Nguyện Anh Được Bình An Vui Vẻ
Editor: Linh Ngọc
"Cậu đừng thấy bây giờ sự nghiệp của anh tớ
thành công, trước đây nếu như không có đại ca, lúc này anh tớ không biết đang chôn ở góc nào rồi! Trước đây anh tớ buôn bán sỉ, một lần tham lam muốn chơi lớn, ngay cả tiền của vợ cũng muốn đem vào, cuối cùng thiếu
chút nữa là nhảy lầu, tình huống nhà tớ cậu cũng biết, đều là tầng lớp
lao động, nếu không phải đại ca kéo anh ấy một cái, ai cũng không giúp
được anh ấy đâu."
"Đại ca là ân nhân của nhà chúng tớ, trong nhà
họ hàng không ai không cảm kích anh ấy, An Dịch, nói thật, tớ không chưa từng bái phục ai, duy chỉ có đại ca, thật sự không phục không được. Tớ
phục anh ấy còn nhiều hơn anh tớ, anh ấy chính là hai bàn tay trắng dựng nghiệp, trước đây cùng anh tớ đi Quảng Châu xông xáo, cậu nhìn anh tớ
đi bây giờ nhiều lắm cũng chỉ tính là thương nhân giai cấp trung lưu,
còn đại ca," Cậu ấy giơ ngón tay cái lên, "Rất lợi hại, bỏ xa anh tớ
mười mấy con phố, thành phố của chúng ta Kim Bác, Cửu Ca, Vô Nhai đều là sản nghiệp của anh ấy, nói thật cái này hình như còn hơi ít, thời gian
trước tới nghe nói chi nhánh Kim Bác đã có ở thủ đô rồi."
Trung
tâm mua sắm Kim Bác, đứng nhất nhì ở Vũ Lăng, thậm chí nó còn hấp dẫn
người dân địa phương hơn cả Nhạc Phúc, Hoa Liên. Cửa Ca là hộp đêm, còn
là sòng bạc nổi tiếng ở địa phương, Vô Nhai là đại lí siêu thị, siêu thị trước cửa tiểu khu nhà cô chính là chi nhánh của Vô Nhai.
An
Dịch không nghĩ rằng Mục Thanh lại có xuất thân như thế, vốn chỉ nghĩ
anh và Chu Kiến là đối tác, bây giờ xem ra mình quá coi thường người ta. Tay trắng dựng nghiệp có thể trở thành thế này, thực sự quá không thể
tưởng tượng nổi, quả thật là truyền kỳ.
Chu Húc nhắc đến Mục
Thanh, hai mắt đều sáng lên, có thể thấy được cậu ta thật sự thần tượng
người ta. Nhưng mà cậu ta chỉ nói phần lớn về thành tựu của Mục, không
liên quan đến ***, rất có chừng mực, tuy chỉ trò chuyện vài chữ, nhưng
cũng khiến An Dịch nghe say sưa.
Hai người không phải là người
thích hóng hớt, nói một hồi cũng chuyển đề tài. Ăn cơm xong, Chu Húc móc điện thoại và cáp sạc từ trong túi ra, để trên bàn nói, "Cái kia cậu
nhanh chóng bỏ đi, máy đã cũ rồi mà, đây là cái tớ dùng trước kia, hôm
trước tớ vừa mua máy mới, cái này cho cậu dùng. Nói xong như sợ An Dịch
không muốn, cậu ta trực tiếp mở cửa rời khỏi, vô cùng nhanh nhẹn.
An Dịch yên lặng, đứng ở đó nhìn quả táo 5s đang nằm yên trên bàn, đôi mắt to xinh đẹp mềm mại hiện lên chút gợn song ấm áp, mặc dù tình cảm anh
em của Chu Kiến, Mục Thanh làm người khác cực kỳ hâm mộ, nhưng cô có bạn thân như Chu Húc, vậy cũng rất thỏa mãn rồi.
Giữa tháng mười, An Dịch nhận được điện thoại cô ở quê nhà, nói là cơ thể ông nội có chút không ổn, muốn cô quay về xem.
Từ nhỏ ông nội luôn thương yêu cô, cho dù cha đã qua đời, mẹ tái hôn nhưng thỉnh thoảng ông vẫn đón cô qua ở vài ngày, lo lắng cô ở nhà mới không
tốt, lại còn vụng trộm cho cô chút tiền tiêu vặt, không để cô chịu uất
ức nào, ông là một ông lão rất giản dị.
Chỉ có điều ông hơi lớn
tuổi, các loại chứng bệnh liên tục xảy ra, năm kia ông nội bị chứng đãng trí ở người già, nằm liệt trên giường đã không còn biết ai, An Dịch
phải đi học, người bác duy nhất trong nhà cũng phải hầu hạ bố mẹ chồng,
còn có con cái nữa, điều kiện lại không tốt, căn bản không chăm sóc
được, vì thế, chỉ có thể đưa ông cụ đến viện dưỡng lão.
Chi phí
của viện dưỡng lão tạm được, mỗi tháng ba nghìn, tiền này An Dịch ra
phân nửa, phân nửa là nhà của cô. Ngoài ra, bình thường ông nội uống một số loại thuốc giảm mỡ, giảm đường trong máu để giảm xuất huyết não, tất cả cộng lại mỗi tháng không có khoảng bốn ngàn là không được.
Trọng trách trên người An Dịch không nhẹ, còn có bố dượng và mẹ ruột ở một
bên nhìn chằm chằm đòi nợ, nếu như không phải cô gái này có đủ sự nhẫn
nại, thì người bình thường chắc chắn không gánh được đến đây.
Kỳ
Huyền cách Vũ Lăng rất gần, ngồi xe bus mà nói, khoảng hai tiếng thì đã
đến. Tuy chỉ là huyện nhỏ, nhưng bởi vì gần thành phố lại có phong cảnh
du lịch, vì thế trình độ cuộc sống ở nơi này không tính là thấp.
An Dịch xuống xe buýt, mang theo túi nhựa lớn chuẩn bị đầy đủ đồ, đến
ngoài trạm xe cô dừng lại chỗ có một chiếc xe điện ba bánh.
Mặc
dù Kỳ Huyền có xe buýt, xe taxi, nhưng đa số người địa phương vẫn thấy
ngồi xe ba bánh thuận lợi hơn, vừa tiết kiệm tiền vừa không cần chuyển
xe qua lại, ba đồng là có thể đến viện dưỡng lão.
Viện dưỡng lão là nơi tốt nhất trong huyện, cơ sở đều rất tốt, lúc An Dịch đến nơi thì bác của cô đã chờ trước cửa.
Bác của An Dịch tên là An Thiểu Hoa, thật ra năm nay cũng mới hơn bốn mươi
tuổi, mặc dù tóc vẫn đen, nhưng khuôn mặt già nua làm cho người khác
chua xót. Da ngăm đen nứt nẻ khiến cho bà trông như đã lớn tuổi.
Bà là một người thành thật, an phận nhưng lại có chút yếu đuối. Nhìn thấy
An Dịch, trên gương mặt bà nở nụ cười, "Bảo Bảo đã về rồi."
Bảo Bảo là tên mụ của An Dịch, bây giờ cũng chỉ có người thân nhất mới gọi, ngay cả mẹ ruột cô cũng không gọi cô bằng tên này.
"Bác." An Dịch đi tới khoác cánh tay An Thiểu Hoa, vừa đi vào cửa viện dưỡng lão vừa hỏi, "Ông nội thế nào? Vẫn còn sốt sao ạ?"
Trên mặt An Thiểu Hoa có chút lo lắng, bà nói, "Còn chút sốt, ho khan cũng rất nhiều, có chút viêm phổi, vẫn đang truyền dịch!"
An Dịch hỏi, "Không cần đưa đến bệnh viện sao?"
An Thiểu Hoa nói, "Bác sĩ ở đây cũng được, cũng giống như đưa đến bệnh
viện thôi, đừng làm khổ mình, tốn nhiều tiền không nói, còn bị giày vò.”
Người ta nói nằm viện có y tá chăm sóc, thực ra cũng không tốn bao nhiêu
tiền, nhưng dù sao cũng tiện nghi hơn chỉ truyền dịch ở đây, nhưng đến
bệnh viện kiểm tra nhiều thứ từ trên xuống dưới, cho dù bảo hiểm có hoàn trả cũng không lời gì.
An Thiểu Hoa không phải sợ dùng tiền, cha bị bệnh, cho dù bà không có bản lĩnh cũng sẽ không bất hiếu như thế,
nhưng bà thấy việc này thật sự không cần thiết, nhà bà còn có bố mẹ
chồng và con trẻ, cháu gái phải một mình kiếm tiền cũng không dễ, có thể tiết kiệm được đương nhiên phải tiết kiệm.
An Dịch biết tính tình của bác mình, vì thế cũng không nghĩ nhiều, hai người nói chuyện một lát thì đã đến phòng của ông nội.
Phòng ông ở lầu một, là phòng dành cho hai người, môi trường không tệ lắm,
bây giờ mới giữa tháng mười nhưng máy điều hòa đã mở, trong phòng sạch
sẽ, không có mùi lạ, ông nội đang nằm ngủ trên giường, có một bé trai
khoảng mười tuổi ngồi ghế bên cạnh, là em họ Triệu Thụy.
Thấy An
Dịch và mẹ cùng đi đến, Triệu Thủy xấu hổ gọi một tiếng chị, An Dịch
vuốt đầu của cậu ấy, lấy một thanh chocolate từ trong túi nhựa cho cậu
ấy ăn. Triệu Thủy không nhận lấy, cậu ấy liếc nhìn mẹ mình, thấy An
Thiểu Hoa gật đầu, lúc này mới vui vẻ nhận lấy.
An Dịch và đứa
con thứ nhất, thứ hai, thứ ba của nhà bác khá thân thiết, cũng được xem
như cùng chơi với nhau đến lớn, Triệu Thủy và em họ Triệu Hân không quá
quen, dù sao cũng vì kém tuổi, Triệu Thủy và em gái là thai long phượng, năm nay mới mười một tuổi.
Nhà bác có năm đứa trẻ, riêng vì kế
hoạch hóa gia đình đã bị phạt không ít tiền, nói trắng ra, sinh nhiều
như vậy chỉ vì muốn con trai.
Bây giờ chị gái lớn nhất đã đến
vùng khác, chị gái thứ hai thứ ba bỏ học đi làm công ở phía Nam, chồng
của bác cũng không có nhà, vì phải làm công ở ngoài kiếm tiền, trong nhà chỉ còn bác chăm sóc một già một trẻ, cũng thật khó khăn cho bác ấy.
Triệu Thụy đi ra ngoài chơi, An Dịch thấy khuôn mặt của ông nội đã gầy đi rất nhiều, có chút khó chịu. Đưa tay ra cầm lấy tay ông để nằm ngang, không thôi sẽ lệch kim, An Thiểu Hoa ở bên cạnh nói, "Vào hết chai này, mai
không cần vô nữa."
An Dịch gật đầu nói với An Thiểu Hoa, "Bác dẫn A Thụy về trước đi, con ở đây trông chừng, Hân Hân còn nhỏ, trong nhà
cha chồng bác cũng không tiện, một mình không thể chăm được đâu."
Mẹ chồng của bác ấy cũng liệt, may mà cha chồng cũng coi như có sức khỏe,
bây giờ cô đã về rồi, lẽ ra nên ở lại chăm sóc ông nội, để bác ấy đợi
mãi ở viện dưỡng lão không tốt chút nào.
Sau đó cô lấy đưa bác
hai túi trong đống túi dưới đất nói, "Đây là đồ ăn vặt con mua cho A
Thụy và Hân Hân, còn có hai con gà và hai con cá, là cho bố mẹ chồng của bác bồi bổ thân thể.
An Thiểu Hoa sớm đã thấy cô xách cái gì đó, chỉ là cháu gái không nói gì, bà cũng không tiện hỏi, bây giờ chỉ có
thể oán trách, "Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng xài tiền bậy bạ, thế mà
lại không nghe!"
An Dịch cười cười, "Cũng không phải thứ gì tốt, chỉ là tấm lòng thôi ạ!"
Mỗi lần cô về đều không về tay không, lúc đầu An Thiểu Hoa còn càm ràm rất
lâu, bây giờ... bà cũng lười nói nhiều, nhưng thái độ này là muốn cho cô thấy, bà phản đối cháu gái xài tiền bậy bạ!
Ông nội đã không còn nhận ra ai, nói chuyện cũng không rõ, nhìn thấy An Dịch không có phản
ứng gì lớn, không thoải mái khi thấy người khác. Chờ đến buổi tối qua
thời gian thăm hỏi của viện dưỡng lão, cô mới rời khỏi, tìm nhà khách
gần đây, giá phòng đặc biệt chỉ có 68 đồng một ngày.
Nhà của bọn
cô lúc cha qua đời đã đem gán nợ rồi, ông nội đều ở phòng cho thuê. Tuy
rằng huyện này chi phí trình độ không thấp, nhưng tiền thuê nhà rất rẻ,
nhà có hai phòng ở hai năm đầu, một tháng cũng chỉ có hai ba trăm, một
năm qua chỉ có mấy ngàn đồng. Sau này ông nội ở viện dưỡng lão, nhà cũng đã trả lại, thật ra nhà của bác có phòng trống chỉ là cô không muốn ở
đó, vì có chút không được tự nhiên.
An Dịch nán lại với ông ba
ngày, vốn định nhiều hơn mấy ngày, nhưng thứ nhất cô còn có đơn hàng
trên mạng phải lo, thứ hai Chu Kiến gọi cô bảo cô đến công ty một
chuyến, cho nên bây giờ xác định bệnh tình của ông nội đã giảm bớt,
không có gì đáng ngại nên nhanh chóng trở về.
Chu Kiến tìm cô kỳ
thực cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là Mục Thanh đã đi công tác về,
người này rất quan tâm chung thân đại sự của anh mình, thân là em trai
tốt tất nhiên phải tiếp tục đại nghiệp tác hợp.
Không phải là do
anh quá tích cực, chỉ là Mục Thanh có thành kiến quá sâu với phụ nữ, để
vuột mất An Dịch, lần tới phải kiếm thứ khiến người này hấp dẫn không
biết phải đến bao giờ. Anh không phải là cha mẹ, không có khái niệm môn
đăng hộ đối, chỉ có yêu cầu chỉ cần là nữ, có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề chung thân đại sự của người anh em này thành công, không cần yêu cầu gì khác, nói chi An Dịch là một đại mỹ nữ, thông minh lạnh lùng,
cho dù cô là một người quái dị, một cô gái đầy tâm cơ, chỉ cần có vấn đề với khúc gỗ kia.
Nói tóm lại, chỉ cần là cô gái làm cho Mục Thanh để ý đến là được!
An Dịch ngồi xe buýt trở về Vũ Lăng, về đến nhà thì thay bộ quần áo khác rồi ra ngoài ngồi xe buýt đến cao ốc Đông Nam.
Đi thang máy đến lầu mười bảy, lên tiếng chào hỏi với Na Na rồi An Dịch
trực tiếp đến phòng làm việc của Chu Kiến, được sự đồng ý rồi đẩy cửa
vào, sau đó liếc mắt nhìn bóng dáng cao to đứng trước cửa sổ, mặc dù
không quay đầu lại, nhưng cô biết, đó chính là Mục Thanh.
Chu
Kiến nở nụ cười híp mắt trên gương mặt thật thà của mình, sau khi An
Dịch ngồi xuống thì bắt đầu bắt chuyện, đầu tiên quan tâm đến trưởng bối của cô gái nhỏ này, "Thân thể ông cụ thế nào, không sao chứ?"
An Dịch nói đã tốt hơn nhiều, Chu Kiến lại nói, "Thân thể của người già là yếu ớt nhất, bà cụ nhà anh cũng là cả ngày không phải đau chân thì
chính là đau đầu, bệnh nặng không nhiều, nhưng tật xấu thì nhiều, em
cũng đừng lo lắng quá, anh thấy em mấy ngày nay đã gầy đi rồi."
Lời nói này, sao lại có chút kỳ quặc vậy?
An Dịch có chút không tự nhiên, cô giật nhẹ khóe miệng, "Anh ba tìm em có
chuyện gì không?" Trong điện thoại anh ấy nói là có chuyện gấp bằng
không cô cũng sẽ không quay về nhanh đến như vậy.