"Muốn gì thì nói đi. Các ngươi muốn mang Tiểu Phi đi cũng được, nhưng các ngươi chắc chắn sẽ hối hận."
Lúc này, Ninh Thiên Đức cùng mọi người ngồi trong một căn phòng khách
rộng lớn. Ninh Phong và Đoạn Phi cũng có mặt theo yêu cầu của Miêu Gia.
Hắn vẫn châm một điếu thuốc theo thói quen: "Vẫn câu nói đó, đừng coi mình quá quan trọng..."
Tuy Ninh Thiên Đức mạnh hơn Vương Hủ nhưng chuyện thắng thua kỳ diệu thế đấy. Vừa rồi, hết lần này đến lần khác hắn đều thua. Giờ dù Miêu Gia có nói gì thì hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại lắng nghe.
Những lời tiếp theo của Miêu Gia khiến hắn hiểu rõ hơn về việc làm của
mình: "Ngươi biết rõ các điều kiện để phát động Triệu Ma Trận chứ?"
Ninh Thiên Đức nhìn hắn: "Đúng vậy, thì sao?"
Miêu Gia cười lạnh: "Ngươi cảm thấy Chung Thanh Dương có thể khiến vạn ma thần phục sao?"
Ninh Thiên Đức hỏi ngược lại: "Nếu hắn làm không được thì cần gì phải
bày Triệu Ma Trận, lại còn đích thân mai phục Tiểu Phi ở thành phố N? Ta nghĩ hắn đã tập hợp đủ điều kiện và chỉ còn chờ thời cơ chín muồi..."
Miêu Gia cắt lời: "Ngươi sai mười mươi rồi."
"Cái gì?"
"Dựa vào Chung Thanh Dương tuyệt đối không thể khiến vạn ma thần phục.
Có lẽ hắn tự cho rằng mình có thể, nhưng trên thực tế thì hắn không
thể."
"Sao ngươi biết?"
"Hừ! Chuyện này ta không thể nói cho ngươi biết. Ta có nguồn tin riêng, nguồn này rất đáng tin."
Ninh Thiên Đức biết hỏi nữa cũng vô dụng: "Vậy ý ngươi là lần này chắc chắn hắn sẽ thất bại?"
"Trừ thần tiên trên trời, ma đầu dưới địa ngục, trên đời này chỉ có bốn
người có thể khiến vạn ma thần phục. Chỉ có điều không người nào trong
bốn người này giúp Chung Thanh Dương, do đó Đoạn Phi không quan trọng
như ngươi nghĩ. Hắn không cần phải chết."
Đoạn Phi chợt hỏi: "Vậy bốn người này là những ai?"
"Quỷ Vương của Âm Dương giới, hai người biên giới hành tung bất định là
Tinh Long và Phụng Tiên, người còn lại..." Miêu Gia nói đến đây, bỗng
nhiên chỉ Vương Hủ.
Mọi người khiếp sợ nhìn qua. Vương Hủ thấy mọi người nhìn mình thì cũng sửng sốt vì không hiểu: "Không thể nào? Ta hả?"
Miêu Gia gật đầu: "Đúng vậy! Với năng lực Chúa Tể, chỉ cần bản ngã của
ngươi thức tỉnh thì khiến vạn ma thần phục là một chuyện dễ dàng."
Vẻ mặt Vương Hủ biến đổi: "Đợi đã... Vậy chẳng phải ta gặp nguy hiểm à? Ngộ nhỡ Mặc Lĩnh để ý đến ta thì sao?"
Miêu Gia mỉm cười: "Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi."
"Ta biết rồi... Ngươi có thể chơi khăm ta tới chết..."
Lời nói nhảm của Vương Hủ bị mọi người cho qua, nhưng Ninh Thiên Đức biết Miêu Gia đang tự kể khổ.
Hắn trầm tư một hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Ta hiểu rồi, thông tin Tiểu Phi bị hành hình sẽ không được truyền đi nữa. Mấy ngày này, Tiểu
Phong và Tiểu Phi hãy ở nhà, một là để dưỡng thương, hai là để ngăn
địch. Nếu Mặc Lĩnh muốn tới cướp người thì Ninh Thiên Đức này sẽ không
ngồi chờ chết."
Miêu Gia dập tàn thuốc: "Ngươi hiểu là tốt rồi. Người ta thường nói làm
việc gì cũng không được quá tuyệt tình, con người không thể bị giết lung tung..."
Một lượng Lincoln xa hoa lao nhanh ra khỏi khu biệt thự cao cấp của nhà
họ Ninh. Chính Hình Ngọ Dương làm tài xế lo việc tiễn những vị khách
không mời mà tới.
"Các ngươi thuyết phục được em rể thì quá tốt. Thật ra hắn không muốn
giết Tiểu Phi nhưng trọng trách của một gia chủ quá nặng. Khi nghe
chuyện Tiểu Phi liên quan đến Triệu Ma Trận thì hắn đã mất đi khả năng
phán đoán."
"Còn không phải nhờ ông đây dùng vũ lực để giải quyết vấn đề à? Cho nên
mới nói trên đời này ai không phục thì đánh trước rồi nói sau." Vương Hủ hăng hái và cũng cực kỳ hung hăng, cứ như ba ánh mắt khinh bỉ xung
quanh đã bị khuất đi vậy.
Miêu Gia quay sang nói với Thủy Ánh Dao: "À, sao ngươi lại quan tâm
chuyện này? Nó đâu có giống tính cách trước sau như một của ngươi?"
Đối phương vẫn không cho Miêu Gia sắc mặt tốt, hơn nữa còn nói một câu
đầy thâm ý: "Ta chỉ không muốn thấy một số người đưa ra những quyết định khiến hắn hối hận cả đời."
Câu này lập tức khiến Miêu Gia cứng họng.
Vương Hủ thấy bầu không khí hơi bối rối nên định thay đổi đề tài. Đột
nhiên, hắn nghĩ đến điều gì, thế là đưa tay sờ soạng trong người rồi lấy ra một tấm thẻ bằng sắt.
"À, Vi Trì gì đó ơi! Ta thấy ngươi giống nhà nghiên cứu lắm, hay là ngươi coi thử món linh khí ta tạo ra thế nào."
Miêu Gia nhìn ra ngoài đường: "Sáng nay ngươi tìm ta vì muốn cho ta xem mấy thứ rác rưởi này phải không?"
"Rác rưởi gì chứ? Ngươi có biết ta mất bao lâu để làm ra chúng hay không?"
Thủy Ánh Dao nhìn đống đồ này thì thấy trên mỗi tấm thẻ sắt có viết một
chữ "Đấu", lập tức nghĩ tới điều gì đó: "Ngươi muốn dùng những thứ này
để làm gì?"
Vương Hủ đáp ngay mà không cần nghĩ ngợi gì cả: "Đây là vé vào cửa của trận quyết đấu long trời lần này, cũng là..."
Thủy Ánh Diêu xụ mặt hỏi Miêu Gia: "Chuyện này ngươi cũng có phần phải không?"
Miêu Gia nhún vai: "Nếu suy xét cẩn thận thì chuyện này có thể mang lại một khoản lợi nhuận nhất định..."
Hắn chưa kịp nói hết thì đã bị đánh một trận.
Vi Trì quan sát một hai giây rồi trả tấm thẻ sắt cho Vương Hủ: "Cái
này... có thể coi là linh khí, nhưng mà quá... À... Nói như thế nào
nhỉ... Nó quá thô..."
Vi Trì gật đầu: "Được rồi, tấm thẻ sắt này chỉ có một chút linh lực bám
vào nên sẽ hoàn toàn bay mất trong nay mai. Mà chắc đến ngày mai nó sẽ
trở thành miếng sắt bình thường mà thôi. Nói đơn giản, đây chính là rác
rưởi."
"Thằng nhóc nhà ngươi nói chuyện thật khéo, ta thật lòng cám ơn ngươi..."
...
Kết quả, vì Thủy Ánh Dao dùng vũ lực uy hiếp và năng lực của Vương Hủ có vấn đề nên kế hoạch bán vé cho trận quyết đấu bị chết yểu.
Quay trở lại khách sạn, Vương Hủ ăn một bữa thật no. Miêu Gia cũng kết
thúc những ngày tháng làm thần tiên không ăn không uống, gia nhập hàng
ngũ cùng với Vương Hủ. Trận quyết đấu đã tới gần, song cả hai vẫn không
hề cảm thấy bất cứ nguy cơ nào.
Cùng lúc đó, ở thành phố S đã xảy ra một số chuyện đủ để Vương Hủ nổi điên.
Thượng Linh Tuyết đang đi gặp một người xa lạ. Tuy rằng bản thân nàng
không muốn nhưng vì nhiều nguyên nhân nên nàng không thể không đi.
Nàng đi xem mắt...
Một chiếc bàn, hai chiếc ghế, trên bàn đầy đồ ăn, hương rượu bay thoang thoảng. Nhà hàng Nhật này rất hợp cho một buổi xem mắt.
Thượng Linh Tuyết và một chàng trai lần lượt ngồi ở hai đầu bàn ăn. Bầu không khí hơi căng thẳng.
"Xin chào..."
"Xin chào."
Hai người chào hỏi nhau. Thượng Linh Tuyết có vẻ hơi bối rối, còn nhà trai thì mỉm cười tự nhiên.
Nụ cười của người đàn ông này rất mê người. Vẻ ngoài đẹp trai của hắn có thể khiến bao cô gái điên cuồng, thậm chí là đố kị. Mỗi lần giơ tay
nhấc chân đều lộ ra vẻ quý phái, dù chỉ uống nước nhưng trông cũng vô
cùng tao nhã.
Chỉ cần phụ nữ đứng trước mặt người đàn ông thế này, phòng tuyến tâm lý của các nàng đều sẽ sụp đổ hoàn toàn.
"Ngươi có thể gọi ta là Castillian."
"Ngươi không phải người châu Á à?"
"Ta có một phần tư dòng máu Trung Quốc. Nó cho ta màu đen của tóc và của đôi mắt. Ta rất thích." Castillian đáp.
Thượng Linh Tuyết ậm ừ một tiếng. Nàng không có hứng hỏi tiếp ba phần tư dòng máu còn lại là gì. Thật ra câu vừa rồi hỏi để cho có vậy thôi. Nếu không phải phụ thân bắt nàng đi xem mắt, nếu không phải xuất phát từ sự lễ phép, nàng đã rời khỏi đây ngay lập tức.
"Linh Tuyết đã có người yêu phải không?" Castillan đột nhiên hỏi.
Thượng Linh Tuyết mở to cặp mắt: "Vì sao ngươi lại hỏi vậy?"
Castillan cười. Nụ cười như vừa mở được một chai rượu ngon khiến lòng
người say đắm: "Người phụ nữ đang yêu rất đẹp, mà ngươi lại là người đẹp nhất."
Thượng Linh Tuyết đỏ mặt vì câu nói này, song nàng không trả lời câu hỏi của hắn.
Castillan đứng dậy: "Ta cần xử lý một số công việc làm ăn, hôm nay chúng ta ngừng ở đây."
Thượng Linh Tuyết không ngờ cả hai chỉ vừa biết nhau, chưa kịp nói vài câu thì đối phương phải đi.
Castillan đến trước cửa thì ngừng lại: "Ta cũng yêu. Vì thế hãy cho phép ta giữ hình bóng ngươi trong tim và một cơ hội cạnh tranh công bằng."
Thượng Linh Luyết không có cơ hội từ chối. Đối phương cũng không cho nàng cơ hội từ chối, bởi vì hắn đã đi mất.
Thượng Linh Tuyết trở lại xe với tâm sự nặng nề. Nếu nói Vương Hủ là
người đầu tiên bước vào thế giới của nàng thì bây giờ đã có một người
khác.
Nàng do dự. Nàng chưa từng yêu nên không biết giữa mình và Vương Hủ có
phải là tình yêu hay không. Vào thời điểm một người đàn ông xuất sắc hơn Vương Hủ về mọi mặt xuất hiện, nàng không khỏi suy nghĩ lại. Có phải là trước khi Castillan xuất hiện, nàng vốn không được lựa chọn hay không.
Bây giờ, nàng có nên chọn chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng hay không...