Bất kể là thế giới trong mơ hay thế giới thật, hình như Vương Hủ luôn luôn
bị bắt. Hơn nữa, lần nào hắn bị bắt cũng chẳng lấy gì làm oan uổng, đều
là do cái gọi là "phòng vệ chính đáng" cả.
Tuy nhiên, sau nhiều lần như vậy, hắn chưa từng bị trừng phạt chính thức nên dần dà đã quen với việc này.
Trương Tri Phủ vẫn ở mãi trong hậu đường mà chưa chịu ra. Trên công
đường, ai nấy đều nghị luận nhao nhao. Trời đã không còn sớm nữa. Không
biết có phải vị đại nhân này định ngủ một giấc để buổi sáng ngày mai tái thẩm hay không?
...
"Ty chức tham kiến đại nhân."
Sau khi Miêu Gia lấy kim bài đại nội mật thám ra, Trương Tri Phủ hết sức cung kính mời hắn vào hậu đường để nghênh tiếp.
"Ầy, gì mà đại nhân với tiểu nhân? Loại người như chúng ta đều không khác gì một đám tay sai cao cấp cả."
Trương Tri Phủ chưa kịp quỳ xuống thì Miêu Gia đã đỡ dậy.
Nghe xong, Trương Tri Phủ dường như cũng đoán biết phần nào tính cách
của người trước mặt. Có thể dùng lời nói không mấy xuôi tai như thế để
nói về bản thân mình, cũng như trẻ tuổi mà đã mang trong mình kim bài
đại nội mật thám, hắn rõ ràng khác biệt hoàn toàn so với những kẻ trong
triều. Người này nhất định không phải là cá quẫy trong ao.
"Không biết đại nhân tới tìm hạ quan có chuyện gì chỉ bảo?"
Miêu Gia đi thẳng vào vấn đề: "Hai gã Triệu Biện, Đỗ Phùng Xuân công
khai hành hung mà không coi luật pháp vào đâu. Vật chứng ở trong Vọng
Tinh các, còn nhân chứng thì... ta nghĩ mình ta là đủ rồi. Thường ngày,
bọn chúng nhũng loạn xã hội, hà hiếp dân chúng, reo rắc tai ương. Theo
ta thì nên đem đi xử trảm."
Trên trán Trương đại nhân xuất hiện mấy hạt mồ hôi to bằng hạt đậu rồi
chảy dài xuống má: "Cổ đại nhân... hai tên này chính là..."
Miêu Gia biết hắn đang muốn nói đến cái gì nên ngắt lời: "Con cháu quan
lại càng phải noi gương và tuân thủ kỷ cương pháp luật. Con của Lại Bộ
thượng Thư mà quát tháo cho cả đám thủ hạ dùng binh khí đánh nhau. Chẳng lẽ cha của hắn lúc lên triều cũng làm như vậy? Hay là do cách dạy con
của lão? Còn Đỗ Phùng Xuân, con của Binh Bộ thượng thư mà dám tự ý điều
động binh sĩ thủ thành. Nếu đêm nay có sơn tặc vào thành cướp bóc thì
chẳng phải dân chúng Tô Châu sẽ trở thành cá nằm trên thớt hay sao?
Bọn chúng ở bên ngoài hung hăng càn quấy, coi tính mạng con dân Đại Minh như súc sinh cỏ rác. Trương đại nhân, chúng cũng chẳng để ngươi vào mắt đâu! Ngươi cảm thấy người như vậy có cần phải giữ lại tính mạng không?"
Đương nhiên Trương Tri Phủ hiểu rõ đạo lý này, thế nhưng hắn là người
trên quan trường, bản thân không thể làm theo ý mình. Nếu hôm nay hắn
trị tội hai tên thiếu niên hư hỏng này thì không chừng đến lúc chuẩn bị
chém đầu, hai vị này được phóng thích ra và đẩy hắn ngược lên đoạn đầu
đài.
"Cổ đại nhân, trước người thông minh không cần phải vòng vo, hạ quan chỉ đành nói thẳng. Trương Đống Thiên này cũng là người đọc sách thánh
hiền, biết rõ lễ nghĩa liêm sỉ. Việc làm của Triệu Biện và Đỗ Phùng Xuân quả thật đáng bị chém đầu! Thế nhưng, nếu hôm nay trị tội bọn hắn thì
cha của chúng trong triều tất nhiên sẽ ra mặt. Đến lúc đó, bọn hắn chưa
chắc sẽ chết, còn hạ quan..."
Miêu Gia tiếp lời: "Ngươi cần phải biết ‘sinh thời không đặt chân đúng chỗ, lúc chết sẽ không có chỗ chôn’.”
Trương Đống Thiên im lặng. Hắn cảm thấy hình như người đàn ông này đã
nắm rõ tất cả, bản thân mình không cần thiết phải nói gì nữa, chỉ cần
chờ đợi chỉ thị là đủ rồi.
"Trương đại nhân, ta ở phủ Tô Châu đã được vài ngày nên khá hiểu ngươi.
Ngươi nhận hối lộ, bợ đỡ quan trên, thỉnh thoảng còn dạo qua kỹ viện,
nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi là một vị quan tốt. Bởi vì mặc dù ngươi đã
làm những chuyện như vậy nhưng vẫn tận tụy với dân chúng, không hề hà
hiếp. Khi họ gặp phải chuyện quyền quý áp bức thì ngươi không đẩy đến
mức đi tới cùng đường tuyệt lộ.
Ta biết ngươi đã làm hết khả năng của mình, bởi vì ngươi chỉ là một tri
phủ nhỏ nhoi. Nếu ngươi muốn làm cho tròn nguyên tắc trong thâm tâm thì
ắt sẽ phải trả một cái giá rất lớn. Hôm nay, ngươi có một cơ hội, cũng
có thể nói là ta cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi buông bỏ mọi gánh
nặng, làm một việc có cốt cách cho đúng với vị trí của một người quan
phụ mẫu phục vụ nhân dân, vậy thì cuộc sống sau này của ngươi sẽ đổi
khác."
Tim Trương Đống Thiên đập mạnh vì hưng phấn! Miêu Gia đã nói rõ ràng là: “Bởi vì ngươi chỉ là một tri phủ", “Ta cho ngươi một cơ hội". Kiểu ám
chỉ như vậy mà hắn còn không hiểu thì lập tức cáo quan về quê cho rồi.
"Hạ quan đã hiểu! Xin đại nhân yên tâm!"
Giờ phút này, Trương Đống Thiên nói năng rất dõng dạc. Đôi mắt lộ vẻ kiên định.
Làm quan thanh liêm khó lắm sao?
Hai mươi năm trước, khi vừa nhậm chức tri phủ, Trương Đống Thiên đã từng tự hỏi mình câu này. Đáp án dĩ nhiên là "quá khó”.
Nếu ngươi không khoác trên mình bộ mặt đạo đức giả thì sẽ bị quan lại
trong triều cô lập, xa lánh. Nếu ngươi không nhận hối lộ, hàng năm tam
tiết lưỡng thọ, thế thì lấy gì hiếu kính quan trên? Nếu ngay cả quan
chức cũng không giữ được thì còn nói gì chuyện vì dân phục vụ?
Hôm nay, đúng hai mươi năm sau, Trương Đống Thiên nhận ra làm quan tốt
không hề khó, chỉ cần trả một cái giá rất lớn, có thể là đầu rơi người
mất, có thể là nhà nát cửa tan.
Nhưng sau khi bỏ lại mọi nỗi sợ hãi và bận tâm, Hắc Lý Quỳ cũng xử án được huống chi là Trương Đống Thiên. [1]
...
Rốt cuộc, khi Triệu Biện và Đỗ Phùng Xuân không giữ được bình tĩnh và
định cãi nhau ngay tại chỗ, Trương tri phủ bỗng bước ra thăng đường.
Thế nhưng, tối nay lại là một Trương tri phủ khác hẳn ngày thường. Trong lòng có công đạo, sau lưng có chính khí, cộng thêm khí khái không giận
mà uy, ngồi ngay dưới tấm biển "Minh Kính Cao Huyền" (Gương sáng treo
cao), bảo rằng hắn là khâm sai đại thần được hoàng thượng phái tới thì
chắc chắn sẽ có người tin.
Tiếng tấm gỗ kinh đường vang lên, giọng nói to rõ vọng xuống: "Dưới công đường là người nào? Thấy bổn quan vì sao lại không quỳ?!"
Triệu Biện và Đỗ Phùng Xuân cùng cười lạnh, trộm nghĩ: Ngươi chỉ là một
tên tri phủ nhỏ nhoi mà còn dám đụng đến con ông cháu cha như bọn ta hay sao?
"Tại hạ là Triệu Biện, con Lại Bộ thượng thư Triệu..."
Hắn chưa kịp nói xong, Trương đại nhân lại gõ tấm gỗ kinh đường xuống bàn: "Triệu Biện! Bản thân ngươi có công danh gì không?"
Triệu Biện không ngờ đối phương không cho mình nói xong: "Cái này thì..."
"Đã không có công danh trên người thì tại sao thấy bản quan mà không quỳ? Ngươi nên biết đó là coi rẻ công đường!"
Mặt Triệu Biện tím tím xanh xanh một hồi, không tưởng tượng được họ
Trương chẳng chịu chừa cho mình chút mặt mũi nào, ngày sau nhất định
phải mách phụ thân chăm sóc tốt cho hắn.
Đỗ Phùng Xuân đứng bên cạnh cười hả hê. Song, hắn cười trên nỗi đau khổ
người khác không được lâu, bởi vì cục diện từ vui hóa buồn.
"Đỗ Phùng Xuân! Ngươi cười cái gì? Công đường há lại là nơi cho ngươi
vui cười? Ngươi cũng giống như Triệu Biện, mau quỳ xuống! Bằng không ta
khép ngươi vào tội coi rẻ công đường."
Hai người trừng mắt nhìn Trương tri phủ, sau đó bực dọc quỳ xuống. Vốn
cho rằng một gã tri phủ nhỏ nhoi phải ban cho mình chỗ ngồi mới phải,
ngờ đâu họ Trương dám làm như vậy! Hay là hắn hết muốn làm quan nữa rồi?
Vương Hủ đeo cùm, ngồi chồm hỗm trên mặt đất. Nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn cũng khá giật mình, phần vì đã được nghe qua gia thế và bối cảnh
của hai vị công tử trên đường tới đây, phần vì ấn tượng của hắn với
Trương đại nhân khiến hắn nghĩ rằng mình bị đổ hết tội lên đầu mình mới
là hợp lí. Tình thế hiện tại quả thật hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
"Vương Hủ! Ngươi hãy trần thuật vụ án!"
"Hả? À, được thôi. Chuyện là thế này, họ Triệu và họ Đỗ tranh giành tình nhân nên để cho thủ hạ đánh nhau. Ta thân là hầu bàn ở lầu Túy Tinh,
chức tránh phải giữ gìn trật tự ở đó, ban đầu định lên khuyên can bọn
họ. Nào biết bọn họ muốn giết người, bởi vậy, ta chỉ là phòng vệ chính
đáng."
"Triệu Biện! Đỗ Phùng Xuân! Lời Vương Hủ nói có phải là thật hay không?"
Nhị vị công tử choáng váng không thôi. Trình độ vô sỉ của Vương Hủ quả
thật hơn người, rõ ràng hắn hô to rằng: "Các ngươi thích đánh phải
không? Đến đây! Đến đây đánh với ta này!" Vậy mà giờ dõng dạc nói
‘khuyên can’. Thậm chí nói ‘phòng vệ chính đáng’ thì lại càng khó chấp
nhận hơn nữa. Một người phòng vệ chính đáng sẽ chẳng cầm côn nhị khúc
vừa múa, vừa hú hét điên cuồng và sẽ chẳng rống lên: "Còn ai muốn lên?"
"Trương đại nhận, làm sao ngươi có thể tin lời một tên chạy bàn trong kỹ viện chứ?"
"Đúng vậy, thực ra hắn là cao thủ, mấy chục người đánh cũng không thắng được."
Hai người nhất trí với nhau là vậy.
"Hừ! Thế còn ‘Đánh chết hắn cho ta! Đánh chết hắn, bổn công tử có thưởng lớn!’ và ‘Làm thịt cái thằng chạy bàn chết bầm ấy! Bổn công tử thưởng
hai mươi lượng bạc!’ là do ai nói?"
Trương Tri Phủ hỏi vặn lại.
Dưới công đường trở nên im lặng. Miêu Gia cung cấp hai câu này rất hữu
hiệu. Vì đó đều là nguyên văn từ Triệu Biện và Đỗ Phùng Xuân nên chúng
không thể chống chế được.
"Tự ý điều động binh sĩ thủ thành, hành hung bạo lực, hai người các ngươi đã biết tội chưa?"
"Hừ! Họ Trương kia, ngươi tốt nhất là giải quyết cho êm đẹp một chút, cha ta là Lại Bộ thượng thư..."
"Ngươi chỉ là loại tôm tép mà dám quản Đỗ Phùng Xuân này ư?!!"
Hai người vùng đứng lên, lớn tiếng kêu gào, hiển nhiên là do không thể
nhịn nhục được nữa. Thủ hạ của chúng ở ngoài công đường cũng đánh trống
reo hò.
"Trương đại nhân, bọn chúng hoàn toàn không để ngươi vào mắt!" Câu nói của Miêu Gia lại hiện lên trong đầu Trương Đống Thiên.
Tiếng tấm gỗ kinh đường lại vang lên: "Càn rỡ! Trên công đường mà các ngươi dám nói với bổn quan như vậy! Người đâu! Vả miệng!"
Hai nha dịch bước đến định dùng hình.
Đỗ Phùng Xuân trừng mắt nói: "Ngươi dám động vào ta! Ngày sau ta nhất định tìm ngươi tính sổ!"
Triệu Biện cũng nói tương tự. Có điều Trương đại nhân vẫn bình tĩnh như
trước, ngoài mặt tỏ ra hiên ngang lẫm liệt: "Đang trên công đường dám đe dọa mệnh quan triều đình... phải vả thật mạnh!"
Tát như trời giáng, Triệu Biện và Đỗ Phùng Xuân phen này thảm rồi. Bọn
nha dịch đều dùng hết sức lực. Trương đại nhân thường ngày đối xử bọn
hắn không tệ, hôm nay gặp nhị vị công tử ngông cuồng như thế, tự nhiên
bọn hắn thấy không thuận mắt.
Trận tát qua đi, hai người trở thành đầu heo. Đỗ Phùng Xuân ôm mặt rống
to: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tên này dám đánh bản thiếu gia! Đánh
chết hắn cho ta!"
Bọn tay chân rục rịch đứng lên, trông như định xông tới. Khổ nỗi việc
này là xông đường công đường, ẩu đả mệnh quan triều đình nên bọn họ gặp
phải trở ngại tâm tý. Nói cho cùng, bọn họ chỉ là làm công, không hề
muốn đắc tội với quan lại.
"To gan lớn mật, vậy mà dám mưu hại bổn phủ! Bổn phủ an vị chỗ này đây! Ta xem thử ai dám lỗ mãng!"
Trương đại nhân quát lớn một tiếng, toàn trường lập tức lặng ngắt như
tờ, không có người nào động đậy nửa phân. Người chủ công đường không có
võ công tuyệt thế, không có quyền cao chức trọng, nhưng có thể khiến
người ta kính nể là bởi vì hắn là đại diện của hai chữ: Chính nghĩa.
Triệu Biện quay đầu lại, xem thử Tề thiếu hiệp đang làm gì mà không ra tay trợ giúp.
Hóa ra Tề Băng đang hô lên một tiếng: "Hay!"
"Ngươi!!"
Triệu Biện tức hộc máu. Thế này mà còn gọi là bảo tiêu sao? Thấy mình bị đánh hắn mà còn nói hay!
Vương Hủ trầm tư: "Đêm nay không trăng gió lớn, chẳng lẽ lão Trương được Bao Thanh Thiên nhập hồn? Hình như không phải! Hắn dám thẩm án như vậy
chứng tỏ rằng hắn không sợ cha của hai tên phá gia chi tử kia. Tình
huống này chắc hẳn phải liên quan đến cái gã Miêu Gia đến giờ vẫn chưa
chịu xuất hiện."