Lục Khôn bỗng nhìn về phương xa, nghiêm túc nói: "Xuất hiện rồi! Khoảng
một trăm kẻ cắn nuốt thời gian và Phó Định An đã bắt đầu hành động."
Ngoại trừ Vincent và Woody, những người khác đều tỏ ra hơi kinh ngạc. Lữ Bình hỏi: "Vẫn chưa thấy linh thức chấn động. Ngươi làm cách nào biết được
vậy?"
Lục Khôn chỉ nói bốn chữ: "Ta đã nhìn thấy."
Vincent trực tiếp chen vào: "Miêu tả cụ thể một chút."
Lục Khôn nói: "Phó Định An đang di chuyển đến trung tâm thành phố. Kẻ cắn
nuốt thời gian chia làm bốn phe di chuyển về bốn hướng Đông, Tây, Nam,
Bắc của thành phố S. Đây là hành động đã qua suy tính. Xem ra bọn họ
muốn gây đứt gãy thời không để tách toàn bộ thành phố ra khỏi thế giới
này."
Giọng cười quái dị của Woody vọng đến: "Ê hê hê... Vậy để bổn đại gia phân bố nhân viên chiến đấu thật tốt."
Không đợi mọi người phát biểu bất cứ ý kiến phản đối nào, Woody liền nói
ngay: "Chúng ta có tổng cộng bảy người, trong khi thành phố này lại có
bốn hướng. Ta cần bốn cao thủ có thể một mình đảm đương một hướng, cho
nên lão đệ Vũ Quang Tông phụ trách hướng Đông, anh bạn trẻ Thủy Vân Cô
phụ trách hướng Nam, lão đệ Lữ Bình phụ trách hướng Tây. Còn Lục Khôn,
ngươi phụ trách hướng Bắc."
Hắn chưa nói hết câu thì Cổ Trần đã
trợn mắt một cách khó chịu: "Này, tại sao ta không được phân vào nhóm
"cao thủ có thể một mình đảm đương một hướng" cơ chứ?"
Ánh sáng
trên kính mắt cũng không thể che dấu nụ cười đắc ý của Woody: "Ê hê
hê... Tất nhiên rồi! Ngươi cứ việc ngoan ngoãn đi theo ta và Vincent đối phó với Phó Định An. Ta cam đoan rằng ngươi rất an toàn, ngươi cũng
không cần phải ra tay."
Vẻ mặt chán chường của Cổ Trần nói rõ hắn đang rất khó chịu: "Các ngươi cần một người săn quỷ theo dõi mình để
những người khác có thể yên tâm chiến đấu, cho nên các ngươi chọn người
yếu nhất để đi cùng. Có đúng hay không?"
"Ê hê hê... Hoàn toàn chính xác."
Lữ Bình đứng ra tỏ vẻ bất bình thay Cổ Trần: "Này, ta thấy các ngươi quá coi thường hắn rồi đó."
"Ê hê hê... Ta không hề tính sai. Hắn quả thật là người yếu nhất ở đây.
Các ngươi hiểu rõ thực lực của nhau nên phải biết ta không nói sai. Rõ
ràng cách sắp xếp của ta là hợp lý nhất."
Vincent cắt lời: "Này
người săn quỷ! Đây không phải mệnh lệnh đối với các ngươi. Có điều Woody vẫn luôn phân tích chính xác tuyệt đối. Phương pháp của hắn cũng hữu
hiệu và chính xác nhất. Bây giờ không còn thời gian để kéo dài chuyện
này. Mau lên đường đi!"
Hắn chưa nói hết câu thì Lục Khôn đã quay người bỏ đi, hiển nhiên hắn rất tin tưởng cách bố trí chiến thuật của
hai gã quỷ sứ này.
Nhìn bóng lưng lạ lẫm của người trẻ tuổi nọ, Vũ Quang Tông hô: "Này Lục tiểu huynh đệ, một mình ngươi có được không vậy?"
Lục Khôn dừng bước, quay đầu. Ánh mắt đó khiến người ở đây cả đời khó quên. Giờ phút này, hắn không còn là một thanh niên gần gũi mà là một kẻ mạnh có thể khiến kẻ địch lùi bước. Cặp mắt đó vừa lạnh lẽo như đêm tối, vừa giống vì sao tỏa ánh sáng rực rỡ. Mặc dù sát khí và yêu khí đang lan
tràn vô tận nhưng chủ nhân của nó lại có linh hồn vô cùng chính trực.
"Yên tâm, chuyện nhỏ thôi."
Nói xong, hắn liền biến khỏi tầm mắt của mọi người.
Woody cười quái dị: "Ê hê hê... Trưởng thành rồi... Nếu là Lục Khôn của mấy
năm trước, không chừng hắn sẽ nói "Ta mạnh hơn các ngươi cả trăm ngàn
lần"."
Hình như Cổ Trần đã hiểu ra điều gì: "Hãy hành động đi! Quả thật không còn nhiều thời gian nữa. Mau làm theo lời Woody..."
...
Nửa giờ sau, ở trung tâm thành phố.
Siêu sao Lê Hoa hiện đang biểu diễn rất cảm xúc trên sân khấu. Trên quảng
trường lộ thiên tụ tập vô số fan ca nhạc. Họ gào tên thần tượng, vung
vẩy lightstick, sau cánh gà còn rất nhiều ca sĩ khác đang chuẩn bị lần
cuối cùng trước khi biểu diễn.
Trong đêm giao thừa, hầu như khắp
nơi đều có những buổi hòa nhạc thịt nguội. Không khi nào thôi xôn xao,
không khi nào không có vô số buổi biểu diễn lúc đếm ngược đến năm mới.
Cuối cùng họ lại nói với các bạn: Sang năm tôi lại đến.
"Ta hiểu cách sắp xếp của ngươi. Đúng là rất hợp lý. Ngươi muốn tốc chiến tốc thắng sao?" Cổ Trần hỏi.
"Ê hê hê... Ngươi không tệ lắm đâu... Tiếc rằng ngươi vẫn còn là người
bình thường nên vẫn chịu ảnh hưởng của tình cảm, tư duy không thể nào
đạt đến sự hoàn mỹ."
"Ồ? Chẳng lẽ các ngươi đã là quỷ sứ từ bé?"
"Ê hê hê... Ngươi không biết đó thôi, ta đã từng là người. Song khi trải
qua ngàn năm tuế nguyệt, mặc kệ ngươi có muốn hay không thì nhân cách
vẫn sẽ biến mất, cuối cùng trở thành thần cách. Cách suy nghĩ, cái nhìn
và lý giải đối với thế giới dần khác xa người thường. Đến lúc đó, ngươi
sẽ chạm đến rất nhiều lĩnh vực người bình thường không thể nào chạm đến, quán thông rất nhiều tri thức và triết lý người bình thường vĩnh viễn
không hiểu rõ. Ví dụ như thứ gọi là "Triết học", các ngươi cho rằng đó
là những thủ đoạn siêu thoát hiện trạng trói buộc tư tưởng của bản thân. Nhưng đối với bọn ta, thứ đó giống như trụ cột để thưởng thức và suy
nghĩ mọi thứ."
Vincent nói: "Chiến thuật của Woody cũng đã suy
nghĩ thay cho ngươi. Nếu cuộc chiến diễn qua trong thời gian dài thì sự
chấn động của linh thức sẽ dẫn những người săn quỷ khác đến đây. Ví dụ
như cô bé ngươi mến, chắc hẳn ngươi muốn bảo vệ nàng trong điều kiện
tiên quyết là nàng không biết rõ mọi chuyện. Vì vậy, tốc chiến tốc thắng là phương pháp tốt nhất."
Cổ Trần cười khổ: "Đây là tiền trảm hậu tấu."
Vincent khinh thường nói: "Ngươi còn rất trẻ, qua vài năm nữa rồi sẽ hối hận.
Ngươi không nói rõ cảm tình cho đối phương biết, rồi lại muốn phải bảo
vệ nàng. Rõ ràng ngươi tự nguyện nghĩ cách một mình, cuối cùng cả hai
người đều tổn thương."
"Hai lão yêu quái các ngươi đã sống quá
lâu phải không? Sao lại thích xen vào việc của người khác thế? Còn nữa,
tại sao các ngươi giống kiểu chuyện gì cũng biết vậy hả?"
Woody đẩy kính mắt: "Ê hê hê... Đã bắt đầu rồi, đầu tiên là thằng nhóc họ Thủy..."
...
Cùng lúc đó, ở vùng ngoại ô phía Nam của thành phố S.
"Là người săn quỷ à? Tại sao ngươi biết sự hiện hữu của bọn ta? Chẳng lẽ
các ngươi cùng một giuộc với sứ giả địa ngục..." Có vẻ người đàn ông vừa nói là tiểu đội trưởng của những kẻ cắn nuốt thời gian ở đây.
Thủy Vân Cô lấy một viên kẹo mút bỏ vào trong miệng, ỡm ờ nói: "Ta chỉ nhận
lệnh sư phụ đến thành phố S ngăn cản các ngươi làm chuyện xấu, những thứ khác ta bỏ qua hết."
"Thật quá ngu xuẩn! Ngươi thấy tộc ta một
mực ẩn nhẫn nên cho rằng bọn ta dễ đối phó sao?" Nói xong, người này một mình xông lên. Dường như hắn chuẩn bị đơn đấu với gã Thập Điện Diêm
Vương trước mắt.
Thủy Vân Cô phát hiện bọn họ không có năng lực
linh hồn, coi bộ không sử dụng hệ thống chiến đấu giống mình. Hắn không
dám khinh thường, cố gắng tập trung mười hai phần tinh thần. Nhưng khi
người này ra tay lại khiến hắn chấn động!
Đùng một tiếng, Thủy Vân Cô bị trúng một quyền ngay ngực. Hắn bay ngược hơn mười mét về phía xa, sau đó đâm nát bấy vách tường.
Hắn không nhìn thấy quyền của người đàn ông đó, cũng không có thấy hắn di
chuyển. Thật không ngờ thể thuật của hắn lợi hại đến thế.
Thủy
Vân Cô phun một ngụm máu tươi, nuốt luôn viên kẹo trong miệng: "Cho ta
hỏi một chuyện. Ai trong các ngươi cũng lợi hại như thế à?"
Người đàn ông dẫn đầu đáp lời: "Người tuổi thọ cao nhất trong bọn ta đã sống
hơn năm trăm năm, trên người mang rất nhiều võ học đã thất truyền. Đây
là thứ người thời nay không cách nào bằng được, cho nên ta khuyên ngươi
thừa lúc còn thở mà tránh đường."
Thủy Vân Cô nở nụ cười ngây
thơ: "Ha ha... Người không có năng lực linh hồn quả là loại ta không
muốn gặp... Nhưng ta cũng biết võ công chứ bộ! Chẳng lẽ ta từng học Như
Lai Thần Chưởng cũng phải nói cho ngươi biết hay sao?"