Trong rừng núi, Phong Linh vừa lau mồ hôi trên trán vừa tiến về phía trước từng bước một.
Bay suốt cả một đêm, thế nhưng nàng còn chưa bay khỏi phạm vu của
Linh Đài Phương Thốn sơn. Với cái tốc độ vậy thì bao lâu mới có thể đến
được Đông Thắng Thần Châu?
Nghĩ đến đó, nàng liền lắc đầu thật mạnh, dường như muốn lắc bay đi cái suy nghĩ tiêu cực vừa lóe ấy.
Sử dụng đan dược của Tu Bồ Đề để đột phá tu vi nhanh chóng cũng mang
lại hậu quả, đó là linh lực của nàng cạn kiệt cực nhanh, có cảnh giới
Luyện Thần nhưng lại không có thực lực của cảnh giới Luyện Thần.
Còn về phần các thuật pháp cảnh giới Luyện Thần nên biết thì càng đừng nói tới.
Nói cho cùng thì tu hành vốn nên dựa theo tuần tự, dục tốc bất đạt chính là bàng môn tả đạo.
Đi đến độ chân không nhấc lên nổi nữa, nàng liền dựa vào một gốc cây
cổ thụ, thả tay nải ở trên vai xuống, mặc nó rơi lên mặt đất.
Đối với thể trạng của nàng hiện tại mà nói, tay nải kia giống như
nặng cả ngàn cân, không khỏi khiến nàng nghĩ thầm có phải mình mang theo quá nhiều thứ.
Nhưng suy tư một hồi, nàng kết luận mấy thứ đó đều cần thiết.
Ngồi xếp bằng dưới gốc cây, nàng vừa nghỉ ngơi vừa tích tụ lại linh lực.
Ngộ giả đạo không thể so với với Hành giả đạo, liên tục dùng hao hết
linh lực rồi tích tụ lại từng chút một không tốt lành gì. Quá trình đó
sẽ sản sinh lượng lớn lệ khí, đối với tu giả Ngộ giả đạo yêu cầu cực kỳ
nghiêm khắc về tâm tính sẽ là vấn đề trí mạng.
Nhưng ngoại trừ biện pháp này, nàng còn cách gì khác hay sao?
Lau đi mồ hôi trên trán, nàng mở to hai mắt, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng cảm thấy chút ít thấp thỏm.
Đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh động, đối với
thế giới bên ngoài rất là xa lạ, không biết gì cả. Hồi tối hôm qua, khi
bay ngang cánh rừng, những âm thanh gầm gừ đã cảnh tỉnh nàng, thế giới
này so với suy nghĩ của nàng nguy hiểm hơn muôn phần.
Điều này khiến nàng có chút sợ sệt.
Chân hơi tê rần, nàng muốn vịn vào thân cây để đứng dậy, nhưng cơ thể mềm oặt không có chút sức lực nào, không đứng dậy nổi.
Linh lực chưa có hồi lại được bao nhiêu nên mới xảy ta tình huống như vậy. Muốn đi tiếp tục là không thể nào rồi.
Nàng thở dài một hơi, chỉ đành quyết định tạm nghỉ ở đây một lát, tốt nhất là cố ngủ một chút mới khiến linh lực khôi phục nhanh hơn được.
Nhưng khi nàng vừa ngồi xuống thì từ phía xa xa vang đến tiếng gào rú của mãnh thú, khiến nàng hoảng sợ đứng bật dậy, bối rối nhìn bốn phía
xung quanh cảnh giác.
Hai con ngươi như phỉ thúy chớp chớp, hay tai che ngực, nuốt nước
bọt, một bàn tay run run rẩy rẩy âm thầm mò tới cái chủy thủ đang giấu ở bên trong ống giầy.
Một lát sau, xung quanh im ắng không có tiếng động lạ, nàng mới thở
phào nhẹ nhõm, cẩn thận ngồi xuống, nhưng như thế nào cũng không dám
nhắm mắt.
- Giờ mới đi chưa đến một ngày, ta đã như vậy... Sao lại như vậy chứ?
Nàng ôm ngực cố gắng hít thở thật sâu để tự trấn định bản thân, tự động viên chính mình:
- Ta làm được, ta nhất định sẽ làm được! Khỉ Đá có thể từ Hoa Quả Sơn đi tới Linh Đài Phương Thôn sơn thì ta cũng có thể từ Linh Đài Phương Thôn Sơn đi tới Hoa Quả Sơn, nhất định làm được! Cho dù cần tới mười năm, ta cũng làm...
Vừa tự nhủ, hai hốc mắt Phong Linh cũng đã ươn ướt.
Cuộn cong người như một con mèo nhỏ nằm dưới gốc cây, cô bé nhìn bốn phía, giống như một chú mèo con bị vứt bỏ.
Mạnh mẽ hít một hơi thật sâu.
Lặng yên ngẩn người một lúc lâu, cảm giác trên người có lại một chút
ít linh lực, nàng xoay người sang phía khác, nhìn về một cành cây to.
"Ngủ ở trên cành cây chắc hẳn sẽ an toàn nhỉ? Chắc là Khỉ Đá cũng thường xuyên ngủ ở trên cây."
Nàng ngẫm nghĩ rồi thử vận linh lực bay lên, kết quả thân mình vừa
thoáng nổi lên một chút đã rơi xuống. Nàng thử leo bằng tay, nhưng vỏ
cây kia rất trơn, làm đủ kiểu vẫn không tài nào trèo lên được.
- Vẫn đợi linh lực khôi phục một chút rồi bay lên đi.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua tán lá soi rọi lên gương mặt vẫn còn
vương lại ít nước mắt kia. Nàng ngơ ngác nhìn, bỗng có chút hoảng hốt.
Đường dài đằng đẵng, cách xa vạn dặm, ở phía trước còn không có biết là bao nhiêu hiểm nguy đang chờ nàng.
- Không sao cả, so với việc được gặp hắn mấy chuyện này không đáng nhắc đến.
Nàng cười rạng rỡ như ánh sáng mặt trời, gật đầu thật mạnh tự an ủi bản thân.
- Tiểu cô nương, có cần lão phu giúp hay không?
Một giọng nói từ đằng sau truyền tới.
Nàng giật mình hoảng hốt, xoay người về phía sau, vội lấy tay che miệng lại để không hét lên.
Một ông lão mặc bộ đạo bào bát quái màu cam xuất hiện phía sau lưng,
cách nàng khoảng hai trượng mà không hề có chút tiếng động nào. Ông lão
kia vuốt râu dài, mặt nở một nụ cười hiền lành.
Phong Linh xem xét ông lão này từ trên xuống dưới.
Tiên phong đạo cốt, một thân áo bào màu cam không gió mà bay, nhìn
liền biết không phải là vật tầm thường. Thần sắc ở trên trán càng khiến
cho người khác có cảm giác ông lão này sâu không lường được.
Phong Linh tu vi bình thường, chẳng thể cảm giác được tu vi của đối
phương là gì, nhưng chẳng hiểu vì sao khiến nàng liên tưởng đến Tu Bồ
Đề.
Ngơ ngác nhìn ông lão một hồi, Phong Linh mới nhẹ giọng hỏi:
- Lão tiên sinh, sao người lại ở đây?
Ông lão kia mỉm cười rồi nói:
- Lão phu đi ngang qua nơi đây thôi, tiểu cô nương sao chỉ có một mình ở nơi này, muốn đi đâu ư?
- Ta muốn đi tới Đông Thắng Thần Châu.
- Đông Thắng Thần Châu ư, tại sao lại đi dến đó?
- Ta đang đi tìm một người... À không, là tìm một con khỉ.
Phong Linh một tay che lên lồng ngực, thật vất vả mới bình phục lại sau khi kinh sợ lúc nãy, hư thoát ngồi bệt xuống:
- Lão tiên sinh, người muốn đi đâu?
- Lão phu cũng đi tới Đông Thắng Thần Châu để gặp một vị cố nhân.
Ông lão ngẩng đầu vuốt vuốt chòm râu bạc, thân tiết mỉm cười nói:
- Ngươi muốn tìm một con khỉ sao? Vậy chúng ta kếtbạn đồng hành một đoạn được chứ?
- Đồng hành sao?
Phong Linh chớp chớp hai mắt, ngây thơ nhìn đối phương.
- Sao hả, tiểu cô nương sợ lão phu liên lụy à?
- Không không không.
Phong Linh vội vàng đáp:
- Lão tiên sinh, là ta sợ làm liên lụy người. Người có lẽ là tiên đúng
không? Ta đạo pháp còn nông cạn, nếu mà đi cùng với ta, ta sợ sẽ khiến
người chậm trễ.
- Chậm thì chậm đi, không sao cả, ha ha ha. Dù sao trường sinh bất
tử, chuyện gì cũng quá nhanh thì không biết dùng thời gian làm gì.
Phong Linh gật gật đầu, cười nói:
- Nếu vậy thì tốt quá.
Bên cạnh có thêm một người, Phong Linh cảm thấy an toàn hơn chút ít, trái tim treo trên cổ họng rốt cục cũng thể thả xuống.
Chờ khi ông lão ngồi xuống, Phong Linh chợt nhớ ra một việc, liền vội vàng hỏi:
- Lão tiên sinh à, người đã ăn cái gì chưa?
Ông lão nhìn nàng một cái, cười khẽ:
- Chưa ăn.
- Vậy người mang lương khô không?
- Không có.
- Ta có mang theo lương khô nè.
Phong Linh cúi đầu lục lọi trong tay nải, lấy ra hai cái bánh bột đưa qua:
- Cái này cho người.
Ông lão nhìn vào bánh bột, nhưng không có đón nhận.
- À, còn có nước nữa.
Phong Linh liền đưa qua cái bình nước của mình.
Ông lão bất đắc dĩ khẽ lắc lắc đầu, giơ tay cầm lấy hai thứ, do dự
một hồi mới cắn một miếng nhỏ bánh bột, nhấp thêm ngụm nước, chân mày
hơi nhíu lại.
- Ăn không ngon sao ạ?
Phong Linh hỏi.
- Không phải, chỉ là đã lâu không ăn bánh bột nên có chút không quen.
"Đúng vậy, rất lâu rồi, hẳn đã trên vạn năm." Ông lão nghĩ thầm.
Nhìn cái bánh trong tay, ông lão lại cắn thêm một miếng, chậm rãi hỏi:
- Tiểu cô nương, ngươi không thắc mắc lão phu là ai đã hào phóng đưa
lương khô của mình cho lão phu rồi. Từ nơi này đi thêm tám trăm dặm nữa
về hướng Đông cũng không có bóng người, đến lúc đó hết lương thực ngươi
làm sao đây?
- Nếu không có người sinh sống, thì ta sẽ đi săn chứ sao.
Phong Linh rút chủy thủy từ trong ống giầy ra huơ huơ trước mặt.
- Nếu săn không được thì sao?
- Nếu săn không được mồi, thì hái rau dại ăn... Ta còn có đem theo
một quyển sách phân biệt rau dại, dù sao cũng sẽ có lúc phải như vậy.
Huống hồ cho dù có người, ta cũng không có tiền mua.
- Ngươi đi ra ngoài mà không mang theo tiền?
Ông lão ngạc nhiên hỏi.
- Không phải không mang theo mà là không có á. Ở Trong đạo quán không có phát ngân lượng, mà dù phát thì cũng chẳng có chổ mà xài.
- Vậy có đem theo kim tinh hay không?
- Cũng không ạ.
Phong Linh lắc đầu:
- Ta nghe qua rồi, mà hình như đó là tiền tệ của Thiên Đình. Nhưng mà Tà Nguyệt Tam Tinh động của chúng ta không có dùng thứ đó.
Ông lão thản nhiên nở nụ cười, một tay cầm bình nước, cắn một miếng
bánh, sau đó đưa tay thò vào ống tay áo mò mò, từ trong ống tay áo lấy
ra một cái túi phình to, ném ra trước mặt của Phong Linh, sau đó giơ tay cầm bánh ở trước miệng rồi nói:
- Cái này cho ngươi, coi như là tiền lão phu mua cái bánh này.
Cái túi nhỏ không có buộc chặt lắm, có vài viên kim tinh rơi ra.
Phong Linh chớp mắt nhìn nhìn rồi nói:
- Lão tiên sinh, thứ này... hình như không phải ngân lượng.
- Đó là kim tinh, phàm nhân nhìn hẳn sẽ coi như là vàng thôi. Mà cũng có thể xem như hạt châu đi, hạt châu đẹp như vậy bọn họ có lẽ sẽ đồng ý trao đổi.
- Nhiều kim tinh như vậy!
Phong Linh bỗng chốt hoảng hốt:
- Nghe nói kim tinh rất là quý giá, là thứ mà Thiên Đình dùng để thưởng
bổng lộc cho thiên quân và thiên thần. Lão tiên sinh, người nhất định là thần tiên của Thiên Đình đúng không?
- Xem như vậy đi.
- Nhiều kim tinh đến như vậy, lão tiên sinh người là... vị thần tiên nào?
Phong Linh cẩn thận hỏi han.
- Ừm, cứ gọi ta là Lý Trường Canh.
Đã cách bao nhiêu lâu rồi không ai gọi ông ta bằng cái tên ấy, ngay cả ông ta cũng không nhớ nổi.
- Lý Trường Canh, Lý Trường Canh...
Phong Linh nhủ thầm vài lần, nghĩ tới nghĩ lui, sửng sốt nhận ra không biết được đây là tên của vị đại thần nào.
Lão giả cười ha ha nói:
- Chưa từng nghe qua cũng là bình thường, chỉ là cái danh hão, cũng
không phải việc to tát gì. Ta là một kẻ nhàn rỗi không có quyền lực gì,
bình thường chỉ biết luyện đan mà thôi.
Phong Linh nhặt mấy viên kim tinh rơi ra thả lại vào trong túi, rồi đưa cả túi to tới trước mặt trả lại cho ông lão.
- Sao vậy? Không cần hay sao?
Phong Linh lắc đầu nói:
- Ta không thể nhận, thứ này quá quý, hai cái bánh không trị giá như
vậy. Hơn nữa đống kim tinh này Lý lão tiên sinh người đã tích cóp rất
lâu phải không. Nghe nói thiên tướng trên Thiên Đình một năm bổng lộc
chỉ có mấy trăm kinh tinh mà thôi.
Tà Nguyệt Tam Tinh động giảng dạy đạo pháp, Đạo Đức Kinh đương nhiên
nằm trong số đó. Chẳng qua là Tu Bồ Đề đã lược bỏ rất nhiều thứ không
cần thiết trong Đạo Đức Kinh.
Chưa bao giờ đi ra khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Phong Linh đương
nhiên sẽ không biết cái tên Lý Trường Canh này chính là tục danh của
Thái Thượng Lão Quân.
Cắn cái bánh, Thái Thượng nhìn cái túi chứa đầy kim tinh trước mặt,
lại liếc sang vẻ mặt thật thà của Phong Linh. Sau mấy lượt như vậy, Thái Thượng tháo dây buộc túi, lấy từ trong đó ra vài hạt kim tinh đưa đến
trước mặt Phong Linh:
- Vậy bây nhiêu đây được không?
- Lão tiên sinh, ta không có ý đó. Bánh đó ta mời người ăn chứ không có tính tiền đâu ạ.
Đoán chừng có nói tiếp cũng vô dụng, Thái thượng không ép buộc nữa,
chỉ đem túi kim tinh bỏ vào ống tay áo, ngồi ăn hết cái bánh rồi chậm
rãi nói:
- Tiểu cô nương, ngươi dễ tin tưởng người khác như vậy, hơn nữa còn có tiện nghi mà không chiếm, thực thua thiệt.
- Ngũ sắc lệnh nhân mục manh; ngũ âm lệnh nhân nhĩ lung; ngũ vị lệnh
nhân khẩu sảng; trì sính điền liệp, lệnh nhân tâm phát cuồng; nan đắc
chi hóa, lệnh nhân hành phương. (Tham luyến đủ loại sắc thái, khiến
người ta tinh-khí-thần phân tán ra ngoài, thị giác chậm lụt; quá độ chạy theo âm nhạc kích thích, khiến người ta lòng dạ mất đi khí chất bình
hòa trung chính, thính giác chậm lụt; chú trọng thức ăn mỹ vị, khiến
người ta vị giác chậm lụt; chìm đắm vào thú vui cưỡi ngựa, săn bắn,
khiến người ta tinh thần bạo ngược. Của cải hi hữu khó được, khiến người ta tăng trưởng lòng tham, mà tạo thành hành vi sai lệch.)
Cao giọng đọc một đoạn thuộc nằm lòng, Phong Linh nghi ngờ mà nhìn Thái Thượng rồi hỏi:
- Lão tiên sinh, người thật sự là thần tiên hả?
- Hay, Đạo Đức Kinh chương thứ mười hai.
Thái Thượng bỏ nốt miếng bánh vào trong miệng, nhai nhai rồi nuốt, ngửa đầu nhìn lên trời, giả vờ không để ý.
Lời này là chính do bản thân ông ta nói, hiện giờ bị người dùng ngược lại, thật có chút...
- Sư phụ ngươi dạy dỗ không tệ, thật sự, so với ta thì dạy tốt hơn nhiều.
Sau một lúc bị Phong Linh dùng ánh mắt soi mói, Thái Thương mới thốt ra một câu như vậy.