?"
Giáo sư An nở nụ cười, hắn cười... Hình dung như thế nào nhỉ, nụ cười trong mấy phim kinh dị đều giống như vậy...
"Ha ha, chỉ đơn giản vì đôi giày của ta mà thôi." Hắn chỉ chỉ chân của mình.
Miêu Gia cúi đầu nhìn, hóa ra giáo sư An không đeo giày da cũng không phải giày thể thao, mà là giày lười. Kiểu dáng rất giống mấy đôi giày
vải của đám bà lão bó chân thời xưa hay mang, chỉ khác về chất liệu và
kích cỡ. Giày như vậy thì đế cũng rất mỏng, đồng thời cũng không có hoa
văn phức tạp, đa phần đều là đế bằng hoặc vân ngang. Nếu như cố gắng
hoản toàn có thể không để lại tiếng động cũng như dấu chân.
Giáo sư Hách lên tiếng hỏi: "Thầy Cổ, mấy người sao lại tới đây? Cái thị trấn Bodie này tới cùng là ở đâu?"
Miêu Gia cười ha ha rồi trả lời: "À thì... Cái đó chúng ta cũng không biết, một phút trước vẫn còn chơi trong khách sạn, bỗng nhiên liền đi
tới nơi quỷ quái như thế này."
Giáo sư Hách gật đầu: "Như vậy cũng giống với chúng tôi, tôi đang
cùng lão An ăn cơm thì đột nhiên cũng cảm thấy thất thần, sau đó liền
đến nơi này. Sau đó bốn sinh viên này cũng xuất hiện bên cạnh hai chúng
ta."
Miêu Gia hỏi: "À... Mấy người đến đây lúc nào? Có nhìn thấy những người khác không?"
Giáo sư Hách lắc đầu: "Đại khái chúng ta đến khoảng một giờ trước,
cũng đã thử chia ra đi vài vòng quanh thị trấn nhưng không phát hiện ra
bất cứ người nào. Rồi mới tập trung ở đây nghỉ ngơi, lên kế hoạch tiếp
theo. Nhưng lại nghe thấy âm thanh từ bên ngoài, cũng không biết có nguy hiểm gì không, cho nên đều bắt đầu tìm nơi để trốn. Không nghĩ ĩ tra là gặp nhóm của thầy Cổ."
Miêu Gia nói: "A... Thì ra là thế." Hắn lập tức quay đầu nói khẽ với
Tề Băng và Dụ Hinh: "Có chút phiền toái, tất cả những người này đều gặp
nguy hiểm, muốn bảo vệ từng người xem ra rất khó..."
Giáo sư Hách tiếp tục hỏi: "Thầy Cổ, mấy người tới đây khi nào?"
Miêu Gia nói: "Chúng ta tới đây ngày hôm qua. Mà còn có hai sinh viên nữa, chính là Vương Hủ,Yến Ly. Mọi người có lẽ đều biết nhau cả, bọn họ đều đang ở lại trong tòa lâu đài kia, chúng ta cũng tìm được thức ăn
nước uống ở đó. Nếu không mấy người cũng cùng..."
Hắn vừa nói vừa đi ra khỏi nhà thờ, muốn chỉ tòa lâu đài cho giáo sư
Hách xem. Nhưng một cảnh tượng không thể nghĩ tới đã xảy ra: ngọn đồi,
mảnh rừng cây kia, con đường bọn họ dùng để quay lại thị trấn, tất cả
đều đã biến mất, trước mắt chỉ còn lại sa mạc mênh mông...
"Chuyện gì xảy ra?" Tề Băng lên tiếng hỏi Dụ Hinh, nàng là người duy nhất còn lại chút ít năng lực ở đây.
Sắc mặt Dụ Hinh cũng trở nên không tốt: "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?"
Thần sắc Miêu Gia cũng trở nên nặng nề, sự tình giờ biến thành chuyện hài mất rồi. Tình cảnh bây giờ chẳng phải là hòa thượng mang miếu chạy, phòng ốc đều biết bay? Hiển nhiên không phải, hắn thấp giọng trầm ngâm: "Manson... Ngươi đến tột cùng muốn chơi trò gì đây..."
... ...
Manson muốn chơi trò gì, không ai biết rõ.Chỉ có Vương Hủ lúc này
đang có một dự cảm bất thường, đây là bản năng theo năng lực Chúa Tể,
hắn có thể theo phát hiện được mối nguy hiểm ở một trình độ nhất định...
Vương Hủ nhìn Yến Ly đang nằm trên giường, nàng sốt cao càng ngày
càng nghiêm trọng, giờ vẫn còn đang hôn mê. Vương Hủ nghiêm chỉnh cầm
thùng nước đi vào phòng, không ngừng dùng khăn ướt giúp Yến Ly giảm
nhiệt độ cơ thể. Hắn không dám rời khỏi gian phòng này quá nhiều, bởi vì Vương Hủ rất sợ, hắn sợ khi mình đi ra ngoài lấy nước thì Yến Ly đã
biến mất.
Đến trưa, cảm giác bất an càng thêm nghiêm trọng, cơn sốt của Yến Ly
cũng không thấy giảm bớt chút nào, vốn chỉ là cảm lạnh khi dầm mưa mà
thôi. Nếu như bình thường, chỉ cần uống chút thuốc hạ sốt, ngủ một giấc, cũng sẽ không có chuyện gì. Nhưng tình huống bây giờ rõ ràng có gì đó
không đúng.
Vương Hủ gấp đến độ như cá sống bị bỏ vào chảo dầu sôi ...
Vốn có thể coi Miêu Gia là bác sĩ, nhưng lại không có ở đây. Đã thế ở hắn cũng không hề có chút thuốc nào, hai là không có thiết bị, ba là
không có linh lực và đạo pháp. Hắn chẳng có khả năng 'không bột mà gột
nên hồ'.
Cho nên Vương Hủ hiện tại hoàn toàn chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng hắn cũng chẳng có biện pháp...
Vương Hủ nắm tay nàng, để nàng dựa vào trong ngực mình, nói: "Ta biết rồi... Ta biết rồi..."
"Ta... Sẽ chết sao?"
"Ha ha... Làm sao có thể... Cảm vặt mà thôi. Tới cũng nhanh, đi cũng
nhanh..." Hắn cố nặn ra vẻ tươi cười, thế nhưng chỉ giữ được trong vài
giây.
"Ngươi không cần gạt ta... Ta biết rồi... Đây không phải cảm mạo..."
Khuôn mặt Yến Ly lộ vẻ rất thống khổ, nàng còn chưa nói hết, lại một lần nữa mất đi ý thức.
Vương Hủ nhìn Yến Ly tựa đầu vào ngực mình, trong lòng giống như nếm
cả ngọt, mặn, cay, chua, đắng. Tất nhiều tình cảm tại thời khắc này cùng với cảm giác đau lòng đánh úp hắn, Vương Hủ giờ phút này cảm giác mình
hết sức vô dụng. Tính mạng của Yến Ly hiện tại đang nhạt nhòa trước mắt
hắn, hắn lại bất lực. Tựa như tính mạng của Eleanor lúc trước... Chẳng
lẽ dự cảm bất thường kia chính là cái chết của Yến Ly sao?
Không! Không được! Ta không thể chấp nhận điều đó, ta không thể mất
đi nàng một lần nữa! Bất kể là trời, đất, người, thần hay quỷ dữ, dù ai
cũng không cách nào cướp đi tính mạng của nàng từ tay ta!
Vương Hủ cõng Yến Ly, một đạp phá cửa sổ thủy tinh, trực tiếp từ lầu hai nhảy ra ngoài.
Trong khi rơi xuống đất hắn phát hiện bầu trời đã không còn như lúc
trước, mà là đêm tối, một ánh trăng non đang lơ lửng giữa không trung.
Một đám bóng đen xuất hiện trước trước tầm mắt của Vương Hủ, chúng
vẫn không nhúc nhích, đứng dưới ánh trăng đầy trang nghiêm, mang trên
mặt nụ cười vặn vẹo.
Những bóng đen này, đều là tượng sáp, tượng sáp được khoác lên những tấm da người...
Vương Hủ đếm sơ qua, ước chừng có ngoài ba mươi tượng sáp. Vị trí của chúng đứng hết sức kỳ quái, chúng đều đang vây quanh tòa lâu đài. Mà
bãi đất bên cạnh khu rừng nhỏ, chẳng biết từ lúc nào đã trở thành một
rừng cây ngút mắt...