Cho đến rất nhiều năm về sau, Bách Lam vẫn còn nhớ rất nhiều đoạn quá
khứ, ngoại trừ thản nhiên thì vẫn là thản nhiên, ngoại trừ một mảnh
thương nhớ trong lòng, cũng không còn lại gì. Chỉ là trong kí ức, sẽ lưu lại trong một góc, phát đi phát lại hình ảnh những ngày xưa cũ. Những
chiếc đài từ hồi còn nhỏ dường như đã bị bỏ đi hết, từng cuộn từng cuộn
băng tựa hồ đã không còn tìm thấy cửa hàng có bày bán. Những năm đó, còn có thể nghe thấy radio truyền ra bài hát
của Tiểu Hổ Đội
(*), năm đó chỉ biết họ là một nhóm, chưa từng gặp được người thật, cho
dù ba người đều rất quen thuộc. Lại qua nhiều năm, Tiểu Hổ Đội từ từ
không còn trẻ trung dào dạt sức sống thanh xuân như trước, trở thành
tiết mục khán giả năm đó ghi chép lại, dán lên chiếc thẻ hoài niệm, nổi
tiếng rất lâu. Thì ra dưới đáy lòng, đều hoài niệm, hoài niệm người đó,
hoài niệm chuyện đó, hoài niệm tâm tình của riêng mình.
(*)
Tiểu Hổ Đội (tiếng Anh: The Little Tigers; chữ Hán: 小虎队), gồm ba thành
viên Ngô Kỳ Long, Trần Chí Bằng và Tô Hữu Bằng, là ban nhạc nổi tiếng
của Đài Loan cuối thập kỉ 80, đầu thập kỉ 90.
Bách Lam cầm
quần áo bỏ vào máy giặt, đổ một chút nước giặt vào, sau đó cho máy giặt
tự động làm việc. Âm thanh máy móc hoạt động lặp đi lặp lại, cô vẩy vẩy
nước trên tay, nhẹ nhàng phát ra tiếng thở dài. Phụ nữ, bất kể bạn như
thế nào, xinh đẹp hay bình thường, kì thật phần lớn đều đi con đường
giống nhau, cuối cùng cũng sẽ đi vào cung điện hôn nhân. Giống như cô,
trước kia cô là đối tượng mà cánh nhà báo chen chúc tranh nhau phỏng
vấn, hiện tại cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi, người phụ nữ bình thường giặt giũ quần áo cho chồng mình.
Cô đi đến phòng khách, chầm chậm ngồi xuống sô pha, vuốt vuốt phần bụng đã nhô lên của mình.
Bản thân cô cũng không nhận ra, nụ cười trên khuôn mặt mình đẹp đến cỡ nào.
Kì thật, cô biết, mình là một người phụ nữ thực tế, biết mình không có hi
vọng nữa, liền từ bỏ. Chẳng hạn như, cô đối với Lục Tử Chiếu.
Phim truyền hình thường luôn xuất hiện nữ phụ xấu xa, phá hoại nhân duyên
giữa nam chính nữ chính, cuối cùng nam chính biết được chân tướng, rời
xa nữ phụ về bên nữ chính. Cô vẫn nghĩ mình sắm vai nữ chính, lại phát
hiện mình quá sai rồi, thì ra bản thân mình chẳng qua vẫn luôn là vai
phụ, tuy rằng cả đời cô chỉ làm một lần.
Dù không cam lòng nhiều hơn nữa, vào lúc này cũng không còn có ý nghĩa gì.
Chỉ là rất nhiều thời điểm nhớ đến, vẫn là sẽ hâm mộ người phụ nữ đó, ít
nhất cô ấy nhận được tất cả những gì mà cô ấy vẫn muốn. Cho dù, đời này
cô chưa bao giờ nghĩ thông, vì sao Lục Tử Chiếu lại vẫn cứ yêu Điền Tâm
Hàm, nhiều đến mức làm người ta không cam lòng.
Thanh mai trúc
mã, lưỡng tiểu vô sai, những từ này vốn là dùng để hình dung Lục Tử
Chiếu và Bách Lam, nhưng hai người lại không diễn câu chuyện cổ tích tốt đẹp đó.
Bách Lam nhắm mắt, chuyện cũ đột nhiên ùa về, cô nhịn không được lại thở dài.
Hồi học trung học, hai người cùng ra khỏi khuôn viên trường, thấy một nữ
sinh bị một đàn anh trấn tiền. Bách Lam nghĩ Lục Tử Chiếu sẽ đến giúp,
nhưng Lục Tử Chiếu chỉ nhìn một cái rồi rời đi, không nói lời nào. Sau
cô mới hiểu được, Lục Tử Chiếu không thích kiểu người nhu nhược đó, anh
thích kiểu người mạnh mẽ kiên cường, có thể sinh tồn trong mọi hoàn
cảnh. Giây phút đó, Bách Lam tự nói với mình, bản thân mình muốn trở
thành một người đứng trên đỉnh tháp, một ngày nào đó, có thể sánh vai
cùng Lục Tử Chiếu, khiến toàn bộ người trên thế giới này đều cho rằng
hai người là xứng đôi nhất.
Cũng không phải chưa từng có lời nói và việc làm mập mờ, nếu như hứa hẹn cũng được tính.
Hai người cùng ngồi trên tảng đá bên bờ sông, nhìn ánh tà dương dần buông
xuống. Cô nhìn sườn mặt anh, ánh sáng màu đỏ phủ một lớp sáng bao quanh
khuôn mặt anh, đời này, cô rung động trong nháy mắt đó.
Tay của
Lục Tử Chiếu chống trên tảng đá, anh cười nhạt mở miệng: “Nếu sau này
chúng ta đều không gặp được người mà không có người ấy thì không được,
chúng ta cứ ở bên nhau cả đời đi.”
“Nếu gặp thì sao?”
“Vậy chúc phúc đối phương vô điều kiện.”
Cô nghĩ, anh sẽ không gặp được người đó, thật sự nghĩ như vậy.
Cô rời đi, đi để trở thành người có thể sánh vai được cùng anh. Cô tiến
vào giới giải trí, dựa vào bản thân mình đạt được vị trí cao nhất, ở
nước ngoài phát triển sự nghiệp diễn xuất của mình, cô phải trở thành
người đứng trên đỉnh kim tự tháp, sau đó trở về nói với anh: em là người phụ nữ xứng đôi với anh nhất.
Nhưng câu nói đó, vĩnh viễn cũng không thể nói được thành lời.
Cô cất giữ một tờ báo, trên đó có hình ảnh của Lục Tử Chiếu và một cô gái, hình ảnh rất mơ hồ, nhưng cô vẫn nhìn rõ Lục Tử Chiếu định nắm tay cô
gái. Trong nháy mắt, trái tim cô đột nhiên như hít thở không thông. Cô
gái chỉ là một bóng lưng, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra cô gái thuộc kiểu
yếu đuối, cô nghĩ không ra, rõ ràng anh bài xích nhất với những cô gái
có tính cách kiểu đó, vì sao lại nguyện ý ở bên một cô gái như vậy.
Vì sao?
Cô không hiểu.
Cho đến khi, Lục Tử Chiếu nói với cô: chúc phúc anh đi, anh phải kết hôn rồi.
Cô cầm điện thoại, nói không rõ mình có cảm nhận gì, câu chúc phúc đối
phương vô điều kiện đó làm cô khó chịu: chúc anh hạnh phúc.
Nhưng cô không làm được việc nhìn thấy anh hạnh phúc, cho nên cô không tham dự hôn lễ của anh.
Sự thật làm người ta khó mà chịu được, cô khổ cực lâu như vậy, chỉ để trở
thành cô dâu của anh, nhưng một cô gái khác lại đoạt lấy vị trí mà cô
vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
Nhưng Phó Khẳng nói với cô, trên thế giới này vốn không có nhiều vì sao như vậy.
Ví như, Phó Khẳng yêu cô, nhưng cô yêu người khác, vốn chính là không công bằng.
Đến đến đi đi, dòng thời gian lơ đãng trôi, Phó Khẳng vẫn ở bên cạnh cô,
Bách Lam cũng hiểu, bản thân mình không có cách nào để tiến vào sinh
mệnh của Lục Tử Chiếu.
“Nếu em mãi mãi cũng không thể yêu anh, anh còn có thể đối tốt với em như vậy không?” Đây là lời cô mở miệng nói với Phó Khẳng.
“Anh cũng không lo nghĩ đến việc em có thể yêu anh hay không.” Phó Khẳng chỉ cười.
“Vì sao?”
“Bởi vì anh chỉ muốn trở thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh của em, vậy là đủ rồi.”
Sau này của sau này, Bách Lam và Phó Khẳng ở bên nhau, chỉ là năm đó, Lục Tử Chiếu cũng xảy ra chuyện.
Khi cô về nước nhìn thấy anh, bộ dạng anh chật vật đến không chịu được, đột nhiên cô cảm thấy mình từ bỏ là đúng, cô chắc chắn không thể làm Lục Tử Chiếu chật vật ủ rũ như vậy.
Lại rất lâu sau, cô gái đó lại xuất hiện.
Bách Lam cảm thấy mình đang xem một vở kịch, nhưng nếu như mình không tham gia, như vậy rất có lỗi với bản thân mình.
Cô nói với Phó Khẳng: “Chúng ta đánh cược đi, nếu họ còn có thể ở bên nhau, vậy chúng ta liền kết hôn.”
Phó Khẳng cười cười: “Thắng hay thua đều không quan trọng, dù sao đời này em chỉ có thể gả cho anh.”
Cô nhìn nụ cười tự tin của Phó Khẳng, đột nhiên tim bắt đầu nảy lên.
Cô trở về, thật sự rất muốn nhìn thấy Điền Tâm Hàm, không đúng, là Nghê
Vân Huyên rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào. Nhưng làm cho cô thất
vọng rồi, Nghê Vân Huyên cũng không có gì đặc biệt, nhưng tình yêu đến
là đến, cho dù Nghê Vân Huyên không đặc biệt, cô thua vẫn là thua.
Cô mặc sức thưởng thức cái gọi là thời gian ở bên Lục Tử Chiếu, thậm chí
cố ý mờ ám trước mặt Nghê Vân Huyên, cảm giác đó thật thỏa thích, sự
không cam lòng bao nhiêu năm giống như cứ vậy mà tan thành mây khói, cô
tự nói với mình, đã từng cùng Lục Tử Chiếu ở bên nhau rồi, đủ rồi, rất
tốt.
Cho đến khi, sau lần ở bữa tiệc đó, Lục Tử Chiếu mở miệng nói với cô: Bách Lam, đừng nói với anh em mất trí nhớ rồi.
Cô mới hiểu được, anh đang nhắc nhở cô, trước đây hai người đã giao ước với nhau: chúc phúc đối phương vô điều kiện.
Mà cô, cũng có thể rời đi vô điều kiện.
Nhưng quan trọng là, liệu điều đó có chứng minh, Lục Tử Chiếu vẫn luôn biết tâm tư của cô, chỉ có điều anh xem nhẹ?
Thế thì đại biểu cho điều gì? Chẳng qua anh không yêu cô.
Thiên thời địa lợi cô đều chiếm toàn bộ, thanh mai trúc mã với anh, trải qua
cuộc sống cùng anh, thậm chí là người hiểu anh nhất, nhưng anh vẫn yêu
người khác, nên trách ai?
Không trách ai cả.
Lục Tử Chiếu không phải người kiên nhẫn, lại sẵn lòng bảo vệ Điền Tâm Hàm.
Cô đã hiểu, thì ra chẳng qua anh chỉ là không có Điền Tâm Hàm thì không được.
Câu chuyện của họ, cô không bao giờ tham gia nữa.
Phá hoại một đôi, không bẳng thành toàn cho họ. Những lời này, là Mạnh Tư
Nghiên nói với cô, Mạnh Tư Nghiên nói: “Trong tiểu thuyết, sẽ luôn có nữ phụ có ý xấu phá hoại tình yêu của nam chính nữ chính. Rất nhiều thời
điểm tôi đều nghĩ, nữ phụ phá hoại thế nào tôi xem cũng không sốt ruột,
bởi vì tôi biết sau khi nam chính biết được chân tướng thì nhất định sẽ
trở lại bên cạnh nữ chính. Nhưng nếu nữ phụ không xấu thì sao, nam chính sẽ có cảm nghĩ thế nào. Có lẽ vẫn sẽ trở về bên nữ chính, nhưng trong
lòng anh ta nhất định sẽ nhớ rõ nữ phụ đó, cho dù là lấy phương thức như thế.”
Thật ra cô hiểu, Mạnh Tư Nghiên chẳng qua đang dẫn dắt từng bước mà thôi, nhưng cô vẫn cắn câu.
Hai người trao đổi rất lâu, cô đi trộm nhật kí của Lục Tử Chiếu, kết hợp
với rất nhiều tình tiết, cuối cùng cũng hoàn thành bộ phim điện ảnh , tiền vốn là Kỷ Thiệu Quân bỏ ra, mà cô
diễn vai nữ phụ, nữ phụ mà ngay cả cái tên cũng không thay đổi, đây là
vai phụ duy nhất cả đời cô.
Cô nghĩ tới giao ước nhiều năm trước, chúc phúc vô điều kiện, cô thật sự làm được.
Chúc phúc một người không khó, thật sự không khó, yêu cũng không nhất định
đều phải ích kỉ, chỉ cần vượt qua được, sống thật tốt, cũng là một loại
yêu.
Sau này, cô chấp nhận lời cầu hôn của Phó Khẳng, cuộc sống
có lẽ không rầm rầm rộ rộ, chỉ cần tìm đúng người, cũng không có gì cả.
Cô vẫn không tham dự hôn lễ của Lục Tử Chiếu, cũng không sao, nghe nói sau đó Nghê Vân Huyên sinh ra một cậu con trai.
Những chuyện đó đều là nghe đồn, cô cũng không đi chứng thực, không gì ngoài
sợ hãi phá hủy sự cân bằng, cũng sợ trong lòng Phó Khẳng sẽ suy nghĩ này nọ.
Ừm, cô cũng có người mà mình lo lắng, cũng có người mà mình để ý.
Người kế tiếp, cuối cùng sẽ có.
Người kế tiếp, cuối cùng sẽ còn.
Cuối cùng sẽ gặp được, phải tin tưởng.
Cô nghe ca khúc được phát trên tivi: tình yêu những năm đó, muốn từ bỏ hay không, nên quên anh ấy hay không? Nỗi lòng yêu anh ấy, cuối cùng có thể biến thành một hạt cát… (*)
(*) Bài hát
của ca sĩ Thái Thuần Giai nằm trong album phát hành năm 2007.
Rất nhiều thời điểm, trong kí
ức của chúng ta đều có hạt cát đó, chỉ là cuộc sống vẫn phải tiếp tục,
gìn giữ hạt cát thuộc về quá khứ, vun đúc cho hạnh phúc ở hiện tại.
Không có gì, quan trọng hơn quý trọng hiện tại.
——————————————-
Tôi đã từng yêu một người, có lẽ tôi quên mất vì sao tôi yêu anh ấy, cũng
quên mất những điều nhỏ bé đã từng khiến tôi rung động, nhưng tôi nhớ rõ tôi đã từng yêu một người…
___TOÀN VĂN HOÀN___