Lúc này, thành phố S phồn hoa trông như một thành phố ma, không có đèn
đóm, không có âm thanh ồn ào, chỉ có sự vắng lặng dưới ánh trăng và
chiến ý đã đạt mức hễ chạm vào là bùng nổ.
Vương Hủ đang đứng đợi trong gió lạnh: "Này, cảm giác áp bức đó là gì
vậy? Còn nữa, sao trong thành phố không có người nào hết trơn?"
Miêu Gia ngáp một cái: "Đây là một kỳ cảnh... đại quỷ cảnh."
"Là thứ gì?"
"Nhớ buổi tối ngươi nhận được Phục Ma Thiên không? Cho dù không phải hồn ma mạnh mẽ nhưng quỷ cảnh do bách quỷ chế tạo đủ lớn tới mức bất thường rồi."
Yết hầu của Vương Hủ chạy lên chạy xuống: "Thì ra là vậy... cũng có
nghĩa là bây giờ có mấy ngàn oan hồn mạnh mẽ chế tạo ra quỷ cảnh bao
trùm thành phố này."
Miêu Gia liếm đôi môi đã bị gió thổi khô: "Đây không phải do bọn chúng
cố ý làm, thật ra vì số lượng quá nhiều nên không muốn tạo ra tình huống này cũng khó. Mà chuyện này đối với chúng ta là một chuyện tốt, cho dù
đánh tới nghiêng trời lệch đất thì vẫn không hề ảnh hưởng gì đến thành
phố. Chỉ có điều phải đánh thắng mới được."
"Nếu lỡ đánh không thắng thì sao?"
"Thế thì ngày mai mặt trời không còn mọc lên ở thành phố S. Một khi
chúng ta không thắng, bọn chúng sẽ xông ra khỏi quỷ cảnh để gieo rắc
virus linh thể. Người bình thường không thể tránh khỏi và cũng không có
cách nào trị liệu. Đến lúc đó, Triệu Ma Trận sẽ được phát động. Âm Dương Giới và nhân gian không còn bị ngăn cách. Cho dù dùng vũ khí hạt nhân
vẫn không thể đối phó với hồn ma, việc toàn thế giới bị chiếm chỉ còn là vấn đề thời gian."
"Ta chưa hiểu rõ lắm. Ngươi đã nói Mặc Lĩnh không hoàn thành đủ điều
kiện phát động Triệu Ma Trận, vậy tại sao bọn chúng lại hành động?"
"Không có ngươi và Đoạn Phi nhưng bọn chúng vẫn tốn nhiều thời gian và
nhân lực mở cửa chuyển giới, đồng thời mang phần lớn binh lực tấn công
nhân gian. Điều này chứng tỏ bọn chúng đã có kế hoạch B, hoặc là... bọn
chúng đã tìm được vật thay thế."
...
Từ sáng sớm hôm nay, tâm thần Thượng Linh Tuyết không lúc nào được yên,
cứ như có chuyện lớn sắp xảy ra. Nàng nhiều lần gọi điện cho Vương Hủ
nhưng không ai bắt máy, cho nên nàng quyết định rời khỏi nhà trong đêm
để đến một nơi lần đầu mới tới. Nơi đó là số 13 đường Đông Phương.
...
Mười giờ đêm, nhiều nhóm săn quỷ đã phân tán khắp các nơi trong thành
phố. Họ chuẩn bị nghênh đón những cửa chuyển giới không đâu không có.
Trung tâm thành phố phản ứng linh lực mạnh nhất, đây chắc chắn là nơi
tấn công chủ lực của đối phương.
Nơi đó đã tập kết khoảng năm trăm người săn quỷ, số người săn quỷ ở đây
vượt xa bất cứ nơi nào trong thành phố S. Ngoại trừ Vương Hủ, Miêu Gia
và Khương Nho thấy trước tương lai, còn có chín người trong Thập Điện
Diêm Vương.
Tần Quảng Vương, Phược Thiên Gia Cát Tham.
Sở Giang Vương, Đoạn Linh Giả Thủy Ánh Dao.
Tống Đế Vương, Nhân Gian Vô Lục Dư An.
Ngũ Quan Vương, Huyết Liệm Lữ Bình.
Diêm La Vương, Thần Hạ Thủy Vân Cô.
Biện Thành Vương, Chích Đồ Tất Hiếu Nghĩa.
Thái Sơn Vương, Đoạn Cửu Thiên Đổng Hòa.
Bình Đẳng Vương, Nhận Hải Lục Tranh.
Chuyển Luân Vương, Vô Sầu Tiết Linh.
Ngoại trừ Đô Thị Vương Hoàng Du không rõ tung tích, tất cả những Diêm
Vương khác đều có mặt đầy đủ. Họ gần như là tồn tại không thể chiến
thắng và cũng là sức chiến đấu mạnh nhất của giới săn quỷ.
Cuối cùng, trên không trung xuất hiện một khe nứt không gian đỏ sẫm, sau đó mở rộng ra bốn phía như một tấm gương bị đập nát, vỡ toang và biến
thành những mảnh vụn hư vô.
Đại quân u minh đã đến!
Bầu trời trở nên đỏ sẫm như bị máu che phủ. Ở Âm Dương Giới, nơi mặt
trăng và mặt trời cùng phát sáng, luôn có cảnh tượng này. Mà trong chớp
mắt khi hàng loạt cửa chuyển giới mở ra, cảnh sắc ở đây cũng xuất hiện ở nhân gian.
Dư An điều tra từ lâu nên biết lần này Mặc Lĩnh đã chuẩn bị sung túc, hơn nữa lão lần đầu nhìn thấy nhà tiên tri Khương Nho.
Khi Khương Nho rời khỏi nhà cách đây không lâu, hắn dự kiến Mặc Lĩnh sẽ
phái người đến nhà nên đã gửi một lá thư không tem. Hắn biết khi Dư An
tới nơi thì chắc chắn sẽ chú ý đến phong thư bị trả lại.
Nhị nguyệt thập thất
Huyết mạc tế thiên
Tỉ dực độc tuyệt
Vạn quỷ xuất uyên.
Cảnh tượng của hai câu đâu đã xuất hiện trước mặt mọi người như miêu tả, còn quang cảnh hai câu sau chỉ có Khương Nho từng thấy trong mộng. Tuy
Dư An đã hỏi Khương Nho nhưng người này không thể nói ra, bởi vì "thần"
không cho phép hắn làm vậy.
Khương Nho đưa lời tiên đoán cho Dư An vì mục đích cho biết thời gian cụ thể, còn bản thân hắn thì lợi dụng thời gian có hạn để chuẩn bị rất
nhiều chuyện quan trọng. Mãi tới mấy ngày trước, Khương Nho "không ai
tìm thấy" chủ động tìm Dư An "cũng không ai tìm thấy" để nói về một đại
kế nghịch thiên cải mệnh...
"Dư An, mới đó mà chúng ta đã gặp lại!" Chung Thanh Dương tóc trắng râu
dài. Hắn đứng trên không trung, hàng trăm hàng ngàn hồn ma sau lưng hắn
cuồn cuộn tuôn ra khỏi cửa chuyển giới.
"Lão phu cung kính chờ đợi ở đây đã lâu!"
"Hừ! Cung kính chờ đợi đã lâu ư? Nực cười, bất kể ngươi tìm bao nhiêu người chờ đợi thì cũng như tự tìm cái chết mà thôi!"
"Hươu chết về tay ai thì hãy xem kết quả sau cùng đi!" Nói xong, Dư An
ép tới trước mặt Chung Thanh Dương. Hai người đứng trên không trung
nhưng cảm giác áp bức to lớn khiến mọi người phải lui ra mấy trăm mét
xung quanh họ.
Vương Hủ cảm thấy mình như nến tàn trong gió. Đối mặt với hàng ngàn gã
mỗi lúc một hung dữ, linh lực tuôn trào như sóng biển, cứ ngỡ hắn đứng ở đó rồi sẽ bị một con sóng đập chết.
"Sợ à?" Miêu Gia cười hỏi.
"Ta rất bình tĩnh..."
"Vậy cẩn thận nhé, ta thấy người quen nên tạm thời không thể chú ý ngươi." Miêu Gia nói xong thì liền biến mất tại chỗ.
Vương Hủ lau mồ hôi lạnh: "Móa! Biết vậy từ đầu đã không hy vọng vào ngươi."
...
"Phù Vương lão đệ, bổn đại gia tới đây để trả lại mũi tên thù!" Cừu Võ
vác họa kích la lớn. Hắn dẫn đầu một nhóm hồn ma xuất hiện ở một nơi
khác trong thành phố, vừa khéo gặp phải nhóm của Vi Trì, Đoạn Phi và
Ninh Phong.
Ninh Thiên Đức bước lên nghênh đón: "Ngươi có phải là đường chủ đệ ngũ đường của Mặc Lĩnh?"
"Không sai, chính là bổn đại gia, Phiên Giang Long Cừu Vũ!"
"Đã vậy thì không thể để ngươi gây phiền phức với vãn bối trước mặt ta!"
"Ha ha ha ha! Để ta xem ngươi có bản lĩnh đó hay không, Ninh Thiên Đức!"
...
"Hình như bắt đầu rồi..." Bộ xương khô và thằng bé lại xuất hiện ở một nơi cách chiến trường không xa.
"Thằng quỷ nhỏ, lần này ngươi cảm thấy bên nào sẽ thắng?"
"Ầy, trước khi đến, ta cảm thấy phần thắng của Mặc Lĩnh lớn hơn một
chút. Chỉ có điều bây giờ tình huống không giống vậy nữa." Đứa bé trai
tỏ vẻ thần bí.
"Nói vậy thì... ngươi vừa nghe thấy chuyện gì nên đã thay đổi cách nghĩ."
"Ừ, lần này hay rồi, có thêm hai nhân vật kinh khủng. Bất kể bọn họ gia
nhập bên nào đều sẽ khiến trận chiến nhanh chóng kết thúc."