Trong bệnh viện người đến người đi nườm nượp, mặt bác sĩ và y tá không chút thay đổi đưa
người thân bệnh nhân đi xuyên qua trong hành lang, Diệp Chi cắn chặt
răng cố gắng áp chế lo lắng trong lòng, đỡ cha mẹ tuổi già run rẩy đi
vào phòng trực của bác sĩ.
“Các người nói mới vừa đưa vào một nhóm bệnh nhân?” Mặt bác sĩ không
thay đổi lật xem từng bệnh án nói nhưng không ngẩng đầu lên, giọng nói
lạnh lùng không lên không xuống “Không còn một ai sống xót.” Anh tự tay
đưa cho một y tá đứng bên cạnh “Mang người thân đi xuống nhà xác nhận
người.”๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Đại não mẹ Diệp ‘Bang’ một tiếng, trước mặt bỗng tối sầm, gục ở trên mặt đất ‘Phịch’ bất tỉnh nhân sự. Thân thể ba Diệp lắc lư, trong nháy mắt
sắc mặt trở nên trắng bệch muốn đưa tay đỡ vợ mình dậy nhưng tay dùng
sức thế nào cũng nâng không nỗi.
“Mẹ. Mẹ.” Nước mắt Diệp Chi như những hạt châu lăn xuống, ngực buồn bực
đau như thở không ra hơi, thiếu chút nữa ngất đi giống như mẹ Diệp,
nhưng nhìn đôi môi xanh tái của mẹ, đôi mắt già nua của cha, Diệp Chi
chỉ có thể cắn răng mạnh mẽ giữ cho mình được tỉnh
táo.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
Cô ngồi xuống đất, cố gắng ôm mẹ Diệp vừa khóc vừa kêu “Mẹ, mẹ tỉnh lại
đi. Là bọn họ nói sai đó. Mẹ, mẹ đừng làm con sợ, anh trái sẽ không sao, anh nhất định sẽ không. . . . . .”๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Lời nói đến cuối cùng đã không phát ra được nữa. Cô đặt mông ngồi xuống
đất, nắm bàn tay lạnh như băng của mẹ Diệp khóc to, ngón tay trắng bệch
cào mạnh vào bức tường phòng làm việc, cô dùng sức mạnh đến nỗi làm móng tay ngón trỏ lật ngược lên.
Máu đỏ tươi theo mặt tường sáng choang chảy xuống, nhưng Diệp Chi không
cảm thấy đau đớn. Trái tim giống như bị mãnh thú cắn xé, lôi kéo ra làm
hai. Lồng ngực giống như cũng bị xé nát, đau như thể đó không phải cơ
thể của mình.diễn✿đàn-lê-quý✿đôn
Anh…Anh của cô không có ở đây. Từ nay về sau, không còn người sẽ bỏ thân che chở cho cô, không còn người nâng niu cô trong lòng bàn tay, sợ cô
lạnh quá hay nóng quá.
Khi còn bé, cô rất tùy hứng, trời mưa mà cứ đòi mặc đồ mới đi học, mẹ cô tức muốn giơ chổi đánh cô một trận nhưng anh cô không nói câu nào, cầm
túi sách nhỏ của cô lên rồi cõng cô trên lưng đưa đến tận cửa lớp
học.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
Trong nhà nghèo, có một bao lớn chứa rất nhiều quả quýt đường, anh của
cô len lén giấu ở phía dưới ngăn kéo không để cho mẹ cô chia cho mấy đứa trẻ nhà hàng xóm giữ lại cho cô, còn mình không ăn dù chỉ một quả.
Trong sân có cây táo ta, vừa cao vừa lớn, phía trên đều là cành mềm mảnh khảnh như cây ớt, người lớn cũng không dám leo lên, chỉ có anh của cô
vì một câu cô muốn ăn quả táo đỏ thẫm đã trèo lên chạc cây cao lớn hái
cho cô quả táo.diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
Lúc xuống không cẩn thận đạp trúng một cành mềm, té xuống làm răng cửa
rớt ra miệng chảy đầy máu, trên quần áo còn dính hai vệt máu chảy xuống
nhưng vẫn cười toe toét, vừa dụ dỗ sợ cô khóc vừa đem mấy quả táo nhét
vào trong tay cô.
Cô càng lớn gương mặt càng như mẹ, thông minh xinh đẹp nên thu hút không ít nam sinh. Thủ lĩnh tên côn đồ đầu phố kia, đã từng mỗi lần tan học
đều đem ngăn ở cửa trường học của cô yêu cầu cô làm bạn gái của anh, nếu không sẽ tìm người ngày ngày đánh cô.diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn
Cô sợ nên không dám đi học, cuối cùng anh của cô biết nên cầm dao nói
phải đi tìm tên thủ lĩnh côn đồ kia, không nói hai lời đã chặt người này ba đao. Làm cho người này phải ra khỏi thành phố mới chịu bỏ qua.
Cô bị đồng nghiệp hãm hại, có Hoàn Tử, ba mẹ còn chưa nói gì thì anh của cô thiếu chút nữa phát điên, vận dụng tất cả quan hệ anh biết lúc đó để tìm ra người kia. Nếu không phải cô ngăn lại và giữ lại con trai chắc
bây giờ đứa bé đã như đất vàng rồi.diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn
. . . . . . . . . . . .
Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ bận rộn công việc về nhà thì ngã đầu đi ngủ luôn, không có thời gian đi quan tâm cô và anh trai, anh của cô chỉ lớn hơn
cô năm tuổi, vừa làm ba vừa làm mẹ chăm sóc cô mọi mặt. Ngay cả lần đầu
tiên cô tới kinh nguyệt, đều là anh trai nói cho cô biết nên làm gì. . . . . .
Nhưng hôm nay, người trên thế giới này yêu cô nhất đã rời cô đi. Anh sẽ
không như thường ngày che chở cô nữa, cũng sẽ không trầm mặt dạy dỗ cô,
càng không xoa đầu cô gọi cô là tiểu nha đầu.
“Anh. . . . . . Anh. . . . . .” Diệp Chi lẩm bẩm trong miệng, cơ thể run giống như cây khô cạn nước trong gió. Một khắc kia, cô thật hận mình
không thể chết trước, như vậy cũng không cần chịu đau đến tê tâm liệt
phế khổ sở như vậy.
“Ở phòng của tôi mà khóc lóc cái gì. Muốn khóc thì đi xuống nhà xác mà
khóc.” Bác sĩ kia cau mày, sắc mặt không vui từ trên ghế đứng lên, nhìn
người nhà họ Diệp ghét bỏ, Lệ Thanh quát lớn y tá đứng ở bên cạnh “Không mở to mắt mà nhìn sao. Nhanh đưa bọn họ ra ngoài. Bộ dáng như cái gì.”
“Dạ…Dạ.” Y tá này sợ hãi gật đầu, đi tới một tay dắt mẹ Diệp một tay lôi Diệp Chi, kéo bọn họ ra ngoài “Các người nhanh đi nhà xác nhận đi, một
lát nữa có nhiều người thì các ngươi không chen vào nhà xác được đâu.”
Ý ta đó sức cũng nhỏ nên không kéo được hai người bất động, cô vừa thở
gấp vừa như cầu khẩn vừa như oán trách Diệp Chi nói: “Tôi cũng hiểu tâm
tình của các người, nhưng các người không nên làm khó tôi, ở chỗ này
khóc cũng vô ích, người nhà các người cũng sẽ không sống lại. . . . . .”
“Lau khô nước mắt đi.” Vừa lúc đó, ba Diệp đang giữ mẹ Diệp bỗng lên
tiếng, ông dùng sức kéo con gái từ dưới đất lên, nâng hai mẹ con lên,
lạnh lùng nói: “Khóc sướt mướt làm gì. Đi đến nhà xác. Nó lúc còn sống
không giữ được ở nhà, đến khi chết phải mang được về nhà chứ.”
Hông của ông ưỡn lên thẳng tắp, lôi con gái và vợ đi tới nhà xác giống
như mất đi con trai đối với ông mà nói không hề bị đả kích.
Trong nhà xác âm u, cánh cửa vừa dầy vừa nặng bị đẩy ra ‘Cọt kẹt’, từng
thi thể đắp vải trắng nằm trên từng chiếc giường nhỏ, liếc mắt nhìn qua
giống như là một bãi tha ma làm cho người ta không rét mà run.
“Tới đây, nhìn xem người nhà của các người là người nào.” Y tá chỉ vào
mấy chiếc giường rồi vội vã ra khỏi nhà xác. Cô mới vừa đi cửa sau vào
bệnh viện này, kim còn chưa chích huống chi là tử thi.
Y tá đó chỉ có năm giường, liếc mắt có thể thấy hết. Vậy mà người nhà họ Diệp lại sững sờ đứng tại chỗ, ai cũng không bước ra đầu tiên, cho đến
khúc y tá đó bực mình thúc giục, tay ba Diệp mới run run vén tấm vải
trắng thứ nhất ra.
Lúc tấm vải trắng vén lên, ba Diệp không dám mở mắt xem cho đến khi bên tai lại có giọng nghẹn ngào ông mới dằn lòng mở mắt.
Không phải. . . . . . Không phải con trai của ông.
Thi thể thứ hai. . . . . . Thi thể thứ ba. . . . . . Rồi đến thi thể thứ tư. . . . . . Đều không phải là. . . . . .
Ba Diệp hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt đi tới trước mặt cái giường thứ năm, tay phải nắm 1 góc vải trắng, bàn tay run run nhưng không thể nhấc tay mở ra.
Vừa lúc đó, Diệp Chi bỗng nhiên rơi nước mắt lảo đảo xông đến như bò đến cỗ thi thể trước mặt kia, nắm vải trắng thật chặt dùng sức xé ra, nước
mắt như vỡ đê rơi xuống sàn nhà “Anh…”
Nửa câu sau còn chưa nói hết, tất cả âm thanh đều nuốt vào bụng, đó là
một khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi, bất luận đi ở nơi nào đều sẽ được người người cảm thán trai đẹp, nhưng lại không phải là anh của cô.
Trong lòng của Diệp Chi chợt dâng lên một hi vọng mong manh. Cô quay
sang mẹ Diệp, nói “Mẹ, người gọi điện thoại cho mẹ nói như thế nào?”
Lúc này mẹ Diệp cũng thoáng bình tĩnh lại, bà nắm tia hi vọng yếu ớt
trong lòng, giống như bắt được một cây cỏ cứu mạng “Anh, anh ta nói. . . . . . Lão đại vào bệnh viện trung tâm rồi, trọng thương. . . . . .”
“Có phải mẹ nhớ sai không? Mẹ, mẹ nhanh gọi điện lại cho anh ta đi.”
Diệp Chi giống như bị điên nhìn mẹ Diệp, không đợi mẹ Diệp phản ứng đã
đoạt lấy điện thoại của bà gọi lại, nhưng mặc kệ gọi bao nhiêu lần, bên
kia cũng đều là tắt máy.
“Các người ở chỗ này mè nheo cái gì.” Đợi thời gian lâu như vậy, cô y tá không vui, “Người nào là người nhà các người, nhanh nhận đi.”
“Xin lỗi, nơi này không có.” Diệp Chi dùng sức siết tay lại thành quả
đấm, thật khó khăn mới nói ra một câu đầy đủ “Có phải là cô nhớ sai rồi
không, cô gái à, cô giúp tôi tra lại những người mới đưa vào bệnh viện. . . . . .”
Lời của cô còn chưa nói hết, đã bị người y tá đó cắt đứt “Các người tại
sao có thể như vậy chứ. Bệnh viện chúng ta làm sao có thể sai. Chỉ có
năm người nằm ở đây, không còn ai khác.”
Cô gái đó liếc mắt, trên mặt ý vị vô cùng chán ghét “Hay là người nhà các người chết không toàn thây.”
“Cô nói cái gì.” Diệp Chi tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người y tá này thiếu chút nữa đã cho cô ta một cái tát.
“Cô gay gắt với ai đó.” Cô y tá này ỷ mình có chống lưng nên không sợ
“Vốn mấy người này là xã hội đen sống mái với nhau nên chết, cảnh sát
mới vừa tới đây hỏi thăm, lúc rời đi còn nói là do dùng thuốc nổ, trừ
năm người này thì tất cả số còn lại đều nổ banh xác.”
Ba Diệp chợt ngừng thở, ‘Phịch’ một tiếng, ngã cắm đầu trên mặt đất.
Ba ngày đã qua, Diệp Khung đều không có tin tức, bản tin ngày hôm đó quả thật giống như lời của y tá này, trừ năm người còn toàn thây ra thì
những người còn lại thân thể đều bị thuốc nổ làm tan xác, hiện trường
khắp nơi đều là thi thể bị cụt tay cụt chân, đốt nám đen, không nhận ra
ai là ai.
Bởi vì vụ án vô cùng lớn nên trừ này năm thi thể này, những thi thể khác đều bị cảnh sát mang đi, không cho người thân nhận.
Mà người nhà họ Diệp không tin Diệp Khung đã mất, không thấy thi thể nên cái gì đều không tin. Mẹ Diệp thậm chí lên chùa cầu xin cho Diệp Khung
bình an.
Nhưng từ sau khi lên chùa về thì bà ngã bệnh, cả người giống như bị rút
đi sức lực cuối cùng, ngay cả mắt cũng không mở lên được. Ba Diệp mặc dù không có nghiêm trọng như mẹ Diệp, nhưng cũng không khác gì lắm, không
thể bước xuống giường.
Trong nhà ngoài nhà chỉ có thể do một người là Diệp Chi chống cự. Cô
cũng đau lòng, thậm chí so ba mẹ còn phải đau lòng, nhưng cô không thể
ngã xuống, trên có cha mẹ già dưới có con nhỏ. Cô phải chống đở lâu một
chút, lâu một chút nữa. . . . . . Cho đến khi anh của cô trở về, lần nữa gánh vác trụ cột gia đình.
Nhung sau khi tất bật mọi chuyện, cô nằm trên giường nhìn con trai ngủ
say, mệt mỏi đến nỗi hô hấp cũng thấy khó khăn, mong có một người nghe
cô giải bày tâm sự.
Diệp Chi do dự liên tục nhưng vẫn gọi điện thoại cho Kỷ Lâm. Ba ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện nên cô chưa có liên lạc với Kỷ Lâm, mà Kỷ Lâm
không biết vì sao cũng không liên lạc với cô.
“Diệp Chi.” Nghe được giọng nói trầm thấp mà quen thuộc của anh, nước
mắt Diệp Chi không khống chế được chảy xuống, cô hi vọng lúc này anh có
thể ở bên cô, cho cô bờ vai dựa vào, ôm cô một cái, an ủi cô một chút. . . . . . Tóm lại không cần bỏ cô một mình là được.
“Kỷ Lâm, anh…Anh có thể tới đây hay không?”
Bên kia trầm mặc mấy giây, mới vừa mở miệng “Xin lỗi, Diệp Chi. Anh muốn tránh thị phi, tình hình nhà của anh như thế nào em cũng biết, hiện tại không thể cùng nhà em có dính líu quan hệ.”
Anh gọi cô Diệp Chi, mà không phải Chi Chi. Năm ngón tay của Diệp Chi
nắm chặt điện thoại, đôi môi cắn chặt như muốn ra máu, cô nghẹn ngào như cầu khẩn với anh: “Kỷ Lâm, em…Em sẽ không làm phiền anh, anh qua đây có được không? Em...Em rất muốn gặp anh. . . . . .”
“Xin lỗi.” Không phải làm nũng thân mật bình thường, mà là lạnh lùng ít tình người.
Diệp Chi còn muốn nói gì, bên kia bỗng cúp điện thoại, không có an ủi,
càng không có giải thích, chỉ có tiếng ‘Tít tít’ của đầu dây bên kia.
Lòng của Diệp Chi lạnh ngắt từ đầu đến chân, giống như là bị hắt một chậu nước lạnh, lạnh thấu đến tận xương tủy.