Cùng lúc đó, Vũ Quang Tông đang chiến đấu với những kẻ cắn nuốt thời
gian ở phía Đông thành phố. Trong phạm vi trăm trượng quanh đây, bóng
quyền tán loạn đầy trời, không khí lưu chuyển mạnh mẽ. Lực phá hoại của
mỗi chiêu không hề kém Diều Hâu Phá Không của Hạ Văn Hồng.
Thời
gian trôi qua, trong bóng người giao thoa liên tục có người ngã xuống.
Những người này không hề đứng dậy, hiển nhiên đều chết trong một chiêu.
Vũ Quang Tông bỗng xuất hiện. Hắn ngừng tay, đối diện hắn là bảy hoặc tám kẻ cắn nuốt thời gian chưa bị đánh bại.
"Ta đã thưởng thức qua công phu của các ngươi. Mặc dù các ngươi không tệ
nhưng cơ thể không hợp nhất với linh hồn đến mức cường hãn, tối đa chỉ
đạt tiêu chuẩn của người bình thường đã khổ luyện khoảng trăm năm. Lại
nói việc không có năng lực linh hồn khiến công phu khó tiến thêm, ta
khuyên các ngươi vẫn nên buông tha kế hoạch, từ đó miễn phải uổng phí
tính mạng."
Những người kia nở nụ cười, trong nụ cười tràn ngập
vẻ đắng chát và bất đắc dĩ: "Này người săn quỷ, bọn ta làm những chuyện
như một tháng qua là vì tích tụ lực lượng cho kế hoạch hôm nay. Bọn ta
đã không còn đường lui. Nếu hôm nay không thể rời khỏi thời không này
thì "Thần" sẽ không bỏ qua cho bọn ta."
Vũ Quang Tông cau mày
nói: "Ta không biết cái gì gọi là thần. Ta chỉ biết người của thành phố
này không thể chôn cùng các ngươi. Nếu đã vậy, lão phu sẽ không khách
sáo nữa!"
...
Ở phía Bắc thành phố.
Toàn bộ kẻ cắn
nuốt thời gian đều ngã trên mặt đất. Không có ai trong bọn họ chết đi,
song cũng không ai có thể nhúc nhích mảy may.
Một vầng trăng màu đen đang lơ lửng trên không. Vầng trăng tỏa ánh sáng màu đen như hỗn
độn nhưng vẫn sáng ngời đến chói mắt. Nếu nhìn kỹ, ta sẽ thấy đó không
phải là ánh trăng mà là một con ngươi. Một con ngươi đen kịt.
Yêu khí ngập trời lan tràn khắp bốn phía. Động vật khu lân cận ban đầu còn
xôn xao bất an, đến lúc này lại lặng ngắt như tờ. Những loài như rắn,
côn trùng, chuột hay kiến đều chui thật sâu dưới mặt đất, không dám ngóc đầu lên thăm dò. Chúng phản ứng như thể đây là thiên tai cỡ động đất
hoặc sóng thần. Bản năng nói cho chúng biết có một sức mạnh không thể
kháng cự đang gây nên sóng gió.
"Lục Khôn... Ngươi và sứ giả địa ngục... quả nhiên là... một bọn."
"Ta quyết định trợ giúp ai làm gì là tự do của ta. Ta chỉ làm những việc ta thấy đúng." Lục Khôn bình tĩnh nói.
"Rồi một ngày kia ngươi chắc chắn sẽ hối hận! Bọn chúng vì giữ gìn "sự cân
đối" mà chuyện gì cũng dám làm! Bọn chúng chỉ là tay sai của "Thần" mà
thôi!"
"Ta tin bạn của ta, còn chuyện tương lai để tương lai hẵng nói."
Lục Khôn nói đến đây, màu mắt bắt đầu biến đổi. Những kẻ cắn nuốt thời gian không chịu nổi sự áp bức của lượng yêu khí khổng lồ trước mắt nên dần
dần hôn mê.
...
Ở phía Tây thành phố.
Lữ Bình đứng
giữa một đống thi thể. Toàn thân hắn đẫm máu. Có điều máu me trên người
không phải của hắn, mà là của những kẻ cắn nuốt thời gian đã chết đi.
"Hừ... Vậy mà lại bức ta ra tay. Muốn chết mà..." Máu trên người hắn đột ngột
di chuyển như thể chúng có sinh mạng, sau cùng tụ lại thành một quả cầu
máu khổng lồ ở trên không.
"Huyết bạo!"
Trong tiếng nổ mạnh, tất cả mọi thứ đều bị hủy diệt, chỉ có một người đàn ông còn sống và rời khỏi mảnh đất khô cằn này...
...
Ở phía Nam thành phố.
Thủy Vân Cô nhìn nét mặt kinh ngạc của những kẻ cắn nuốt thời gian, sau đó
cười ha hả với vẻ đắc ý: "Ha ha ha, sợ rồi sao? Nếu thế đi mau đi, ta sẽ đánh chết các ngươi thật đó!"
"Người săn quỷ, bọn ta không còn đường lui nữa rồi!"
Thủy Vân Cô thu lại nụ cười: "Vậy cứ đón nhận vận mệnh đi!"
Dứt lời, hắn liền bước nhanh tới. Năng lực linh hồn hệ gió đeo quanh người hắn phát nổ.
Khi Thủy Vân Cô xuất hiện sau lưng những kẻ cắn nuốt thời gian thì toàn bộ
đã biến thành bụi cát, cuối cùng phiêu tán theo gió...
...
Ở trung tâm thành phố S.
"Hình như toàn bộ thủ hạ của ngươi đều đã bị giải quyết gọn... Còn không mau hiện thân đi? Ê hê hê..."
"Là sứ giả địa ngục ư? Coi bộ các ngươi cũng có chỗ hơn người. Vì sao lại
biết ta đang ở đây?" Giọng nói của Phó Định An vọng đến.
Woody
cười quái dị: "Ê hê hê... Dễ ẹt hà, người săn quỷ như các ngươi nếu
không ở sân thượng thì sẽ ở tầng hầm, trong phim xã hội đen thấy nhiều
lắm nhá..."
Vincent nói: "Đùa giỡn đến đây là kết thúc. Phó Định An! Kế hoạch của ngươi đã thất bại. Mau thúc thủ chịu trói đi!"
Phó Định An tỏ ra vô cùng bình tĩnh: "Có phải các ngươi đã lầm chuyện gì
hay không? Những người kia sống hay chết... hoàn toàn không ảnh hưởng
đến kế hoạch của ta.
Việc bọn họ có thể gây thời không đứt gãy
hay không cũng chẳng liên quan đến ta. Ta chỉ lợi dụng họ mà thôi. Mục
đích của ta chỉ có một, đó chính là giết sạch tất cả mọi người trong
thành phố này... Một tên cũng không chừa lại!"