Buổi tối
lúc ăn cơm, Lý Lưu Phong nhìn ta mấy lần muốn nói lại thôi.
Ta chỉ làm
bộ như không nhìn thấy. Nếu bà ta thật sự muốn nói, nhất định sẽ nói; nếu bà ta
không muốn nói, ta có hỏi cũng không ra.
Kết quả, buổi
sáng ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện bà ta lại biến mất.
Ta vẫn thực
buồn bực không hiểu vì sao cứ cách ba, năm ngày bà ta lại biến mất một thời
gian. Sống tại nơi sơn cốc này nhàm chán như vậy sao?
Theo ý ta
mà nói, sơn cốc chúng ta đang ở đây, sơn minh thủy tú, khí hậu hợp lòng người,
thật sự là một nơi lý tưởng để ẩn cư.
(Sơn minh
thủy tú: cảnh núi non tươi đẹp, sắc nước tú lệ)
Tất cả như
nhu yếu phẩm ăn, mặc, ở, đi lại bình thường hàng ngày, chỉ cần mở miệng nói, Lý
Lưu Phong sẽ ‘không vận’ về cho—— đương nhiên là bà ta mua hay cướp, ta cũng chả
biết được.
(không vận:
vận chuyển bằng đường không =)))
Làm vị lãnh
đạo trực tiếp kiêm bà chủ duy nhất hiện tại của ta mà nói, Lý Lưu Phong kì thật
cũng không tệ.
Mà làm một
trạch nữ tâm không có chí lớn như ta mà nói, kỳ thật ngày qua ngày như vậy, ta
cũng cảm thấy không tệ…
Tầm lúc
hoàng hôn, Lý Lưu Phong xách theo một bao muối tảng lớn mà ngày hôm qua ta có hỏi
xin, từ trên không trung bay xuống, cái bao kia còn to hơn cả bà ta, nếu chỉ
dùng để ăn hàng ngày, hẳn là đủ cho hai chúng ta ăn tới lúc chết luôn…
Nhưng mà ta
đã sớm tính toán tốt tác dụng của nó rồi.
Muối tảng
chẳng những trong suốt trắng noãn, hơn nữa vì công nghệ chế luyện, cho nên còn
có một mùi thơm thản nhiên lạ lùng.
Hôm nào lại
bảo Lý Lưu Phong đi mua thịt heo với cá tươi về, ở đây khắp nơi đều có cành
tùng, vừa lúc có thể ướp chút thịt khô, lạp xưởng, cá khô linh tinh chuẩn bị
cho lễ mừng năm mới, cam đoan là thực phẩm tự làm thuần thiên nhiên, không ô
nhiễm, không thêm chất phụ gia bảo quản…
Vừa cầm bao
muối, vừa tưởng tượng tới thịt khô mĩ vị, ta ngay cả nước miếng cũng đều rớt xuống,
sau đó bị Lý đại mỹ nhân gõ cho một cái vào đầu.
Nói lại, vì
sao người người đều thích gõ đầu ta, còn tiếp tục như vậy, quả thực là không lớn
nổi…
Lý đại mĩ
nhân gõ xong, dường như tâm tình tốt, cười dài khoanh tay đứng một bên, vô
lương nhìn ta làm việc, sau một lúc lâu, thình lình phun ra một câu:
“Tiểu tử họ
Âu Dương kia, không phải người trong lòng của ngươi đấy chứ?”
“Đương
nhiên không phải!”
Ta theo bản
năng phản bác, vừa nói ra khỏi miệng mới phát hiện… Này không phải là tự thừa
nhận lúc ở thạch thất đã gạt bà ta sao?
Nhất thời một
thân mồ hôi lạnh đầm đìa, muốn tìm lời nói qua loa cho xong, lại không thể nghĩ
ra nổi một câu.
Lý Lưu
Phong ngược lại nở nụ cười.
“Như thế rất
tốt. Ta đi ra ngoài đã nhiều ngày, trong lúc vô ý lại nghe được không ít chuyện
về tên tiểu tử kia, người này tham hoa háo sắc, cơ thiếp thành bầy, thực không
xứng đáng, người trong lòng ngươi không phải là hắn, vậy thì không thể tốt hơn
rồi!”
Trong lúc
vô ý… Bà ta sao có thể là loại người nhàn nhã, ‘trong lúc vô ý’ chạy tới nghe mấy
chuyện linh tinh, còn có thể ‘vừa lúc’ nghe được chuyện về Âu Dương Khắc? Hơn
phân nửa là bắt được người nào ép hỏi mà biết đi…
Ách, không
biết vì sao, tổng cảm thấy thật cao hứng…
Sau đó trên
đầu lại bị bà ta gõ một cái thật mạnh.
“Ngây ngô
cười thành như vậy, còn gì là mặt mũi Tiêu Dao phái chúng ta!”
Ta ôm đầu
nhìn lên, chỉ nhìn thấy bóng dáng Lý Lưu Phong.
Nói thực
ra, thoạt nhìn có vài phần giống như đang chạy trối chết…
Buổi tối
hôm nay đúng là ngày mười lăm, ta dọn dẹp sạch sẽ phòng ở, nhàn nhã bưng chén
trà ngồi ngắm trăng.
Phía sau
trên bếp lò, tiếng “đột đột” vang lên là nước suối hôm nay vừa múc, ngọt lành
trong suốt. Trong chén trúc trên tay lượn lờ tỏa khói là trà hương được phơi
khí trời thanh mát.
Ánh trăng
trong suốt như nước, cảnh vật ẩn hiện rõ ràng.
Tuyền thạch
gió mát, cây cổ thụ cao to, mặt trăng giống như một khối ngọc lưu ly cực lớn khảm
bên trên, sạch sẽ, thanh khiết … Quả thực làm cho người ta có chút kinh hãi.
Trên mặt đột
nhiên xẹt qua một đạo bóng đen như chim ưng, tốc độ cực nhanh, trước khi ta kịp
phản ứng đã hạ xuống ngay bên cạnh.
Lập tức yết
hầu bị năm ngón tay cứng như sắt thép chế trụ, loại cảm giác khủng bố mà quen
thuộc này… Ta miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên là Lý Lưu Phong…
Lúc này vẻ
mặt bà ta cực kì tàn nhẫn, mắt lộ ra hung quang, một thân hắc y càng toát ra vẻ
âm trầm, trừ bỏ trên mặt không mang cái mặt nạ dọa người, toàn thân rõ ràng là
bộ dáng khủng bố ta đã gặp ở thạch thất.
Rốt cuộc…
Đã xảy ra chuyện gì?
Ta lặng lẽ
rút tay trái có thủ cung sa vào sâu tay áo, miễn cho vạn nhất bà ta nhìn thấy lại
bị kích thích, sau đó miễn cưỡng dùng cái mũi phun ra mấy tiếng “Hừ hừ”.
Ánh mắt bà
ta dao động không ngừng, nghe được thanh âm, đột nhiên buông yết hầu ta ra, ta
vừa hít vào một hơi, vai phải lại bị bà ta túm lấy.
“Ngươi là
người phương nào? Vì sao lại ở đây, nơi này lại là nơi nào?”
Thấy bà ta
như vậy, ta đã sớm đoán được bà ta thần trí không bình thường, nhưng mà… Cư
nhiên đã không bình thường tới mức này rồi sao?
Mới chỉ
nghĩ như vậy, bà ta dường như đã không kiên nhẫn nữa, bàn tay dùng sức, ta lập
tức đau tận xương cốt, vội hét lớn:
“Nơi này là
nhà bà!”
“Nhà của
ta…”
Lý Lưu
Phong lộ vẻ mờ mịt, lực đạo trên tay cũng dần dần hạ xuống. Ta đang âm thầm may
mắn, lại nghe bà ta thì thào lẩm bẩm:
“Nhà của ta
rõ ràng ở Thiên Sơn Phiêu Miểu Phong… Cùng sư huynh… Không đúng, nơi này không
phải nhà của ta.”
Dựa vào những
lời ngày đó nói ở thạch thất cùng những lời đối đáp của bà ta với Âu Dương
Phong, ta đã sớm cảm thấy Lý Lưu Phong hơn phân nửa là hậu nhân duy nhất truyền
lại của Linh Thứu cung, không nghĩ tới thật sự là như vậy a.
Nghĩ đến
phái đoàn Thiên Sơn Đồng Mỗ giết người không chớp mắt kia, ta liền không nhịn
được run lên, run lên, chỉ mong bà ta kế thừa được tác phong của Hư Trúc…
Lý Lưu
Phong ngây ra một lúc lâu, trên mặt đột nhiên hiện lên một tầng sát khí, trừng
mắt quát ta:
“Vậy ngươi
lại là người phương nào, sao lại ở trong nhà của ta?”
“Ta là thô
sử nha đầu của bà…” Này coi như là ăn ngay nói thật đi.
Bà ta ngây
người ngẩn ngơ, lại nói:
“Tiêu Dao
phái ta từ trước tới giờ đều là sư phụ sai bảo, đệ tử làm việc, sao lại có thô
sử nha đầu gì?”
Lời này làm
cho ta cũng ngây người ngẩn ngơ, một lúc mới đáp:
“Ta là thô
sử nha đầu mới đảm nhiệm duy nhất của Tiêu Dao phái…”
Lý đại mỹ
nhân sau khi hóa điên hiển nhiên không vừa lòng với câu trả lời của ta, nhưng lại
nhất thời không nghĩ được nên tiếp tục truy vấn như thế nào, vì thế bàn tay lại
lần nữa dùng sức.
“Tiểu nha đầu,
có từng nhìn thấy sư huynh ta?”
Bả vai bị
bà ta siết chặt như muốn gãy, ta nước mắt lưng tròng liều mạng lắc đầu.
Thời đại
này không có kĩ thuật chụp ảnh, ta ngay cả đồng chí ‘sư huynh’ đầu sỏ khiến Lý
đại mỹ nhân trở nên điên loạn này là cao hay là thấp, là gầy hay là béo cũng
không biết, cho dù có nhìn qua ở đâu rồi cũng không thể biết là ai.
Lý Lưu
Phong giận tím mặt, “Ngay cả sư huynh ở nơi nào cũng không biết, giữ ngươi lại
làm gì? Tiêu Dao phái ta cũng không thu giữ phế vật này!”
… Nếu những
lời nói lúc điên loạn này của bà ta là đúng, ta nghĩ đại khái ta biết được vì
sao Tiêu Dao phái chỉ còn một mình bà ta rồi, bởi vì tất cả những kẻ không biết
‘sư huynh’ ở đâu, có lẽ đều bị bà ta đánh chết rồi.
Mắt thấy hữu
chưởng của bà ta ở trên không chuẩn bị nhằm ót ta mà đánh xuống, ta không kịp
nghĩ nhiều, cố duỗi tay, chạm tới thân thể bà ta… bắt đầu cù léc.
Bà ta lập tức
không nhịn được phá lên cười, bàn tay kiềm chế tay ta cũng lơi lỏng dần.
Ta tìm được
đường sống trong chỗ chết, lòng vẫn còn sợ hãi, mồ hôi cũng không dám lau, tay
cũng không dám dừng lại, tiếp tục cù.
Đúng vậy,
Lý đại mĩ nhân võ công cái thế, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bị cù.
Hai tay ta
càng cù nhanh hơn, chưa từng thấy người nào sợ bị cù như bà ta, chỉ hơi cù một
chút cũng có thể cười thành một đoàn. May mắn bà ta có tính cảnh giác cực cao,
bình thường người khác rất khó có thể chạm tới thân thể bà ta, nếu không, với
tình trạng này của bà ta, xác định vững chắc không thể sống đến tám mươi lăm tuổi.
Nhưng mà…
ta cũng không thể cứ cù như vậy a.
Nhìn Lý đại
mỹ nhân cười đến phát sặc, ta chán nản ý thức được mình đang lâm vào một cục diện
bế tắc.
“Ngươi…ngươi
là ai… Sao lại biết… ta sợ nhột… chỉ có… chỉ có… sư phụ… cùng sư huynh mới biết
được…” Lý Lưu Phong hụt hơi hổn hển mở miệng.
Ta thở dài.
“Là ta trong lúc vô ý phát hiện ra, bà còn nói với ta, vạn nhất có việc…”
Vạn nhất có
việc… Chính là hiện tại sao?
Nói cách
khác, Lý Lưu Phong sớm đã biết thỉnh thoảng mình sẽ trở nên điên loạn, cho nên
mới nói với ta như vậy?
Nói cách khác,
bà ta sẽ không điên lâu, nếu không cho dù ta biết bà ta sợ bị cù cũng thành vô
dụng a.
Quả nhiên,
lúc ngón tay ta đã muốn rã rời, Lý Lưu Phong bỗng dưng nhỏ giọng nói: “Được…được
rồi… Dừng… dừng tay…”, thoạt nhìn thần trí dường như đã khôi phục bình thường rồi
a.
Ta lập tức
buông tay, rốt cuộc bất chấp dáng vẻ gì, đặt mông ngồi dưới đất thở hổn hển.
Lại một lần
tìm được đường sống trong chỗ chết, thật sự là không dễ dàng a…
Ở cùng với
người trong võ lâm là một chuyện cực kì nguy hiểm, không thể biết khi nào thì
mình sẽ toi mạng.
Cho nên… Nếu
muốn giữ mệnh, phải cách bọn họ càng xa càng tốt…
Nhưng mà Lý
Lưu Phong hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Cho nên buổi
sáng ngày hôm sau, lúc ăn cơm, bà ta cau mày nhìn ta nói: “Ngươi ngay cả nửa điểm
võ công tự bảo vệ mình cũng không có, tương lai chẳng phải là làm xấu mặt phái
Tiêu Dao chúng ta sao?”
“Thô sử nha
đầu… có liên quan gì tới mặt mũi phái Tiêu Dao?” Cũng giống như nông phu trên
núi Thiếu Thất thì liên quan gì tới võ công Thiếu Lâm.
Bà ta cả giận
nói: “Ta nói có liên quan là có liên quan, phái Tiêu Dao ta từ thời tổ sư gia
sáng lập tới giờ, không người nào là không có võ công.”
“Ta cũng
không phải người của Tiêu Dao phái…”
Tuy rằng
nói thầm nhỏ giọng, Lý Lưu Phong cũng vẫn nghe được, một chưởng chụp lên mặt
bàn, chấn động mâm bát, nước canh nhất thời sánh loang ra mặt bàn. Chút điểm
tâm cứ như vậy bị lãng phí, ta nhận mệnh đứng lên thu thập.
“Dù là thô
sử nha đầu, cũng là người trong Tiêu Dao phái ta, sao có thể để ra ngoài bị người
ta khi dễ?”
“Ta nào có
để cho người ta khi dễ…”
Những lời
này nói xong, ngay cả chính ta cũng chột dạ, nhưng mà… nhưng mà… Ta thật sự…
không muốn học võ công a…
Lý Lưu
Phong cũng không nói nữa, chờ ta thu dọn cái bàn xong, mới chậm rãi mở miệng:
“Ngươi vì
sao không muốn tập võ?”
“Ta…”
Ta vừa nhấc
mắt, liền bắt gặp ánh mắt sáng quắc của bà ta, ánh mắt kia như xoáy vào, làm
cho ta không thể che giấu, lời muốn quanh co rốt cuộc không thể thốt lên, do dự
nửa ngày, mới lo lắng nói:
“Ta không
muốn gia nhập giang hồ…”
Không phải
không biết tính ưu việt của việc học võ, cũng không phải không biết võ công
Tiêu Dao phái là tuyệt thế, chỉ là một khi học võ công rồi, sẽ có vô cùng vô tận
ân oán dính lấy, “Người ở giang hồ, thân bất do kỷ”, chỉ sợ đời này đều không
thoát ra được.
Mà cái ta
muốn… Chẳng qua chỉ là cứu sống nhị sư phụ mà thôi…