Lăng Phong dĩ nhiên biết ai đến, mùi hương này hắn không
quên được. Hắn còn thắc mắc mãi tại sao nàng ta đột nhiên biến mất.
Kiếm kề cổ nhưng hắn lại không sợ nàng ta giết mình, bởi vị
này muốn giết hắn chẳng cần màu mè thế này làm gì.
Nói cho cùng, lần đó Lăng Phong chẳng khác nào "nhân
cháy nhà đi hôi của" cả, lợi dụng người ta bị xuân dược gì đó mà làm tới.
Có lý do gì đi nữa hắn cũng sai mười phần, nói cũng chẳng ai nghe.
Liễu cung chủ đứng bên trái Lăng Phong, nàng đã khôi phục mạng
che mặt, từ trên xuống lại bộ dáng trắng tuyết thánh khiết kia.
Lăng Phong phá vỡ không khí tĩnh lặng :
- Liễu cung chủ, cầm kiếm mãi không mỏi à?
Trầm mặc.
Mãi một lúc Liễu cung chủ mới hừ lạnh :
- Hừ, ngươi đáng chết vạn lần.
- Nàng muốn giết ta sẽ không nói như vậy.
- Ngươi thách thức ta. - Liễu cung chủ siết lưỡi kiếm cứa cổ
Lăng Phong, máu cũng rỉ ra.
Lăng Phong định nói vài câu đùa cợt nữa, nhưng hắn nín lại
được. Người ta cho sống cứ tìm đường chết làm gì? Lăng Phong không rõ vì sao
nàng ta không ra tay với hắn, nhưng ai mà biết nói thêm câu nào nữa nàng ta làm
thật.
"Khục"
Đúng lúc này Liễu cung chủ ho khan, kiếm cũng rơi ra, cả người
lảo đảo muốn ngã.
"Nàng ta bị thương?" Lăng Phong muốn tiến tới đỡ.
Liễu cung chủ cố trừng mắt :
- Không được lại gần.
- Được được, nàng không ngại thì ngồi xuống giường kia đã. Để
ta rót trà cho nàng hạ hỏa.
Lăng Phong thoát lưỡi kiếm, nở nụ cười cầu tài.
Phòng Lăng Phong nhìn chung chả có gì đặc sắc, tủ sách và
giường ngủ. Đây trước kia là một gian nhà của nông dân trấn này, hắn mua lại
làm phòng riêng. Cũng chỉ ban đêm về đây ngủ, thời gian còn lại đều ở ngoài sân
tập.
Liễu cung chủ đã ngồi hẳn xuống giường, nhắm mắt điều tức,
dường như không để Lăng Phong vào mắt. Dần dà trong phòng như sáng hẳn lên,
quanh người nàng ta dần hiện những luồng khí màu hồng nhạt uốn lượn, cái đài
sen lại mờ ảo xuất hiện, xem ra đây là một kiểu "pháp bảo" của nàng
ta. Nhìn từ xa rất giống Quan Âm ngồi trên đài sen.
Lăng Phong lần này đứng rất gần, càng quan sát càng thấy thú
vị, hắn đưa tay sờ thử những luồng khí kia, chỉ thấy giống như cơn gió nhẹ, lại
khá lạnh, ngoài ra không có gì khác. Có cảm tưởng một cái quạt điện công suất
nhỏ đang thổi.
Ngồi nhìn mỹ nữ tĩnh lặng cũng là một loại thưởng thức. Có
điều Lăng Phong nhìn cả canh giờ Liễu cung chủ vẫn bất động như tượng, hắn đâm
ra nhàm chán.
Lăng Phong nhớ ra chuyện của Công Tôn Dao, bèn đi ra ngoài.
Vừa rồi hắn còn làm tổn thương nàng ấy.
Ghé mấy gian nhà của huynh đệ Công Tôn gia, xem chừng khá chật
chội. Lăng Phong không kịp chuẩn bị, đột nhiên số người tăng gần gấp đôi, dĩ
nhiên chỗ ở thiếu thốn. Hắn phải chuyển rất nhiều huynh đệ ở ghép vào nhau.
"Đã biết làm khó ta còn làm?" Lăng Phong cũng chả
biết nói sao với lão này. Có lẽ lỗi không ở lão ta. Cũng không biết Bão Độc trại
phát sinh chuyện gì, khiến gia tộc này phải đi "tị nạn" thế này.
Công Tôn Hàn không biết từ đâu xuất hiện, cười vui vẻ :
- Chỗ này thật tốt, ta không ngờ Tần Lĩnh có chỗ nuôi ngựa tốt
thế này. Lăng Phong, cho ta thêm mấy cặp ngựa, đảm bảo năm năm sau có một bầy
ngựa tốt cho ngươi dùng. Haha.
Lăng Phong cười méo miệng, chuyện lúc này chưa biết đi ở ra
sao, còn tính chuyện năm năm sau? Hàn thúc này là người tài, Nam Tống người
nuôi ngựa không nhiều. Nếu bình thường Lăng Phong sẽ mừng quýnh lên thật.
- Tán thúc, Dao muội thế nào rồi?
- Nó? Lăng huynh đệ không cần lo. Tính tình trẻ con thôi,
khóc một lúc là hết. Đang ở phía sau với mấy con ngựa đấy.
- Ta gặp muội ấy một lát.
Công Tôn Tán cười nhẹ tránh đi.
Công Tôn gia được xếp ngay cạnh bãi cỏ lớn. Lúc trước ngựa
trong đoàn chỉ chục thớt, dùng luân phiên, không cần đến chỗ này. Lần trước cướp
được thêm chục thớt ngựa tốt. Tần Quyền cùng Công Tôn gia đem tất cả về đây
nuôi, không để trong chuồng ngựa, thả luôn ra bãi lớn này.
Công Tôn Dao đang đứng cạnh hàng rào, cho một chú ngựa con
ăn.
- Dao muội, ta ...
Công Tôn Dao ngước mắt nhìn, mắt nàng vẫn còn đỏ hoe, sở sở
động lòng, khiến Lăng Phong nói ngắt quãng.
- ... xin lỗi. Lúc đó ... có quá nhiều chuyện, đầu óc ta
không tốt, nói lời không hay lắm.
Lăng Phong không biết nói sao cho đúng. Hắn chỉ muốn đến xin
lỗi rồi rời đi, không muốn tỏ tình ý gì. Một là chưa phát sinh tình yêu thực sự,
hai là tình hình đang rất loạn, hắn không muốn đi sai một bước lúc này.
Công Tôn Dao không đáp, nàng ngồi xuống vẫn chăm chú cho ngựa
ăn.
Lăng Phong kiếm chuyện nói :
- Kỳ bá vẫn khỏe chứ?
- Ông ấy đang rèn một cây kiếm cho muội, lần này không tới
được. - Công Tôn Dao lúc này mới đáp.
Lăng Phong ngồi xuống bên cạnh :
- Con ngựa này có tên không?
- Vẫn chưa. Huynh đặt đi.
- Tiểu Dao. - Nói xong hắn phì cười.
- Huynh ...
Công Tôn Dao bụm má tức giận quay lại, vừa định giơ tay đánh
thì để ý đến vết máu trên cổ Lăng Phong.
- Huynh ... bị thương?
- À, không có gì đâu? Ta bất cẩn thôi.
Công Tôn Dao muốn đưa tay lên chạm vào, Lăng Phong tinh ý nhận
ra, hắn đứng lên nhìn ra bãi cỏ lớn :
- Mấy thớt ngựa này nghe nói rất tốt. Ta muốn cưỡi nó xem
sao.
- Là Hồng Mã. Hàn thúc nói mỗi con đều rất đắt tiền. - Công
Tôn Dao nói từ phía sau, không rõ nàng biểu cảm ra sao.
Lăng Phong bỗng nói :
- Cưỡi ngựa với ta không?
Công Tôn Dao vui mừng muốn trả lời, nàng nghĩ đến cảnh hai
người cưỡi cùng một con ngựa mà đỏ cả mặt. Lăng Phong lại nói một câu :
- Ta chọn con kia. Nàng tùy ý nhé.
Nói rồi cũng không chờ Công Tôn Dao trả lời, nhảy qua hàng
rào chụp lấy dây cương, cũng chả cần yên ngựa gì cứ thế phi lên. Lăng Phong bây
giờ cũng chưa phải "mã thần" gì, nhưng cũng không tay mơ về cưỡi ngựa
nữa.
...
Trời về chiều.
Đây không phải thảo nguyên bát ngát, nhưng cảnh tượng hai
người cưỡi ngựa chậm rãi trên đường, ánh nắng vàng đổ bóng dài trên đường núi,
ít nhiều cũng khá đẹp mắt.
- Lễ trưởng thành của huynh vui không?
- Ta? Ta không có lễ trưởng thành. Sinh nhật thì có. - Lăng
Phong nhìn về xa xăm, lại nhớ gì đó.
- Sinh nhật là gì? - Công Tôn Dao tò mò.
- Ừ. Mỗi năm kỷ niệm, đúng ngày muội sinh ra.
- Mỗi năm đều làm?
- Đúng vậy. Nếu muội thích, sang năm ta tổ chức cho muội.
- Huynh hứa nhé.
- Dĩ nhiên.
Lăng Phong bỗng thấy đoạn hứa hẹn này rất quen, hắn từng nói
một hai lần gì rồi. Hình như hắn là một kẻ hay quên.
Công Tôn Dao bỗng nói :
- Đêm trưởng thành của muội, muội đã rất vui.
- Ta cũng vậy.
Lăng Phong không hiểu sao cũng đáp theo. Hắn để ý đến nàng
cũng từ điệu múa đó, chỉ tiếc ...
Hai người cứ thế lững thững đi xa.
Chập tối, Lăng Phong mới quay lại phòng mình.
Lăng Phong rất nhiều lần nổi hứng làm trò ngu, trò cưỡi ngựa
vừa rồi cũng vậy.
Cưỡi ngựa không sai, cảnh sắc rất đẹp, rất trữ tình, chuẩn kịch
bản quay phim. Chỉ có điều không thèm đeo yên ngựa là cái ngu to nhất của hắn.
Trở về nhà hai chân khập khiễng, mông đau như bị đánh đòn. Nhìn xa còn tưởng vừa
bị dân đồng tính "để ý" đến.
Về đến phòng riêng, nhìn vào Lăng Phong không khỏi phát
choáng. Cứ tưởng trò điều tức của Liễu cung chủ đã xong, hóa ra kéo dài suốt đến
giờ vẫn ngồi y chỗ cũ. Hắn ngồi chờ thêm một canh giờ vẫn y nguyên.
"Mỹ nữ này, cũng thật kỳ quái. Chạy tới chỗ ta vác kiếm
hù dọa, xong xuôi nhảy lên giường ngồi cả canh giờ, cũng chả xin phép gì
nhau." Lăng Phong bực bội nghĩ.
Lăng Phong đành nhường luôn phòng cho Liễu cung chủ, chạy
sang phòng Tần Quyền.
- Tứ ca, nửa đêm chạy sang chỗ đệ làm gì? - Tần Quyền mắt đề
phòng.
- Tối nay ta ngủ với ngươi.
Tần Quyền trợn trắng mắt, mặt co giật, xua tay liên tục.
- Gì? Không được.
- Sao không? Huynh đệ ta chưa bao giờ ngủ chung, lần này ôn
luôn kỷ niệm cũ, thế nào?
Lăng Phong không khách sáo nhảy luôn lên giường. Hắn vừa đau
mông vừa buồn ngủ.
- Tứ ca, làm ơn, buông tha cho đệ. Đệ biết mình đẹp trai
phong độ, nhưng mà ...
- Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ ta không đẹp trai, nhìn ngươi da
trắng thế kia, rất giống nữ nhân. - Lăng Phong cười.
Tần Quyền hoảng hồn lùi ra sau :
- Đệ không có sở thích đó.
- Ta cũng không có "sở thích đó".
- Tứ ca. Ài, còn gì là thanh danh của Tần Quyền ta ...
Lăng Phong mặc kệ Tần Quyền, lăn đùng ra ngủ.
Sáng sớm, các huynh đệ đều ánh mắt kỳ lạ nhìn Tần Quyền và
Lăng Phong cùng đi ra từ một gian. Tần Quyền mặt như ăn mướp đắng, oan ức không
nói thành lời, lầm lầm lì lì cả buổi. Gã biết chuyện này chả có gì cả, nhưng
càng nói càng loạn.
Cao Diệp là người đầu tiên tiếp cận, vỗ vai Lăng Phong :
- Lục đệ dù sao cũng trẻ hơn, ngươi làm gì thì làm, để nó trầm
cảm lầm lì như vậy, ài ...