Nguyện Anh Được Bình An Vui Vẻ
Vũ Lăng tháng mười đã có khí lạnh, gió thu, mưa phùn mang cảm giác lạnh nhẹ. Nãy giờ An Dịch
chen lấn trên xe buýt, cuối cùng cô cũng xuống được, cài mũ bảo vệ, cầm
theo túi nylon, nhìn xung quanh thì thấy biển hiệu "Cửu Ca" rực rỡ ánh
đèn neon, cực kì gây chú ý. Cô nhanh chóng di chuyển đến nơi đó.
Ngô San San đi qua đi lại trước cửa Cửu Ca, trên gương mặt thanh tú tràn
đầy lo lắng, nhìn thấy An Dịch, đầu tiên thì thở phào một cái, sau đó
tức giận, "Điện thoại của cô làm sao thế! Nhìn đi bây giờ là mấy giờ
rồi? !"
An Dịch thản nhiên, cô không bởi vì đối phương chỉ trích mà căng thẳng, chỉ bình tĩnh đưa túi nylon, "Thử quần áo trước đi."
Ngô San San ghét nhất là dáng vẻ giả bộ thanh cao của cô, có chút tức giận, chỉ là thật sự không kịp thời gian nữa rồi, nên đưa tay lấy chiếc túi,
nhưng An Dịch lại không chịu buông, "600."
"Một lát nữa sẽ đưa
cho cô!" Ngô San San tức giận, thấy An Dịch còn chưa buông tay, biết
tính người này bướng bỉnh, Ngô San San tức giận muốn giậm chân, nhưng
vẫn cắn răng lấy tấm chi phiếu trong túi xách ra, lúc này mới lấy được
túi nylon, giận giữ trừng mắt một cái, "Lần sau tôi mà tìm cô thì tôi
là heo!"
An Dịch không thèm để tâm lời của cô ta vào mắt, lấy tờ
chi phiếu bỏ vào túi quần chuẩn bị rời khỏi. Ngô San San kéo cô lại, "Lỡ như quần áo không vừa rồi sao?"
"Cô mập à?"
"Không có!"
"Vậy thì không cần lo lắng."
Nói xong, An Dịch đẩy tay Ngô San San ra, bước chân chậm rãi như lúc cô
tới, cứ như vậy rời khỏi. Cô có dáng người cao gầy, nhỏ nhắn, chiếc áo
màu trắng cùng với quần jean màu xanh lam, đây trang phục vô cùng đơn
giản, nhưng mặc trên người cô lại rất đẹp, cho dù chỉ là bóng lưng, cũng khiến cho người khác cảm thấy rất xinh đẹp.
Ngô San San dùng ánh mắt ghen tị xem xét, xì một tiếng coi thường: "Cũng là đồ đàn bà dâm
đãng người khác không cần thôi!" Thấy thời gian không kịp, cô ta vội vã
vào Cửu Ca.
Chu Kiến mở cửa xe ngồi vào ghế trước, thuận tay lấy
thuốc lá ra, nhìn thấy người bạn tốt của mình đang nhìn cái gì đó, Chu
Kiến nhìn theo hướng của cậu ta, ngoại trừ xe cộ thì không thấy gì đặc
biệt cả, khẽ vỗ vai cậu ta: "Nhìn cái gì thế!"
Mục Thanh thu ánh
mắt của mình lại, gương mặt ngăm đen tuấn tú hiện ra nụ cười bất cần,
anh nói, "Vừa nhìn thấy một mỹ nữ, rất xinh đẹp!"
Chu Kiến liếc
mắt, "Anh thật sự nhìn mỹ nữ, vậy em đây phải đến chùa thắp nhan rồi,
nghe người em trai này khuyên đi, đàn bà không kinh khủng như anh nghĩ
đâu, anh cũng đã trưởng thành, mau chống tìm người xác định đi, nhanh
chóng lập gia đình, dù sao cũng tốt hơn phải không? Em dâu anh, bà xã em có vài người đồng nghiệp rất tốt, nếu không. . . Anh gặp gỡ một lần xem sao?"
Mục Thanh nở một nụ cười như có như không, Chu Kiến không
chịu nổi cậu ta như vậy đành xua tay, "Được rồi, coi như em không nói
gì, không nói gì! Anh đó, quãng đời cô độc còn lại của anh em không quản nữa!"
An Dịch mua một túi năm gói mì ăn liền, vừa mua mì, vừa
mua một ít rau, không muốn bỏ thêm tiền mua một cái bọc, nên cô dùng tay không cầm về nhà.
Cô sống ở tiểu khu thuộc thành phố Vũ Lăng, là khu nhà cũ, cách nội thành khá xa, tiền thuê không quá đắt, một thắng
tám trăm đồng. Mọi người trong tiểu khu này khá phức tạp, người mướn
phòng như cô chiếm đại đa số.
Cô ở căn hộ phía tây lầu ba, cầm
chìa khóa mở cửa, mở đèn lên nhìn qua đã biết căn phòng như thế nào
liền. Một phòng ngủ và một phòng khách nhỏ, khoảng ba bốn mét vuông,
thiết bị cũ kỹ, sàn nhà màu xanh có chút vết nứt, tường trắng đã bị bóc
ra nhìn thật gồ ghề. Cách trang trí trong phòng rất đơn giản, không có
TV, không có sô pha, chỉ có chiếc bàn gỗ hình chữ nhật, cùng hai cái
ghế, một cái giường dành cho một người, một cái tủ quần áo, còn có một
máy tính bàn và máy vi tính, một máy may.
Để đồ trong tay xuống
bàn, An Dịch lấy điện thoại từ trong túi ra, sạc pin mở máy lên, nhiều
tin nhắn báo gọi nhở liên tục hiện ra.
Phần lớn là của Ngô San san, còn hai người nữa, một là Kiều Nhiễm, còn người thứ hai là . . . mẹ cô gọi tới.
An Dịch gọi cho Kiều Nhiễm trước.
Điện thoại rất nhanh đã thông, âm thanh mềm mại của Kiều Nhiễm vang lên, "An Dịch, điện thoại của cậu sao gần đây gọi không được thế?" Cô ấy khẽ
trách móc, An Dịch tùy tiện trả lời, "Có khả năng pin hư rồi, không vào
điện."
"Vậy cậu nhanh đổi cái khác đi, nếu không có việc lại không tìm được cậu!"
An Dịch không trả lời, chỉ hỏi, "Gọi tìm tớ có việc gì không?"
"Không có việc gì không thể gọi điện thoại cho cậu sao!"
"Nếu cậu thật sự không có việc gì thì sẽ không gọi cho tớ."
Kiều Nhiễm bị lời nói của cô làm cho nghẹn lại, yên lặng một lát, rồi buồn
rầu hỏi, "Có phải nhận lời làm ăn với Ngô San San rồi?" Nghe được tiếng ừ của An Dịch, Kiều Nhiễm mất hứng nói, "Sao cậu có thể lại quan hệ với ả ta chứ, đồ đàn bà đó xấu xa lắm, lúc trước còn nói xấu sau lưng cậu
nhiều như vậy, cậu đã quên hết rồi sao!"
"Cô ta bỏ tiền ra là được, những cái khác tớ không để ý!"
"Sao cậu có thể không để ý! Cô ta và Phương Hạ đều là cá mè một lứa, sao cậu lại như thế chứ! Thấy tiền là mặt mũi cũng không cần! Hiện tại là Từ
Triết nhưng ở Anh quốc lại cùng Phương Hạ **! Cậu. . . "
"Kiều
Nhiễm," An Dịch cắt lời lảm nhảm của đối phương, "Từ Triết và tớ đã sớm
không còn quan hệ gì, tớ biết cậu thích anh ta, có bản lĩnh thì đi đoạt
lại đi, không có bản lĩnh cũng đừng mắng mỏ ở chỗ tớ. Tớ có nguyên tắc
làm việc của mình, không cần cậu chỉ tay năm ngón." Giọng nói của cô vô
cùng bình thản, không có lên xuống, không có cảm xúc, giống như đang nói một chuyện không quan trọng, bình thường như đang bàn tán về thời tiết
vậy.
Kiều Nhiễm không ngờ An Dịch lại nói ra những lời độc ác như vậy, làm cô ta không biết phải nói tiếp như thế nào, nên dứt khoát cúp
điện thoại.
Nghe âm thanh máy bận từ điện thoại, An Dịch chậc một tiếng, dạo này bản thân mình luôn làm cho người khác ghét, cô lấy điếu
thuốc trong túi quần ra, dùng bật lửa châm, hít một hơi, khói xuyên qua
cổ họng, rồi phun ra khỏi xoang mũi, vô cùng kinh nghiệm nhưng lại lộ ra vẻ mệt mỏi. Hút nửa điếu thuốc, không có ý định cất điện thoại, cô gọi
điện cho mẹ mình.
Chuông vang lên hồi lâu vẫn không có ai bắt máy, An Dịch không gọi nữa, bỏ điện thoại xuống, cầm lấy gói mì ăn liền đi vào bếp.
Tiểu khu không có gas, An Dịch cũng không cần, cô dùng bếp cảm ứng.
Cho nước vào nồi sau đó để lên bếp cảm ứng, lựa rau cải rồi rửa, mở bao mì
gói ra, chờ nước sôi sau đó bỏ gia vị gói mì vào, rồi bỏ mì vô, thêm vài cọng rau, đây chính là bữa tối của cô.
Trong phòng bếp có một
cái tủ lạnh, là của chủ thuê nhà, nhưng An Dịch không cần, bởi vì quá cũ sẽ tốn nhiều điện. Bây giờ việc chính của cô chính là tiết kiệm tiền,
nếu không phải quá thiếu tiền, thì có ai chịu quan hệ với người mình
không thích đâu? Ở xã hội lạnh nhạt này, làm việc cong lưng để kiếm mấy
trăm đồng cũng chẳng có gì ngạc nhiên, An Dịch cảm thấy mình chỉ là một
thành viên trong đa số người, cô phải trả nợ đến mệt mỏi.
Ăn
xong, rửa chén, dọn dẹp xong xuôi hết, An Dịch mở máy vi tính ra lên
mạng, thấy chỉ mấy giờ đã thêm năm cuộc làm ăn, trên gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng xuất hiện chút ý cười.
Ghi nhớ tư liệu kiểu dáng
quần áo của khách hàng, An Dịch đẩy ghế đứng lên, mở tủ quần áo ra, chọn vài màu trong hai mươi mấy màu vải, lấy ra bày trên giường.
Cô
học tài vụ và kế toán, thiết kế thời gian hoàn toàn là do tự học mà
thanh, cắt may quần áo, dùng máy may cũng là do bà nội trước đây dạy,
cho đến bây giờ cô cũng không nghĩ là nghề nghiệp dư của mình lại trở
thành thứ để sinh tồn, chuyện đời chính là khó hiểu như vậy đấy.
Điện thoại vang lên đúng lúc An Dịch chuẩn bị cắt đồ. Cô cau mày lại, thả
phấn vẽ trong tay xuống, là mẹ của cô gọi tới, vẻ mặt cô càng thêm lạnh
lùng.
Nhận điện thoại, đầu bên kia Trương Mai đã nhanh chóng lên
tiếng hỏi, "Tiền đâu! Hôm nay đã có vụ làm ăn! Sao còn không có tiền
hả!"
Cô đã sớm tập thành thói quen đối với sắc mặt này của mẹ mình, An Dịch chỉ nhàn nhạt nói ba chữ. "Chờ ngày mai!"
Nghe con gái không phải có ý muốn quịt nợ, Trương Mai cũng không thèm nói
thêm nữa, chỉ lầm bầm, "Ngày mai nếu không có tiền, mẹ sẽ tìm ông nội
của con, ông ta đang ở viện dượng lão hưởng thụ thật thoải mái, mẹ cũng
không muốn phải tìm ông ta đâu!"
Trả lời bà là tiếng tút tút của máy bận, An Dịch trực tiếp cúp điện thoại.
Sáng ngày hôm sau, An Dịch đứng trước ngân hàng gửi tiền, lúc về nhà tiếp
tục vội vàng làm quần áo cho khách hàng. Chu Húc gọi điện thoại đến, nói là tìm cô có việc, An Dịch đành phải buông công việc trong tay xuống,
ra ngoài.
Chu Húc là một trong số ít bạn mà An Dịch chơi thân,
chẳng những thế anh còn là người bạn khác phái duy nhất, bọn họ là bạn
học thời đại học, thông qua Từ Triết mà quen biết, sau khi cô chia tay
với Từ Triết, Chu Húc vẫn xem cô là bạn, ngược lại lại không còn quan hệ gì với Từ Triết.
Đến tiệm cà phê, thì thấy Chu Húc ngồi cách đó
không xa ngoắc tay với cô, An Dịch từ từ bước tới, trên gương mặt anh
tuấn của Chu Húc nở nụ cười nhìn cô trêu trọc, "Bước đi của cậu sao vẫn
thong thả như vậy, thật là làm người khác khó chịu mà."
"Người
không có công việc như tớ, cùng lắm chỉ có cái này tốt thôi." An Dịch
không để bụng, vừa nói vừa ngồi xuống, kêu một ly nước ép xoài, nhìn Chu Húc hỏi, "Cậu tìm tớ có chuyện gì, sao không thể nói qua điện thoại?"
"Chuyện tốt!" Cậu ta uống một ngụm cà phê, cũng không trêu chọc cô nữa, "Tớ có
một người anh họ, làm nghề buôn bán quần áo, hai người trước tớ đem bản
thiết kế của cậu cho anh ấy xem, anh ấy nghĩ cậu có chút bản lĩnh, muốn
gặp cậu một lần."
Chuyện này có chút bất ngờ, An Dịch khó lộ cảm
xúc. Chu Húc thấy phản ứng của cô như thế, liền cười, "Không phải cậu
chứ? Có như vậy đã sợ rồi hả?"
"Lẽ nào tớ không nên bất ngờ?" An Dịch lườm cậu ta một cái, "Sao tớ không biết cậu lại có bản thiết kế của tớ?"
"Cậu quên rồi sao? Lần trước cậu làm rơi sắp tài liệu trên xe tớ, bên trong
không phải là có bản thiết kế quần áo sao, tớ thấy đẹp nên chụp một
cái." Cậu ta giải thích một cách hời hợt.
An Dịch không biết nói làm sao, "Cậu vẫn rất thẳng thắn nhỉ."
"Tớ không phải trộm cướp, sao không thể thẳng thắn chứ?"
Thời gian hai người quen nhau không ngắn, quan hệ giống như bạn thân vậy,
cho nên đều hiểu rõ nhau, vì biết đối phương sẽ không vì chuyện nhỏ này
mà tức giận, nên cậu ta mới có thể thản nhiên nói đến việc làm không
quang minh chính đại gì cho lắm của mình.
Quả thực An Dịch cũng
không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận, ngược lại, cô còn cảm thấy rất cảm động, chỉ có bạn tốt mới vì cô mà làm như vậy, người được lợi là
cô, được tiện nghi còn khoe mẽ không phải là tính cách của cô.