“Hoàng đại nhân đây là muốn làm khó ta sao?” Lăng Vân Trúc bước lên cao đài,
đứng đối diện Hoàng Vĩnh Uy, ngữ khí lạnh thêm vài phần “Ngài đang mắc
sai lầm lớn đây!”
Hoàng Vĩnh Uy nhíu mày một chút, sau đó trầm giọng nói:
“Mời công tử về Hoàng phủ trước, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện sau”
.
Hoàng phủ
“Mời công tử ngồi, cho hỏi danh tính của ngài” Hoàng Vĩnh Uy tại vị của
mình, mời Lăng Vân Trúc ngồi xuống, Liễu Hoàn Hoàn cùng Hoàng Lữ Yên thì đứng bên cạnh ông.
“Tại hạ là Vân Tuyền Cơ” Lăng Vân Trúc trầm ổn đáp, sắc mặt bình thản
như chưa có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên bởi cô đeo đấu lạp nên ba người
kia không thể thấy.
“Vân công tử, giờ ngài có thế nói lí do vì sao không muốn thú nhi nữ nhà ta không?” Lời Hoàng Vình Uy mang bảy phần nghi hoặc, ba phần nhún
nhường. Với khí chất của vị bạch y công tử này ông nghỉ thân phận y cũng không tầm thường.
“Không giấu gì đại nhân, ta năm nay mới có mười bốn tuổi, kém Hoàng tiểu thư hai tuổi. Chồng ít tuổi hơn vợ làm sao được?” Lăng Vân Trúc mặt
không đỏ tim không loạn bịa ra cái lí do. Chồng ít tuổi hơn vợ làm sao
được?” Lăng Vân Trúc mặt không đỏ tim không loạn bịa ra cái lí do bách
phát bách trúng. Ở hiện đại chồng ít tuổi hơn vợ thì không hiếm lạ,
nhưng cổ đại thì khác, ảnh hưởng không chỉ đến danh dự mà còn trở thành
trò cười cho thiên hạ. “Còn nữa, con người ta luôn có nguyên tắc của
riêng mình. Chuyện hôn sự của ta là do nghĩa tỷ ta định đoạt. Muốn ta
thú nương tử, còn phải hỏi qua tỷ ấy”.
“Chẳng hay nghĩa tỷ của ngài là?”
“Thập tứ công chúa Lăng Vân Trúc” Lăng Vân Trúc nhếch mép. Dù trong
thiên hạ có đồn là phế vật nhưng vẫn là một công chúa được Lăng đế yêu
thương nhất.
Không chỉ Hoàng Vĩnh Uy mà Liễu Hoàn Hoàn cùng Hoàng Lữ Yên đều kinh
ngạc. Đó không phải là phế vật công chúa nổi tiếng lục quốc sao? Nàng ta từ khi nào lại có nghĩa đệ?
“Hoàng đại nhân không cần ngạc nhiên. Nghĩa tỷ từ một tháng trước đã
khỏi bệnh, trở thành một trong những tài nhân bên bệ hạ. Nàng tình cờ
cứu ta một mạng, hai chúng ta kết nghĩa tỷ đệ, mọi chuyện của ta đều do
tỷ ấy quyết”
Thì ra là vậy. Hoàng Vĩnh Uy hơi gật đầu. Nghĩa tỷ của Vân Tuyền Cơ là
thập tứ công chúa , nghe nói vài ngày trước Cô Lãnh vương gia đã rước
nàng về Lãnh Ngân quốc làm vương phi. Công chúa Lăng Vân quốc, vương phi của Vô Địch Chiến Thần, vẫn không nên dây vào thì hơn.
“Đại nhân cũng biết tỷ phu của ta rồi đi. Hôm qua khi y bước vào Phong
Vân thành hẳn ngài đã biết?” Trông sắc mặt của Hoàng Vĩnh Uy, Lăng Vân
Trúc càng nói càng đắc ý.
“Vân . Tuyền . Cơ” Thanh âm tựa địa ngục vang lên từ ngoài sảnh đường,
Lãnh Thân Phong trong thân hắc bào như hung thần ác sát bước vào, khí
lạnh âm tuyệt, như tu la địa phủ tới đòi mạng.
Lăng Vân Trúc rùng mình một cái. Tên yêu nghiệt này thông tin nhanh thật, mới chưa được một khắc mà đã tìm đến rồi.
“Thần tri phủ Phong Vân thành Hoàng Vĩnh Uy bái kiến Lãnh vương gia”
Hoàng Vĩnh Uy khẽ cúi người hành lễ với Lãnh Thần Phong, Liễu Hoàn Hoàn
và Hoàng Lữ Yên cũng làm theo. Theo quy luật của Khải Huyền đại lục,
vương thần khác nước không cần dùng quỳ lễ, Lãnh Thần Phong là vương gia của Lãnh Ngân quốc, ba người kia hành lễ như vậy cũng phải phép.
Thế nhưng Thần Phong chẳng thèm để ý tới họ, mặt hầm hầm kéo Vân Trúc
sang một bên, giọng nói có chút bất đắc dĩ và tức giận “Nha đầu, nàng
lại gây chuyện”.
Vì thanh âm khá nhỏ nên chỉ đủ cho hai người nghe thấy, Lăng Vân Trúc bĩu môi, đáp lại “Là chuyện tự đến, không phải ta gây ra”.
“Hoàng đại nhân, tiểu đệ ta còn nhỏ, không thể thú nhi nữ của ngươi đâu”.
“Hạ quan biết, vương gia không cần lo”
“Không được” Đột nhiên Hoàng Lữ Yên hét lớn “Con đời này chỉ vừa ý Vân
công tử, mặc kệ là y có nhỏ tuổi hơn, đối con không quan trọng”
Hoàng Lữ Yên nàng vốn là một đại cứng đầu, một khi nàng muốn làm gì thì
phải làm cho bằng được, cho dù cha nàng có khuyên ngăn thế nào. Nàng
luôn không sợ chết, vì thế nàng không sợ Lãnh Thần Phong.
“Yên nhi” Hoàng Vĩnh Uy nhíu mày. Nhi nữ của ông không ai bảo được, ông cũng thật hết cách.
“Hoàng tiểu thư, ngươi vừa ý ta không có nghĩa ta vừa ý ngươi. Ta ghét
nhất trên đời là loại nữ nhân ương ngạnh như vậy” Giải quyết rắc rối
bằng những lời nói tuyệt tình luôn là tác phong của Lăng Vân Trúc, chỉ
như vậy mới có thể tránh phiền phức một cách nhanh gọn nhất.
“Ngươi…” Hoàng Lữ Yên trừng lớn mắt “Mặc kệ, ngươi nhận tú cầu của ta, ngươi phải làm phu quân của ta”
“YÊN NHI”
Lãnh Thần Phong một chưởng đánh tới Hoàng Lữ Yên, Hoàng Vĩnh Uy cùng
Liễu Hoàn Hoàn hét lớn. Khoảnh khắc Hoàng Lữ Yên chờ đợi cái chết thì có một cánh tay đưa ra chặn chưởng của Lãnh Thần Phong.
“Lãnh vương gia không cần vì một tiểu nha đầu không hiểu chuyện mà hành sự như vậy chứ”
Thì ra người vừa xuất hiện cứu Hoàng Lữ Yên một mạng là vị nhị hoàng tử
Liệt Vong quốc Liệt Hồng Tuân. Liệt Hồng Tuân bắt lấy cánh tay của Lãnh
Thần Phong, vận nội lực bức chưởng đánh của hắn ra.
“Hồng Tuân ca ca” Hoàng Lữ Yên hai mắt rưng rưng, ôm lấy cánh tay của
Liệt Hồng Tuân nũng nịu “Ca hôm nay phải làm chủ cho muội, họ ủy khuất
muội nha”
Liệt Hồng Tuân xoa đầu nàng, cười ôn nhu “Chuyện của muội ta đã nghe cả. Nhưng mà chuyện này muội cũng có chỗ sai, muội không thể gả cho Vân
Tuyền Cơ được đâu”
“Sao ngay cả huynh cũng nói như thế? Muội không biết, đời này muội chỉ
muốn Vân công tử thú muội” Hoàng Lữ Yên giãy nảy. Nàng phải cương quyết
đến cùng.
“Ai thú? Thú ai?” Bỗng một giọng nói trong trẻo cất lên, làm cho mọi người đều đồng hướng mắt ra ngoài sân.