Ta đứng bên bờ biển, ngửa mặt lên trời thét dài. Sóng biển ầm
ầm đánh vào đá ngầm, giống như muốn hòa cùng nội tâm đầy tình cảm bi phẫn khó
có thể nói thành lời của ta.
Vì sao không thể nói thành lời?
… Ngươi có giỏi thì biến thành một con chim ngốc sau đó nói
tiếng người cho ta nghe xem a!
Bọn ngồi không ăn bám của cục quản lý thời không đang làm
cái gì không biết, ta chẳng qua chỉ là ăn no rồi lên giường ngủ một giấc, vừa tỉnh
lại, lại phát hiện mình đã xuyên qua thành—— một con đà điểu!
Đúng vậy, giờ phút này, hình ảnh của ta phản chiếu trong nước,
chính là một con vật đã nhìn thấy trong sở thú cùng trên tivi vô số lần… Đà điểu!
Hoặc phải nói là một con đà điểu đâm đầu vào vách núi tự sát chưa toại. Bởi vì
lúc ta tỉnh lại, chính là đang nằm bên vách núi, đỉnh đầu vẫn còn đau nhức, sau
lại phát hiện trên đầu có cục u tụ máu rất lớn.
Vốn ta nghĩ rằng mình xuyên đến ‘thế giới động vật’, vì thế
vừa đón gió rơi lệ nhìn trăng thét dài, vừa oán thầm cục quản lý thời không làm
ăn vô trách nhiệm.
Nếu không phải có một thằng nhóc nhìn có vài phần tuấn tú ở
phía sau nhảy lại ôm lấy ta mà hô “Điêu huynh, Điêu huynh”, đại khái ta còn
đang phải cố gắng nghĩ xem một con đà điểu thì phải có kĩ năng sinh tồn như thế
nào, nhưng mà… Điêu huynh?
Điêu… điêu… điêu… điêu… điêu… điêu… điêu huynh?
Ta cư nhiên xuyên thành một con đà điểu đực? Không, không
đúng, hiện tại đó không phải vấn đề mấu chốt, mà là… Hắn cư nhiên ôm ta a a a!
Không cần nghĩ ngợi phất tay cho thằng nhóc kia một cái tát,
sau đó nhìn cánh tay, không, đôi cánh cường hãn hữu lực của mình… không nhịn được
mà bi ai…
Không đợi ta bi thương xong, người nào đó liền nhảy dựng
lên, không nói hai lời lại ôm cổ ta.
“Điêu huynh, ngươi có chỗ nào không thoải mái?”
…
…
…
Ta phất, ta phất, ta phất phất phất! Ta đá, ta quật, ta
đánh…
Thiếu niên kia bị ta đánh tán loạn, bỗng nhiên nhảy dựng
lên, vẻ mặt dường như vui mừng quá đỗi, hét lớn: “Thì ra điêu huynh là đang thử
võ công của ta!”
Ê! Đừng có tự áp đặt suy nghĩ của mình như vậy, ta phất cánh
lại muốn đánh tiếp, lại nghe hắn nói: “Dương Quá ta không so được với Độc Cô tiền
bối a!”
Cánh ta nhất thời càng đập ác hơn.
Ai chẳng biết ngươi là Dương Quá a! Là Dương Quá là có thể
không bị đánh chắc?
Chỉ bằng xưng hô “Điêu huynh” này, chỉ bằng gương mặt có vài
phần tương tự Dương Khang, chỉ bằng “Độc Cô tiền bối” … Lúc này ta mà còn không
biết hắn là ai, mới thật sự là thực xin lỗi bộ Kim Dung toàn tập trong nhà rồi.
Không phải là Thần Điêu đại hiệp có cả mỹ mạo cùng trí tuệ,
hóa thân của anh hùng cùng hiệp nghĩa, thay đổi không khí xã hội, thần tượng của
ngàn vạn cô gái, kích thích thị trường điện ảnh, đề cao sức mạnh của người trẻ
tuổi, ngọc thụ lâm phong, phong độ phiêu phiêu, họ Dương tên Quá sao.
Mà ta… Hiển nhiên chính là thần điêu kia…
Từ đà điểu đến thần điêu, đây là một bước bay vọt tới mức
nào a!
Đứng nhìn bộ dạng mình trong nước, những câu miêu tả trong
sách giống như nước chảy qua đầu ta:
“Con chim điêu kia thân hình rất lớn, cao hơn cả người.” ——
đà điểu cao tới hơn hai mét, vốn cao hơn người!
“Toàn thân lưa thưa lông, phần cổ giống như là bị người ta bạt
mất phân nửa” —— bà nội nó chứ, cổ đà điểu vốn không có lông!
“Bộ dáng cùng hai con chim điêu trên Đào Hoa đảo cũng có vài
phần tương tự, có điều xấu đẹp cách biệt như trời đất.” —— phi phi phi, trừ bỏ
đều là loài chim, đà điểu làm sao có nửa điểm giống đôi bạch điêu kia a a a,
Dương Quá ngươi thật sự là không có mắt nhìn!
“Con chim điêu xấu xí này, trên đỉnh đầu có một khối thịt
màu đỏ.” —— hóa ra cục tụ máu trên đầu bị xem là bướu thịt, còn có, ngươi mới
là con chim điêu xấu xí!
“Hai chân rất thô, cánh lại rất ngắn, không biết bay, nhưng
lại rất mạnh mẽ, có khí khái uy vũ.” —— đà điểu vốn không biết bay a!
…
…
…
Hóa ra đứa nhỏ Dương Quá này chưa từng tới vườn bách thú,
cũng chưa từng nhìn thấy động vật châu Phi trên tivi, hơn nữa đại khái trong tiềm
thức hắn có chút hâm mộ đôi bạch điêu kia, vì thế một con đà điểu, qua miệng hắn
miêu tả, liền trở thành thần điêu.
Từ sau khi soi mình xuống nước, nhìn rõ bản thân là một con
đà điểu được gọi là ‘Điêu huynh’, ta liền ôm đầu ngồi xổm bên cạnh vách núi trầm
tư suy nghĩ, rốt cuộc một con đà điểu sinh trưởng tại đồng cỏ Châu Phi sao lại
lưu lạc tới sơn cốc phụ cận thành Tương Dương những năm cuối thời Nam Tống? Hay
là… Vị Độc Cô tiền bối thần kỳ kia chính là người châu Phi?
Tuy nói hiện tại cũng vẫn tồn tại nô lệ da đen, nhưng mà loại
suy đoán đáng sợ này vẫn làm cho ta không nhịn được lông chim trên người run
lên, sau đó ma uế trên vách núi, sau đó… Ta đã bị chính mình dọa, cư nhiên
nhanh như vậy đã quen với việc làm một con chim rồi? Lại còn là một con chim xấu
như vậy…
“Điêu huynh, điêu huynh!”
Thằng nhỏ Dương Quá lại nhảy lại đây, ta liếc mắt nhìn hắn,
phất tay lật một cái. Dù sao cho dù là ta làm gì đi chăng nữa, hắn cũng đều có
thể tự giải thích là “Điêu huynh ngươi lại muốn cùng ta luyện võ sao” —— ở
phương diện nào đó mà nói, thần kinh của hắn thực rất cường hãn, hoàn toàn có
thể so được với Quách đại hiệp a.
Một khi đã như vậy, ta đương nhiên mừng rỡ đánh hắn như
không có việc gì, chính là cái gọi là ‘yêu cầu hợp lý là rèn luyện, yêu cầu
không hợp lý là tôi luyện’, hơn nữa… Có thể tùy tâm sở dục đánh thần tượng của
ngàn vạn cô gái, là cơ hội khó có được cỡ nào a, nếu không lợi dụng cho thật tốt
thì quả thực là rất xin lỗi chính mình rồi.
Dương Quá thân thủ cũng có chút nhanh nhẹn, trốn tránh trên
dưới. Đuổi đánh hắn một trận, cho dù là đà điểu cũng mệt mỏi quá. Ta thở hổn hển
đặt mông ngồi xổm xuống, xú tiểu tử kia cũng nhích lại gần —— lúc này hai cánh
tay hắn vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, cho nên ta đoán giờ hẳn là lần đầu tiên
hắn gặp thần điêu, không gặp đà điểu đi.
“Điêu huynh, ta phải đi rồi.”
Xú tiểu tử mở miệng nói, ta mặc kệ hắn, ngồi không hé răng.
“Điêu huynh, chúng ta gặp gỡ bất ngờ, cũng coi như hữu
duyên, ta phải đi. Ngươi nguyện làm bạn ở bên phần mộ Độc Cô tiền bối, hay là đồng
hành cùng ta?”
Ta vừa không muốn ở chỗ này làm bạn với người chết, cũng
không muốn đi theo ngươi a. Ô ô ô, ta muốn về nhà…
“Điêu huynh, tại sao ngươi cũng khóc, có phải là luyến tiếc
ta.”
Đứa nhỏ này thật đúng là… Tự kỷ…
“Điêu huynh a điêu huynh, tiểu đệ mệnh không còn lâu dài, đợi
tới khi chuyện ấu nữ của Quách bá bá chấm dứt, ta nói lời tạm biệt cuối cùng với
bá bá, sẽ quay trở lại chỗ này, chết bên cạnh chỗ Độc Cô tiền bối, cũng không uổng
cuộc đời này.”
Mạng của ngươi còn dài, ngươi sẽ không chết bây giờ đâu, ngươi
tuy rằng thiếu một cánh tay nhưng lại vẫn có võ công tuyệt thế, ngươi sẽ chia
ly mười sáu năm với cô cô của ngươi, cuối cùng sẽ ẩn cư ở “Hoạt tử nhân mộ” …
Ta há mồm muốn nói, cũng chỉ phát ra những tiếng ‘thầm thì’,
nhìn nhìn lại đôi chân của mình, đôi cánh to lớn, không nhịn được ngẩng đầu rơi
lệ… Thình lình lại bị đụng đầu vào vách đá…
“Điêu huynh!”
Một trận đau nhức, cảnh vật trước mắt nháy mắt liền trở nên
mơ hồ, ý thức dần dần rơi vào vực sâu tối đen, thanh âm Dương Quá càng ngày
càng nhỏ, dần dần không còn nghe thấy nữa, một thanh âm khác quen thuộc hơn tựa
hồ lại chậm rãi vang lên bên tai.
“Hoa Tranh, Hoa Tranh!”
Là ai… Đang gọi ta?
“Hoa Tranh, nàng tỉnh lại…”
Nghe có vẻ thực lo lắng a…
“Hoa Tranh…”
Ta nỗ lực mở mắt.
Trong gian nhà nhỏ được chiếu sáng bởi một ngọn đèn dầu nhỏ
như hạt đậu.
Có một người ngồi bên mép giường, trong mắt lộ vẻ lo lắng
thân thiết, phía sau có hai con bạch điêu đứng đó.
“Ta… đây là làm sao vậy?” Lời vừa ra khỏi miệng ta mới phát
hiện giọng mình khàn khàn, giống như là đã rất lâu rồi không nói chuyện.
Hắn đỡ ta ngồi dậy, đưa tới một chén nước, nhìn ta ừng ực ừng
ực uống cạn, mới ôn nhu nói: “Nàng đã mê man một ngày một đêm rồi, nếu không tỉnh
lại, ta đành phải cho điêu nhi đi tìm người…”
Điêu nhi? Ta đột nhiên giật mình, đầu óc vừa rồi còn mê mê tỉnh
tỉnh, lúc này nháy mắt thanh tỉnh lại. Vừa rồi, chỉ vài phút trước, hình như ta
vừa xuyên qua thành thần điêu?
Đối với người đã từng xuyên qua một lần, xuyên qua lần thứ
hai cũng không phải chuyện gì khó có thể chấp nhận. Nhưng mà… May mắn đã trở lại…
Bởi vì, ở trong này… Có người chờ ta a…
【tiểu kịch trường】
Ba ngày sau, tiểu vương gia vẻ mặt không tình nguyện bị Hoa
Tranh túm tới hoa viên, Mục cô nương cũng bị kéo tới.
Hoa Tranh cầm nhánh cây vẽ một con đà điểu dưới đất, vừa vẽ
vừa nói với hắn: “Ta nói cho ngươi biết, đây là đà điểu! Nhớ kĩ!”
Dương Khang: “Con vịt này quá xấu…”
Mục Niệm Từ (hảo tâm): “Có lẽ Hoa Tranh cô nương là đang vẽ
con chim điêu của cô ấy đi.”
Vì thế…
Cho nên, rất nhiều năm về sau, Mục Niệm Từ nói với Dương
Quá: “Quá Nhi, động vật như vậy, gọi là Điêu…”