“Chúc mừng Diệp Chi, cô là sinh viên đầu tiên của công ty chúng ta thăng chức nhanh như vậy.” Tổ trưởng Lý Dã vỗ vỗ bả vai Diệp Chi, cười nói: “Lần
trước vốn muốn cùng mọi người tổ chức ăn mừng, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cô
nói mọi chuyện còn chưa rõ ràng, nói trước không tốt. Lần này có thể
đồng ý chứ?”
Diệp Chi gật đầu “Cám ơn tổ trưởng, sếp định đi chỗ nào để tôi đi thông báo với mọi người, tối nay tôi mời.”
“Được…Được.” Lý Dã nói liên tiếp, mặt tràn đầy hưng phấn.
Anh sao lại mất hứng được chứ? Từ ngày Diệp Chi vào công ty đã có biểu hiện xuất sắc hơn so với tấm bằng tốt nghiệp đại học bình thường. May anh
nhanh tay, ngay lúc thử việc đã điều cô tới bộ phận hành chính, nếu
không chỉ sợ cô bị phòng thư ký đoạt đi.
Lý Dã đã làm ở công ty
sáu năm, kinh nghiệm đầy đủ, năng lực cũng không tồi, nhưng thiếu một cơ hội để thăng chức, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on luôn bị điều tới điều lui.
Mà Diệp Chi làm việc rất xuất sắc không chỉ mang đến cơ hội thăng chức
cho cô mà trưởng phòng, Lý Dã, cũng được ăn theo, nhảy một cái đã lên
chức Phó giám đốc chi nhánh công ty.
Đối với một người đàn ông mà nói, thành công trong sự nghiệp quan trọng hơn thành công trên tình
trường. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Vì vậy ở công ty mở đại hội khen ngợi
xong công bố tin tức hai người được thăng chức ra ngoài, Lý Dã đã thúc
giục Diệp Chi đi ăn mừng, dùng cách này để phát tiết sự vui sướng của
bản thân.
Lúc Diệp Chi trở lại phòng làm việc nói với các đồng
nghiệp tối nay cô mời khách, mọi người nhảy lên hoan hô, mấy đồng nghiệp có quan hệ tốt với Diệp Chi thậm chí còn chạy tới trước mặt Diệp Chi kể tên vài món ăn làm cho Diệp Chi dở khóc dở cười.
Một năm nay
biểu hiện của Diệp Chi trong công ty quả thật rất xuất sắc, nhưng cô
kinh nghiệm còn ít nên khiến không ít nhân viên kỳ cựu đố kỵ.
diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn Nhưng đố kỵ thì đố kỵ, năng lực làm việc của Diệp
Chi còn đó, dù không cam lòng cũng chỉ có thể cố gắng đè xuống, cố sức
nặn ra nụ cười chúc mừng chân thành với Diệp Chi .
Nhưng sau lưng lại âm thầm hung dữ mắng chửi liên tiếp, hận không thể xé nát Diệp Chi ra nhai ăn.
“Cái gì….” Lưu Lộ Bạch đập bàn ‘Rầm’ một tiếng cầm tờ giấy A4 trên bàn vo
thành một cục, khuôn mặt thanh tú vì tức giận ngập trời mà đỏ bừng.
Cô vào công ty sớm hơn Diệp Chi một năm, khi nhóm bọn họ vào làm việc thì
trong số những nhân viên cô cũng coi là người nổi trội,
๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn tới công ty không lâu thì được trưởng phòng
lúc đó là Vương Bằng Phi khen ngợi.
Vương Bằng Phi đã từng ngầm tìm Lưu Lộ Bạch, nói cho cô biết là muốn cô kế nhiệm trưởng phòng bộ phận hành chính.
Nhưng hai người nói chuyện mới mấy tháng, Vương Bằng Phi vì gia đình mà điều
đi những thành phố khác, trường phòng bộ phận hành chính do Lý Dã tiếp
nhận.
Mà lúc Lý Dã được điều đến đây, vừa đúng công ty vừa tuyển
dụng xong nên Diệp Chi là người mới của bộ phận hành chính và chính tay
Lý Dã đào tạo.
Tự tay mình đề bạt đương nhiên tình cảm cùng các
nhân viên khác không giống nhau, hơn nữa tính tình Diệp Chi rất tốt,
năng lực giỏi. Khi đó ở trên lệnh thuyên chuyển công tác, Lý Dã thản
nhiên nghĩ đến Diệp Chi .
Vốn chức đó thuộc về mình lại bị Diệp Chi đoạt đi, Lưu Lộ Bạch làm sao có thể nuốt trôi được cơn giận này?
Khi thấy Diệp Chi và Lý Dã nói cười ríu rít trên bàn rượu, Lưu Lộ Bạch càng thêm tức giận hận không thể tiến lên tạt ly rượu vào hai người.
Gia đình Lưu Lộ Bạch cũng không được tốt, chưa học hết cao trung(*cấp 3 ở
VN) đã bắt đầu ra ngoài đi làm, nhưng cô là người không chịu thua, làm
gì cũng muốn tranh giành, mới bắt đầu cô cũng chỉ là nhân viên phục vụ
quán bar, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn thế nhưng khi cô có đủ tiền học phí
thì quyết định nghỉ việc ở quán bar, học và thi tốt nghiệp trung học,
sau đó thi đậu vào một trường đại học cũng không tệ, lấy được bằng đại
học chính quy mới vào công ty bây giờ Diệp Chi đang làm.
Nhưng
mấy năm làm việc ở quán bar cũng đã để lại dấu ấn không nhỏ trong cô,
mua thuốc lắc đối với cô chỉ giống như ăn một món khai vi nhẹ nhàng cho
ngày cuối tuần, lấy thuốc kích dục càng dễ dàng hơn nữa.
Cô cùng
lúc bỏ thuốc kích dục vào ly rượu của Lý Dã và Diệp Chi, cô vốn muốn hai người cùng trúng chiêu nhưng Lý Dã vận khí tốt, cầm nhầm ly rượu còn
Diệp Chi uống hết hai ly rượu đó.
Lưu Lộ Bạch thừa dịp Diệp Chi
đi toilet, dùng lý do Diệp Chi uống nhiều quá bị ngất đã về trước rồi
lừa gạt mọi người cùng ra về luôn, chỉ để lại Diệp Chi. Cả cơ thể cô
đang bắt đầu nóng lên không ngừng.
Diệp Chi phát hiện có điều
không ổn nên vội vàng chạy tới toilet, nhưng nước lạnh cũng không làm
cho cô tỉnh táo mà ngược lại làm cho cô càng thêm khát vọng ngâm mình
vào nước lạnh và thư giãn.
Cô muốn cố gắng chống cự về nhà nhưng
vừa bước ra khỏi toilet đã đụng phải hai gã lưu manh. Hai người đó rõ
ràng là người có kinh nghiệm, liếc mắt đã biết cô không ổn. Một người
che miệng cô, một người ôm hông cô, kéo cô vào phòng.
Cả người
Diệp Chi nóng bừng kỳ lạ, cơ thể mềm nhũn không còn hơi sức, trong đầu
vẫn còn hơi tỉnh táo, biết hai người này không có ý tốt nên cố gắng giãy giụa kêu cứu.
Nhưng không ai tới cứu cô. Diệp Chi cảm thấy hơi
thở ghê tởm của hai người đó phun lên cổ cô, hơi thở ghê tởm đến nỗi làm cô muốn nôn mửa. diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Nhưng cô không còn cách nào
khác, chỉ có thể bất lực mặc cho người ta đùa nghịch. Trong phòng không
mở đèn, đen thui như mực giống như tâm trạng cô lúc này, ngay cả một kỳ
vọng nhỏ nhoi cũng không thấy.
Lúc Diệp Chi đang tuyệt vọng bỗng
có một người từ trên trời rơi xuống, cô không thấy anh nhưng có thể nghe thấy tiếng của hai gả gớm ghiếc kia kêu la đau đớn.
“Này, cô gái, cô không sao chứ?”
Người kia lần mò một hồi rồi ôm nửa người cô lên, giọng nói trầm thấp dễ nghe giống như tiếng của thần tiên.
Cô không đáp không phải là không muốn mà thật sự cô không thể mở miệng, cô sợ vừa mở miệng thì những lời tình dục tràn đầy kia sẽ không khống chế
được.
Thân thể nóng bừng, trong cơ thể trống rỗng đến đáng sợ,
muốn một người đè cô xuống, dùng sức lấp đầy khoảng trống này. . . . . .
“Cô gái, cô làm sao vậy? Này, cô gái. . . . . .” Người nọ vừa ôm cô vừa dò
dẫm ở trên tường để tìm công tắc mở đèn, Diệp Chi có thể cảm nhận được
cánh tay có những bắp thịt rắn chắc của anh, có thể nghe được tiếng hít
thở đều đặn của anh, còn có giọng nói trầm thấp dễ nghe nữa. . . . . .
Hormone phái nam nồng đậm đập vào mặt, tất cả lý trí sụp đổ trong nháy mắt.
Diệp Chi xoay người, dùng hết hơi sức cuối cùng trong cơ thể ôm cổ của người nọ, giống như là hả giận, cô hung hăng hôn lên môi của người đó.
Cô đã nhịn cực khổ mà anh còn tới quyến rũ cô. Cứ…Cứ vậy, cô sao có thể nhịn được.
Người nọ hình như rất sợ hãi
“Ư. . . . . . Cô gái. . . . . . Đừng như vậy. . . . . . A. . . . . .” Còn
nói…. Còn nói. Thì cho mình thuốc giải đi, ai bảo anh tới đây cơ chứ?
Lại nói, đây là lần đầu tiên của mình, kể ra anh cũng không thua thiệt.
Diệp Chi ôm mặt anh hung hăng hôn, hai tay nhỏ bé còn túm áo sơ mi của anh
đẩy lên trên. Thân thể mềm mại nóng rực dán lên lồng ngực rắn chắc của
người nọ, thoải mái thở dài một tiếng.
Cọ cọ…Lại cọ cọ, trên cơ
thể người kia rất sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái. Mặc dù đang là mùa hè
nhưng không có mùi mồ hôi nào, chỉ có một mùi xà phòng thoang thoảng.
Đối với Diệp Chi lúc này mà nói mùi đó giống như lửa cháy có thêm củi.
Cô bắt được tay của người kia rồi đặt lên bộ ngực ngạo nghễ của mình, dùng giọng nói mềm nhũn mà chắc chắn lúc tỉnh táo cô không dám nói vì xấu hổ cầu xin: “Anh. . . . . . Giúp tôi…… Van cầu anh. . . . . . Cầu xin anh. . . . . .”
Người nọ dường như bị sự nhiệt tình của cô làm cho sợ ngây người, nằm im trên mặt đất, động cũng không dám động, cả người
cương cứng giống như một cây gậy dài.
Lúc đó Diệp Chi đã ý loạn
tình mê, cái gì mà tôn nghiêm, thể diện tất cả đều không cần. Nếu người
nọ bất động thì cô động. Cô đưa tay phải ra trượt vào phòng tuyến quan
trọng của người nọ, nắm lấy nơi vô cùng nguy hiểm của anh ta.
Người nọ mặc một cái quần đùi rộng thùng thình, không cài dây lưng nên dễ dàng cho Diệp Chi hoạt động.
‘Gốc rễ’ của mình bị người khác nắm ở trong tay, người nọ bỗng phản ứng từ dưới đất bật dậy chạy.
Thật khó khăn mới tìm được thuốc giải, Diệp Chi sao có thể để cho anh ta
chạy được. Cô liều mạng ôm lấy bắp đùi của người đó không thả,
diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn khuôn mặt nhỏ bé nóng bỏng dính vào đùi người ta cọ cọ, cọ mãi cho đến khi hơi thở của người nọ trở nên khó khăn, trong
lòng muốn chạy nhưng chân lại không nghe lời.
“Chuyện này. . . . . . Đây là do cô tự nguyện. . . . . .”
Người nọ nói lảm nhảm, giọng nói còn mang theo sự run rẩy, cây gậy phía dưới
đã căng cứng. Diệp Chi nhanh chóng tháo ra tất cả trói buộc
diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn trên người mình rồi nhào tới cơ thể của người
kia, không đợi người kia nói hết câu cô đã dùng sức ngồi xuống.
Đau…. Cơ thể cô như bị xé rách, khẽ cử động thì có cảm giác đau muốn chết.
Vậy mà loại đau đớn này lại như thủy triều, gầm thét dâng lên lửa dục
khắp người.
Diệp Chi vừa đau lại vừa thoải mái, cảm giác thuốc
giải phía dưới mình thật hiệu nghiệm, nhất định phải mạnh mẽ sử dụng mới được.
Rồi lại cuối xuống nhìn vòm ngực cứng rắn của người nọ hấp tấp cắn mút, để lại trước ngực người nọ những dấu đỏ và nước đầm đìa.
“Cô. . . . . . Nâng lên.” Giữa lúc mơ mơ màng màng, giọng nói của người kia
hơi giống cắn răng nghiến lợi, đại não Diệp Chi đã hỗn độn nên nghe
không hiểu ý tứ của anh, chỉ có thể mạnh mẽ cắn một cái trên môi của
anh, tỏ vẻ đáp lại.
Sau đó Diệp Chi hối hận, người nọ bỗng trở
nên vô cùng khí phách, duỗi bàn tay ôm hông của cô rồi lật cô lại,
diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn vị trí hai người trong nháy mắt bị đảo lại, cô
chưa kịp lên tiếng đã bị anh chuyển động mạnh mẽ hung hãn.
Người nọ không nói lời nào, động tác lại càng ngày càng mạnh mẽ hơn, Diệp Chi bị đâm rên rỉ không ngừng, khóe mắt thấm đẫm nước mắt.
Nhưng
người nọ còn ngại như vậy chưa đủ, bế Diệp Chi từ trên mặt đất lên,
giạng chân cô trên người anh, từ dưới thẳng lưng liều mạng đi lên, đôi
tay hung hăng nắm lấy cặp mông trắng nõn ngạo nghễ ưỡn lên của cô, mạnh
mẽ như thể đem mười ngón tay cũng khảm vào người cô.
Diệp Chi liếc qua gương trong phòng tắm thấy cái mông của mình đã xanh mét rồi.
“Không muốn. . . . . . Tôi tỉnh rồi, Ừ. . . . . . Tỉnh. . . . . .” Cũng không
biết làm mấy lần, Diệp Chi ở dưới thân người kia kêu khóc thảm thiết,
không ngừng cầu xin.
Thuốc trên người cô đã tiêu tán không ít
nhưng người nọ vẫn không buông tha cô, không ngừng làm…Làm…Làm… Hông của cô như một cái motor chạy bằng điện, không ngừng nhấp nhô lên xuống.
“Đã muộn. Tôi còn chưa tỉnh.” Hơi thở của người đó nặng nè, cúi người ngậm
môi của cô nhưng động tác phía dưới không ngừng nghỉ “Lần này đến phiên
cô làm cho tôi tỉnh táo.”
Nói xong còn tăng nhanh động tác. Diệp
Chi cảm thấy mỗi lần bị anh tiến vào như hồn lìa khỏi xác, thân thể mềm
nhũn như nước. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Cô vuốt bắp thịt của người đó,
trong thoáng chốc chợt nghĩ: Thuốc giải này quá mạnh và hung hãn rồi.
Buổi tối hoang đường đó, cô và một người đàn ông không rõ mặt đã làm chuyện
thân mật nhất trên thế giới. Mới bắt đầu cô không có thần trí, chỉ muốn
hóa giải lửa dục khắp người, nhưng khi tỉnh táo lại thì bản thân vô cùng lo lắng và sợ hãi.
Cơ thể Diệp Chi run rẩy từ từ rời khỏi lồng
ngực của người nọ, rón rén đứng dậy từ dưới đất, dùng tốc độ nhanh nhất
có thể mặc quần áo tử tế mở cửa bỏ chạy.
Gió đêm hè mang tới một
mùi vị ướt át phà vào mặt cô, đèn neon trên đường lóe lên. Đêm đã khuya
nên người đi đường không nhiều lắm, cả người Diệp Chi vô cùng đau đớn,
nhưng chỉ có thể cố gắng đi bình thường, không lộ ra dáng đi quái dị.
Đi đến mấy tiệm thuốc nhưng đều đóng cửa. Đúng vậy, đã trễ thế này thì còn nơi nào có người buôn bán. Diệp Chi vừa đi nước mắt vừa rơi, vì biết
mình đã đánh mất lần đầu tiên, còn cả gan chủ động tiến tới.
Quẹo trái ngay đầu đường chợt nở nụ cười, có một tiệm thuốc nho nhỏ đập vào
mắt, Diệp Chi nhanh chóng vọt vào đưa tiền mua thuốc tránh thai. Trong
lúc bối rối nên không chú ý thuốc này vốn là phải gọi thuốc dưỡng thai,
trên hộp còn in chữ “Mẫn Đình” .
Hai viên thuốc rơi xuống bụng,
Diệp Chi rốt cuộc cũng hơi yên tâm. Buổi tối này coi như là cô có một
giấc mộng hoang đường, tỉnh lại sẽ quên hết mọi thứ. Nhưng cô không nghĩ tới, số mệnh đã được ông trời sắp đặt sẵn, dù có làm bất kỳ chuyện gì
thì cũng không thay đổi được nó.
Nên vào một ngày bảy tháng sau, Diệp Chi đang trong cơn đau nhức nghênh đón kỷ niệm hoang đường kia: Hoàn Tử.
Khi đó mỗi lần nhìn thấy Hoàn Tử, cô cũng sẽ nhớ tới lúc người nọ thân mật ở bên tai cô lẩm bẩm, thời gian trôi qua càng lâu thì càng rõ ràng.
“Đây là lần đầu tiên của tôi.” Cắn răng nghiến lợi.
“Cô gái này thế nào mà lại. . . . . . Mãnh liệt như vậy.” Tình dục cuồn cuộn.
“Nói cho tôi biết, cô tên là gì. Nói. Nói mau.” Dừng một lát, thấy cô không
đáp, lại đổi thành một giọng điệu nũng nịu “Nói đi, chúng ta cũng đã
thân mật như vậy rồi.”
Cô lúc ấy đại não đang hỗn độn sao có thể trả lời tất cả vấn đề của anh ta. Sau này nghĩ lại mới từ từ nhớ lại những lời này.
Đã muộn, tất cả đều đã muộn, cô không biết anh là ai, anh cũng không biết
cô là người nào, ngay cả bọn họ đã làm chuyện thân mật nhất và cô đã
sinh cho anh một đứa con trai.
Đã nhiều năm như vậy, anh có lẽ đã kết hôn rồi, có lẽ cũng giống như cô không muốn nhớ đến chuyện đêm đó.
Nhưng. . . . . . Nhưng cô tuyệt đối không thừa nhận, cô đối với anh. . . . . . Nhưng thật ra thì cô cũng có một chút tình cảm.