Anh lời vừa nói ra này, tiếng khóc ngẹn ngào của mẹ Diệp và ba Diệp bỗng
ngưng bặt, giống như bị người nào đó bóp cổ,. đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn chằm chằm Diệp Khung, nghi ngờ lỗ tai của
mình có vấn đề.
“Chú...Chú và dì đừng nhìn tôi như vậy.” Diệp
Khung hơi mím môi, xoắn vạt áo “Coi như các người cầu xin tôi...tôi cũng không cần các người nuôi Chi Chi.”
Kỷ Lãng đứng một bên giựt
giựt khóe miệng, thật không biết Diệp Khung lại dám lớn mật nói ra như
vậy, hai tay xoa xoa cánh tay đang nổi da gà, xoay người đẩy cửa bước đi nhường lại không gian cho người nhà họ Diệp. Dù sao bây giờ cùng cha mẹ Diệp chào hỏi thì bọn họ cũng không nghe được,
đi ra ngoài chắc sẽ tốt hơn.
“Con trai, con...Con làm sao vậy?”
Mẹ Diệp dè dặt đi tới trước mặt Diệp Khung, nhìn anh lo sợ không yên “Mẹ là mẹ của con. Diệp Khung, con không nhận ra mẹ sao?”
Mẹ? Diệp
Khung cau mày, suy nghĩ hồi lâu nhưng trong đầu vẫn trống rỗng. Anh lắc
đầu, nhìn mặt tràn đầy mong đợi của mẹ Diệp, nói: “Tôi chỉ có em gái
thôi.”
“Lão Diệp. Ông tới đây.” Mẹ Diệp sợ đến nỗi mặt mũi cũng trắng bệch, giọng nói nhẹ nhàng hơi the thé mang theo chút hoảng sợ.
Ba Diệp trầm mặc một hồi mới đi tới “Kỷ Lãng không phải đã nói cho chúng ta rồi sao, nói Diệp Khung khác với trước đây.”
Ông vốn cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao cũng chỉ là mất trí nhớ, không
biết mình là ai, đó cũng là chuyện hay xảy ra ở trên phim truyền hình.
Vậy mà khi nhìn thấy con trai nhìn mình bằng một ánh mắt xa lạ, ông mới
hoàn toàn nhận ra khác với trước đây mà Kỷ Lãng nói là thế nào.
“Có lẽ là chuyện tốt.” Ba Diệp đưa tay ôm chặt bả vai của vợ, giọng nói
giống như thở dài lại như giải thoát “Như vậy về sau không cần lo lắng
đề phòng điều gì nữa.”
Mẹ Diệp sững sờ, ánh mắt rơi vào thân hình cao lớn kia, nhìn vẻ mặt xấu hổ của con trai rồi gật đầu.
Nhưng rất nhanh cha mẹ Diệp phát hiện, con trai mất trí nhớ so ngày trước
càng khó tiếp xúc hơn. Bất luận ăn cơm, xem ti vi hay đi nhà vệ sinh đều chỉ nhớ mãi không quên đúng một người là Diệp Chi .
Hơn nữa thật lâu không thấy Diệp Chi, ánh mắt anh nhìn cha mẹ Diệp như là bọn buôn người đang cố lừa gạt anh.
May nhờ mẹ Diệp phản ứng nhanh, dẫn anh đến phòng của Diệp Chi, cầm hình từ nhỏ đến lớn của Diệp Chi cho anh xem, thật khó khăn mới có thể thuyết
phục được anh rằng em gái của anh đã lớn rồi.
Mà sự tồn tại của
Hoàn Tử càng làm cho lòng của Diệp Khung kể từ bước chân vào nhà họ Diệp lơ lửng. Diệp Khung cảm thấy anh rốt cuộc đã
tìm được một người mình thích, nên đặt quyển photo album xuống dây dưa
với Hoàn Tử.
“Cháu tên là Hoàn Tử? Tướng mạo không giống Chi Chi chút nào, Chi Chi của chú đẹp mắt hơn nhiều.”
“A…Cháu không biết cười sao? Lại đây cùng cậu học nào, như vậy. . . . . . đôi môi khẽ cong lên, cười một cái.”
“Cậu dẫn cháu đi chơi bóng rổ? Nếu không. . . . . . Đá banh? Đợi chút, cháu
đừng đi.” Thấy Hoàn Tử xoay người chuẩn bị rời đi, không đáp lại mình
một lời, Diệp Khung vội vàng nắm áo của Hoàn Tử kéo bé lại “Cháu tại sao không nói chuyện với cậu? Cháu nói một lời đi.”
Hoàn Tử cúi đầu
nhìn bàn tay to đang kéo áo của mình, rồi lại nhìn khuôn mặt ngơ ngác
của cậu mình, chợt mở miệng nói: “Cậu, cậu có phải bị ngu không?”
Hả? Diệp Khung đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó lập tức phản bác lại “Cậu không có ngu. Cháu. . . . . .”
Lời còn chưa nói hết, thì phát hiện đứa nhóc này đang dùng ánh mắt cảm
thông để nhìn mình thì lập tức nổi giận “Cậu cho cháu biết, cậu là cậu
của cháu. Quản cháu, cháu. . . . . .”
“Cậu, muốn đi đá banh không?” Hoàn Tử cắt ngang lời của anh, ôm bóng quơ quơ trước mặt Diệp Khung.
“Không đi…Không đi…Cậu. . . . . .”
“Cháu có thể đá nhiều cái vào cầu môn, cậu có thể không?”
“Cậu đương nhiên có thể.” Diệp Khung nhảy dựng lên, ý chí chiến đấu bỗng sục sôi “Đi. Chúng ta đi xuống dưới đá banh.”
Khi Diệp Chi và Kỷ Lâm trở về từ thành phố D thì nhìn thấy trong công viên
lầu dưới nhà mình, Diệp Khung và Hoàn Tử đang đá banh khí thế ngất trời.
“Chi Chi.” Mặc dù hình ảnh em gái trong trí nhớ của anh khác nhiều nhưng
Diệp Khung liếc mắt một cái cũng đã nhận ra cô.
Lập tức bỏ Hoàn Tử ra chạy tới vây quanh bên Diệp Chi nhìn lên nhìn
xuống, cảm giác yêu thương không lời nào có thể miêu tả được “Em đã về
rồi, anh ở chỗ này nè. Em có nhớ anh không?”
Nhìn bộ dáng vui vẻ
đơn thuần của anh, Diệp Chi chua xót trong lòng, nước mắt rơi xuống từng hạt nhưng vẫn gật đầu lia lịa “Nhớ.”
Lúc trước, Kỷ Lâm cũng đã
nói rõ sự tình của anh trai cho cô biết nên cô cũng đã sớm chuẩn bị tâm
trạng. Nhưng khi gặp lại thì cảnh tưởng lại vô cùng khác so với cô nghĩ.
Cô đã từng không sợ trời không sợ đất, dù sao cũng có anh trai luôn ở
trước mặt che mưa che gió cho cô. Hôm nay lại thay đổi ngây thơ, thậm
chí giống như Hoàn Tử cần cô chăm sóc.
Cô muốn khóc vì anh của cô đã mất đi một phần ký ức, vừa muốn cười vì anh đã về, không cần phải
lang bạt trên giang hồ nữa. Ngàn vạn cảm xúc
dâng lên, Diệp Chi nghẹn ngào không nói nên lời chỉ có thể ôm chặt Diệp
Khung, mang thân thể của mình dán chặt lên người Diệp Khung.
“Chi Chi, làm sao em khóc? Không khóc, không khóc.” Diệp Khung vụng về an ủi em gái “Anh ở chỗ đây, có người khi dễ em sao? Anh đi báo thù cho em.”
Dừng một lát nhưng vẫn nghe tiếng nức nở của em gái, lặng lẽ ở bên tai cô
nói: “Anh cho em một quả táo lớn. Người nào cũng không cho.”
“Được rồi, đừng khóc, đã lớn như vậy. . . . . .”
Anh em đứng đó thắm thiết, Kỷ Lâm ở một bên ăn giấm chua, Chi Chi cũng
không dùng sức ôm anh như vậy. Càng nghĩ càng không vui, chạy đi tìm con trai cầu xin an ủi.
“Hoàn Tử, tới đây, cho ba ôm nào.” Kỷ Lâm
nhìn Hoàn Tử đưa đôi tay ra, cười híp mắt nói: “Nhớ ba không? Mau lại
đây hôn ba một cái.”
Nói xong còn nghiêng mặt sang chờ đứa trẻ
hôn, Hoàn Tử im lặng không lên tiếng nhìn anh rồi nghiêng đầu sang chỗ
khác, khom lưng ôm quả bóng không thèm quan tâm người đang ngồi chồm hổm trên đất là ba mình.
Tình huống không ổn. Đứa nhỏ này lại khó
chịu rồi. Trong lòng Kỷ Lâm bắt đầu tính toán, chạy tới ôm Hoàn Tử lên
hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé “Làm sao vậy, bảo bối không để ý tới ba sao?”
Hoàn Tử nghiêm mặt rũ mắt không nói lời nào, lông mi thật dài như cây quạt nhỏ khẽ chớp hết sức đáng yêu như chọc người
khác yêu thương.
Kỷ Lâm nhìn mà lòng ngứa ngáy, lại dùng sức hôn
lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé một cái nữa, dụ dỗ: “Tức giận với ba?
Ba không phải cố ý không đến thăm con, ba có rất nhiều việc phải làm, làm xong mới có thể đến thăm Hoàn Tử.”
Dứt lời, đưa tay kéo vành nón xuống che khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng hổi của Hoàn Tử “Gọi một tiếng ba đi.”
Anh nói nhiều như vậy nhưng Hoàn Tử vẫn làm mặt lạnh không lên tiếng. Đứa
nhỏ vô lương này, lúc ba của mình nói chuyện mà lại lấy quả bóng che
ngay trước mặt
“Cái đứa nhỏ này.” Kỷ Lâm sắp bị con trai chọc
tức, hơn một tháng không gặp, anh vô cùng nhớ con trai, nhưng khi gặp
mặt thì gọi một tiếng cũng không gọi. Kỷ Lâm vừa tức vừa thương, giọng điệu nói chuyện có vẻ nặng nề hơn “Con thích bị
ăn đòn. Diệp Cảnh Thâm, Con đặt quả bóng xuống cho ba. Nhanh lên, nhìn
ba.”
Hoàn Tử cắn môi, thân thể nhỏ ở trong ngực Kỷ Lâm vặn vẹo
uốn éo, từ từ buông quả bóng xuống, hai cha con bốn mắt nhìn nhau, Hoàn
Tử chợt nháy mắt một cái, từng giọt nước mắt bỗng rơi xuống.
Ở trước mặt Kỷ Lâm bỗng oa lên một tiếng, khóc gọi “Mẹ.”
Diệp Chi bị tiếng thét chói tai của con trai sợ hết hồn, vội vàng buông Diệp Khung ra chạy tới, bế con trai xuống “Thế nào?” Quay sang nhìn Kỷ Lâm,
chân mày nhíu chặt lại “Sao anh lại chọc cho Hoàn Tử khóc?”
“Anh
cái gì cũng không làm, chỉ nói con chào anh thôi.” Kỷ Lâm cảm giác mình
bị oan, đứa nhỏ bướng bỉnh này như một con lừa. Lâu nay không rơi nước mắt, mình mới bảo nó gọi một tiếng ba mà sao lại
khóc rồi?
“Anh không hề làm gì sao Hoàn Tử có thể khóc?” Con trai của cô từ khi còn nhỏ thì số lần rơi nước mắt chỉ có thể đếm trên đầu
ngón tay, cô không tin Kỷ Lâm mới vừa rồi không hề làm gì cả.
“Không khóc, không khóc, con trai không thể vừa động đến đã rơi nước mắt.”
Diệp Chi đưa tay xoa xoa nước mắt cho Hoàn Tử rồi đặt con trai trên đất. “Ngoan, cùng mẹ về nhà. Tối hôm nay mẹ sẽ làm
sườn xào chua ngọt cho con ăn.” Nói xong, một tay dắt Hoàn Tử, một tay
dắt Diệp Khung đi lên lầu.
“Chi Chi, còn anh.” Kỷ Lâm sửng sốt một lát rồi đuổi theo “Anh cũng muốn ăn sườn xào chua ngọt.”
Anh vừa dứt lời thì nước mắt của Hoàn Tử lại bắt đầu rơi, làm Diệp Chi
thẳng thừng đuổi anh “Anh về nhà đi, đừng vô nhà của em.” Dừng một lát,
thấy bộ dáng uất ức của Kỷ Lâm, lại mềm lòng “Là em nói, anh về nhà
trước rồi còn thông báo cho trong quân đội nữa.”
Nói cách này còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, Kỷ Lâm buồn bã gật đầu, liếc mắt nhìn đứa
nhỏ xấu xa dùng nước mắt để xua đuổi anh, quả thật hận không thể vạch
mông đứa bé ra đánh đòn, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ lầm lũi đi về nhà.
Lúc tiếng động cơ vang lên, Hoàn Tử lau nước mắt trên mặt, thừa dịp mẹ
không chú ý quay đầu lại liếc mắt nhìn Kỷ Lâm. Đã không thấy ba nữa, ba
không cần mẹ con bé nữa.
Đứanhỏ khụt khịt cái mũi, nước mắt lại
theo khuôn mặt nhỏ nhắn chảy xuống, ba không cần bé thì bé cũng không
cần ba. Dù thế nào đi nữa ba cũng không thích
bé. Trước kia nếu mình khóc, ba sẽ mua KFC cho bé, bây giờ bé khóc mà ba cũng không mua cho bé.
Đứa trẻ càng nghĩ càng đau lòng, trong
lòng cũng không hối hận mình đuổi ba đi, nước mắt lại càng nhiều hơn,
Diệp Chi và mẹ Diệp dỗ một lúc lâu cùng với một chén sườn xào chua ngọt
thơm nức mới miễn cưỡng làm bé ngừng khóc.
Khi Kỷ Lâm về đến nhà
mới biết Kỷ Lãng đã giúp anh giấu chuyện lần này, nhưng bị đánh một trận là không tránh khỏi, Kỷ Lâm cam tâm tình nguyện bị đánh. Anh nằm trên giường xoa cái eo đau đớn bị anh của anh đạp,
nghĩ tới hôm nay nước mắt của đứa nhỏ thì cảm thấy khó chịu trong lòng.
Do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết tâm đi gặp con trai. Kỷ Lâm nhảy từ
trên giường xuống, cầm chìa khóa xe đi ra cửa, đi ngang qua KFC mua một
thùng cánh gà thơm phức rồi mới mang đến nhà họ Diệp.
Đây bữa cơm đoàn viên lần đầu tiên của cả nhà sau khi Diệp Khung trở về, nên bữa ăn tối nhà họ Diệp rất phong phú, ba Diệp và mẹ Diệp nhiệt tình mời Kỷ Lâm vào, đặt cho anh một cái ghế ngay bên cạnh Diệp Chi.
Lúc Kỷ Lâm
ngồi xuống, Hoàn Tử đang vùi đầu gặm sườn xào chua ngọt không thèm nhìn
anh một cái, Kỷ Lâm vừa bực mình vừa buồn cười, đặt thùng cánh gà rán
lên trên bàn, cố ý lớn tiếng nói: “Cháu mua cả
thùng KFC, vừa đúng cũng coi là một món ăn, nào, ăn cánh gà đi, còn nóng lắm.”
Vừa nói anh vừa mở nắp thùng gà rán ra, mùi cánh gà thơm phức lan tỏa khắp phòng bếp.
“A…Có rất nhiều cánh gà.” Kỷ Lâm rõ ràng cố ý nói cho Hoàn Tử nghe, cố ý tỏ
vẻ kinh ngạc “Nhưng xem ra Hoàn Tử không thích ăn KFC rồi, đồ ăn không
thể bỏ được. Thôi, hay là chúng ta ăn đi.” Nói xong, cầm lên một cánh gà giơ lên khóe miệng chuẩn bị cắn.
Vừa lúc đó thì đứa nhỏ đang
ngồi yên trên ghế bỗng xoay người lại, nhào vào trong ngực Kỷ Lâm, cắn
cánh gà ở trong tay anh một cái, con ngươi nhỏ dài trợn to nhìn anh, bộ
dáng vô cùng hung ác quả thật giống như là một sói con đang muốn giành
đồ ăn.
Khóe miệng Kỷ Lâm giật giật, rốt cuộc vẫn không nhịn được, bật cười ‘Hì…Hì’.