“Xong rồi” Lăng Vân Trúc mĩ mãn nhìn thành quả của mình. Hiện tại diện
mạo nam nhân trước mặt đã biến hóa hoàn toàn. Nếu như trước đây hình
dung về ngoại hình của Lãnh Thần Phong là vừa yêu nghiệt là lãnh khốc
thì hiện tại lại khác đi rất nhiều. Gương mặt vẫn anh tuấn nhưng không
khiến người khác kinh diễm, xen lẫn nét nhu hòa chính trực lại là chút
lão luyện của thương nhân. Bởi Lãnh Thần Phong tính giả là một thương
nhân đi từ nước khác tới nên Lăng Vân Trúc cố thêm một chút đặc điểm của người ngoại xứ. Nói chung là vô cùng hoàn hảo và hợp ý cô.
Lăng Vân Trúc đem gương đến trước mặt Lãnh Thần Phong, vô cùng đắc ý hỏi:
“Thế nào? Tay nghề của ta không tệ chứ?”
Lãnh Thần Phong nhìn thấy diện mạo mới của mình trong gương cũng không khỏi
thầm than nha đầu thật giỏi. Dịch dung là công việc hết sức khắt khe,
bởi phải khiến cho diện mạo sau khi thay đổi vẫn tự nhiên mà khó nhận ra cho nên yêu cầu sự tỉ mỉ và sức quan sát sắc bén. Hắn nhìn được diện
mạo này rất hoàn hảo không một chút tì vết, và đặc biệt là hắn không hề
cảm nhận thấy trên mặt mình đang dịch dung. Đây cũng là sự tài tình của
Lăng Vân Trúc.
“Quả thật không tệ. Vậy nàng giải huyệt cho ta được rồi chứ?”
“Hứ đừng có hòng, đừng tưởng ta không biết huynh đang suy nghĩ gì trong
đầu. Ít nhất cũng phải đợi ta chuẩn bị cho bản thân xong. Đến lúc đó sẽ
giải huyệt cho huynh” Lăng Vân Trúc hắc hắc cười vẻ mặt sầm xuống của ai đó rồi chạy vào trong dịch dung cho mình. Làm cho người khác cô còn
phải cân nhắc nhiều thứ chứ tự làm cho bản thân thì sẽ nhanh hơn rất
nhiều, toàn bộ thời gian chỉ tốn nửa canh giờ.
Vậy đó sau khi tự
chuẩn bị xong và giải huyệt cho người nào đó, hai người bí mật phi thân
ra khỏi phủ và đi tới Uyển Lâu, không ngờ lại gặp được hai vị Mộc Hiên
Dực và Liệt Hồng Tuần. Lãnh Thần Phong diện mạo thay đổi nên hai người
không nhận ra nhưng Lăng Vân Trúc vẫn để diện mạo khi làm Vân Tuyền Cơ
nên vẫn khiến cho hai người dừng bước.
“Đây không phải Vân huynh
đệ sao? Lần trước chúng ta mới gặp một lần ở Phong Vân Thành nhưng chưa
kịp chào hỏi. Tại hạ là Liệt Hồng Tuần, còn vị bên cạnh gọi Mộc Hiên
Dực, kiến quá Vân huynh đệ” Diện mạo của vị Vân huynh này gặp một lần
khó quên, hơn hết hắn là có đến hai phần mười nét giống tỷ tỷ Lăng Vân
Trúc của mình, cộng với sự việc lần trước liên quan đến người hắn quen
biết nên Liệt Hồng Tuần vừa thấy liền nhận ra người này.
Cơ mà hắn và Lăng Vân Trúc đúng là dôi tỷ đệ a, đều thích mặc màu trắng chói mắt như thế.
Mà Mộc Hiên Dực lúc nhìn thấy Lăng Vân Trúc thì hơi nhíu mày. Người trước
mắt hắn có điểm rất kì lạ, nhưng hắn không cách nào nhận ra điêm kì lạ
đó ở đâu, mà người đứng cạnh hắn cũng thế. Đem lại cho bản thân một cảm
giác vừa quen thuộc lại xa lạ.Cái này không thể trách Mộc Hiên Dực, Lăng Vân Trúc dịch dung so với Lãnh
Huyền Như cao tay hơn nhiều, cô thậm chí còn chú ý thay đổi mùi hương
trên cơ thể và thậm chí cả khí chất vốn có của mình. Nếu Mộc Hiên Dực có thể nhận ra Lãnh Huyền Như là nữ qua mùi hương thì khi gặp Lăng Vân
Trúc không khác nào đá trúng bàn thiết cả.
“Tại hạ Vân Tuyền Cơ
kiến quá hai vị điện hạ” Lăng Vân Trúc bất ngờ gặp được hai người này
cũng vô cùng ngạc nhiên. Trước đó lúc mới đến kinh thành hai người này
không ngày nào là không đến Lãnh vương phủ gặp cô, chuyện này khiến cho
vị nào đó quanh thân bốc mùi dấm chua, chỉ cần nhìn thấy họ là sắc mặt
sa sầm như chuyển bị ra chiến trận, làm không ít gia nhân trong phủ nhìn thấy đều hãi hồn khiếp vía. Tuy nhiên gần đây không thấy họ ghé thăm
nữa còn khiến cô tưởng họ lại đi nơi khác du ngoạn rồi chứ. Không ngờ
lại hội ngộ ở đây. Lăng Vân Trúc đối với chuyện này cũng bình thường
nhưng với người bên cạnh thì đã sớm sầm mặt xuống rồi.
“Vân huynh đệ không cần khách khí” Lúc này Liệt Hồng Tuần mới chú ý đến nam nhân
đứng bên cạnh, thấy sắc mặt của hắn không khỏi thấy làm lạ. Mình có đặc
tội qua với người này sao, cho nên hiếu kì hỏi “Không biết vị các hạ này là?”