Nhắc tới Quỷ Cốc đạo thuật thì phải nói là bao la vô tận. Mặc dù trong
bảy quyển sách Quỷ Cốc Tử để lại có hẳn một bản chỉ nói về phát minh,
thế nhưng Phục Ma Thiên vẫn nhắc sơ lược về linh khí. Có lẽ do môn này
cũng liên quan đến việc trừ quỷ phục ma.
Vương Hủ nhanh chóng tìm thấy phần ghi chép cần thiết. Thật ra đoạn nội dung này không cần linh
thức mạnh mới xem được, cho nên hắn không cần phải phiên dịch bằng cách
tra cứu văn tự cổ.
"Thiên địa càn khôn, sâm la vạn tượng, hóa linh quy nhất, hóa vật... Cái này là cái gì và cái gì vậy chứ?"
Vương Hủ vừa đọc hai câu thì đã không có hứng đọc tiếp. Đoạn văn này là tập
hợp của những thứ hắn không hiểu. Chúng lại không hề giống pháp thuật
chiến đấu, bởi vì nguyên lý về linh khí rất cần tri thức lý luận làm cơ
sở. Mặc dù Vương Hủ biết mấy chữ này thì vẫn không thể hiểu chữ nào.
Hắn vò đầu bứt tai nửa ngày mới phát hiện học môn này không có đường tắt, chỉ đành bình tĩnh nghiên cứu tỉ mỉ.
Trong lúc đó, William cũng không rảnh rỗi. Mặc dù hắn mang bên ngươi tấm bùa
kia nhưng vẫn không yên tâm. Phải nói năng lực người này hơi yếu và nhân phẩm tương đối kém nhưng không có nghĩa là hắn ngốc. Con người ai cũng
muốn sống nên chắc chắn hắn sẽ không bó tay chịu chết.
Thông qua
mạng lưới quan hệ của cha mình, William đã điều tra được rất nhiều tin
tức. Ông chú này, ông bác kia thấy hắn vội vôi vàng vàng nên cũng chẳng
để bụng giúp đỡ ít chuyện, thế là một người đàn ông trong kho tư liệu
của cảnh sát Tô Châu ăn khớp với hồn ma dần dần nổi lên mặt nước.
William sốt ruột ngồi trước laptop để chờ đợi tin tức của đối phương. Cuối cùng lá thư kia cũng tới. Hắn lau mồ hôi, tim tăng nhịp đập. Hắn rê chuột mở hồ sơ người chết.
Đàm Hải, nam, bốn mươi tuổi, ba năm trước mất tích kỳ lạ. Người cuối cùng gặp hắn từng thấy hắn ở khách sạn này.
Do phần dưới còn có thông tin tỉ mỉ về vụ án nên William tiếp tục nhìn xuống.
Ngay ngày Đàm Hải mất tích liền có người báo án. Thường thì khi người trưởng thành như hắn mất tích tối thiểu phải qua vài ngày mới có người nghĩ
đến việc báo cảnh sát, bởi vì hắn có chân có tay, không chừng uống say
rồi sống vất vưởng ở đâu đó vài ngày. Có điều Đàm Hải thì không giống
họ, hắn là CEO của một xí nghiệp nhà nước và cũng là nhân vật quan
trọng.
Hắn là loại người coi sự nghiệp như tính mạng, điện thoại
di động thì luôn để trong trạng thái mở máy 24h, mỗi phút kiếm được chục triệu chỉ bằng một câu nói. Bạn bè của hắn rất nhiều, nhưng tất cả đều
là quan hệ về lợi ích; phụ nữ cũng rất nhiều, nhưng không hề kết hôn.
Bởi vì chỉ cần tiền và địa vị để phụ nữ lên giường với bạn, nhưng muốn
sống với họ cả đời thì cần phải có tình yêu.
Đàm Hải cũng không
phải không biết yêu, chỉ do hắn quá tập trung vào sự nghiệp nên không
còn thời gian nghĩ đến chuyện gì khác ngoài sự nghiệp. Điều đáng châm
chọc là sau khi hắn mất tích, tất cả người nóng lòng tìm kiếm hắn không
ai vì tình cảm mà lo lắng cho hắn. Bọn họ vội vã như thế chỉ vì Đàm Hải
mất tích sẽ liên lụy tới lợi ích của bọn họ.
Vì vậy, khi cảnh sát tuyên cáo người này bị liệt vào hồ sơ mất tích, Đàm Hải nhanh chóng bị
thay thế, thậm chí không mấy ai nhớ đến hoặc tưởng niệm hắn. Sự thật đã
chứng minh rằng không khó để tìm một người như hắn.
Chuyện trên
đời này đúng là vừa buồn cười vừa buồn bực. Người sống trên đời truy
đuổi danh tiếng và quyền lợi, thế nhưng đến khi bọn họ vĩnh viễn rời
khỏi thế giới này thì mới phát hiện: Đến thế gian một lần, thứ duy nhất
còn lại lại là tình.
Hiển nhiên Đàm Hải đã chết, tối qua William
đã thấy khuôn mặt này trước khi gặp Vương Hủ. Nếu nói hắn chưa chết thì
cần phải liên lạc gấp với Men In Black.
Lúc ấy, cảnh sát điều tra không được kết quả gì. Từ băng thu hình của khách sạn, có thể thấy sau
khi Đàm Hải vào phòng thì không có đi ra. Ngày đó có người nhiều lần
không liên lạc được hắn, vì vậy gọi điện để khách sạn cho người tìm Đàm
Hải. Sau khi gõ cửa đã lâu mà không có ai trả lời, nhân viên làm việc mở cửa bằng chìa khóa dự bị, cuối cùng phát hiện trong phòng trống không
như Đàm Hải đã bốc hơi khỏi thế giới này.
Ghi chép về Đàm Hải đến đây là hết, dĩ nhiên còn có một số chuyện William không biết.
Thời đó vụ án này trở thành vụ án chưa được giải quyết, dường như có một
thám tử rất nổi danh đến điều tra và phát biểu ngôn luận vô cùng kinh
người. Vị này xưng là "A Mông", một cựu cảnh sát. Hắn nói rằng Đàm Hải
bị nhân viên phục vụ của khách sạn giết chết, cắt thành nhiều đoạn, rồi
đắp vôi bột và giấu ở nhiều chỗ trong khách sạn. Sau đó, họ dọn dẹp tất
cả chứng cớ. Phim ở phòng quan sát đã bị xóa sạch từ lâu.
Lời
phán đoán của ông anh trên bị cho là nói điên nói khùng. Sở dĩ hắn làm
cảnh sát không được lâu là vì thần kinh của hắn có vấn đề, phán đoán
khoa trương như thế dù là ai cũng không tin nổi.
Nhưng hình như hắn nói đúng. Mặt mũi của đầu người kia đều phủ đầy bột trắng, rất phù hợp với lời hắn đã nói...
Trong lòng William mắng to đám cảnh sát ba năm trước làm việc thiếu trách
nhiệm nên bây giờ mình là người chịu tội. Hắn tiếp tục tra tìm mới thấy
khách sạn này thường có người chết ly kỳ trong phòng, sau này từ năm sao bị giáng xuống thành bốn sao.
"A di đà phật, xin ông trời phù
hộ! Đàm Hải đại ca! Chúng ta ngày xưa không oán, ngày nay không thù. Vạn lần đừng tới tìm ta, muốn tìm thì hãy tìm hai thằng điên kia..." Hắn
không ngừng cầu nguyện trong lòng, trong lúc không để ý đã ngủ thiếp đi
trên giường.
Một giờ sáng.
"Cốc... cốc cốc..."
Tiếng gõ cửa lại truyền tới, lần này Vương Hủ ở trong phòng vẫn chưa ngủ. Hắn nhẫn nại lắm mới đọc được một đống lý luận vừa dài vừa phức tạp, rốt
cuộc có chút đầu mối thì hồn ma Đàm Hải lại đến quấy rầy hắn lần nữa...
Vương Hủ gấp Phục Ma Thiên lại, trong miệng hùng hổ nói: "Hôm nay ông đây
không đánh ngươi thành đầu heo thì chữ Vương sẽ viết ngược lại!"
Hắn gấp gáp xông đến trước cửa, chuẩn bị đánh một trận thật lớn. Miêu Gia
đã nói không thể tiêu diệt hồn phách nên Vương Hủ không định dùng thanh
kiếm đen đúa của mình. Hắn quyết định dùng chiến thuật cũ, đó là dùng
Phục Ma Thiên như cục gạch...
Ai ngờ khi hắn vừa mở chốt thì cửa lại không mở, song toàn bộ đèn trong phòng lại tắt đi như chốt cửa là công tắt.
Vương Hủ đạp cửa mà không chút do dự.
Trong hành lang cũng là một tối đen như mực, chẳng qua điều này vẫn nằm trong dự liệu. Có lẽ con quỷ kia không có lòng tin giao phong chính diện với
Vương Hủ nên lần này mới chơi trò khác.
Vương Hủ lười quan tâm ba nhân bảy bằng hai mươi mốt nên sải bước đi vào trong bóng tối...