Chỗ này khí hậu khá ẩm ướt, rừng cây núi đá bao quanh, phong
cảnh sơn thủy hữu tình. Người dân chủ yếu làm nghề hái thuốc, săn bắt tự nuôi sống.
Chỗ này nghe nói còn có đá Hán Bạch Ngọc rất đẹp, hàng năm thanh niên trong trấn
vận chuyển đến kinh thành kiếm lời không ít.
Lăng Phong đã rời khỏi kinh thành. Hắn chỉ để lại vài người
làm truyền tin, còn lại dẫn hết tới trấn Vĩnh Lạc, xây cất đại doanh cạnh rừng
núi. Lúc mới tới người dân ở đây thấy một nhóm người hổ báo tới, còn tưởng thổ
phỉ tới cướp.
Đất hoang thời phong kiến khá nhiều, đặc biệt ở những nơi hẻo
lánh như trấn Vĩnh Lạc, dù để hoang mãi không ai nói gì, nhưng muốn sở hữu lại
không dễ dàng. Đất đai phong kiến chia thành nhiều loại, có đất phong tứ, đất
cho quan thự, đất cho quân mã, đất công tư các loại. Nhưng tất cả đều nằm trong
kiểm soát của triều đình, nếu muốn kiếm một mảnh đất rộng để làm chỗ tập luyện,
tiền không phải tất cả, trừ khi làm phỉ tặc cướp đất.
Triều đình rất nhạy cảm với bất kỳ đoàn nhóm nào, đặc biệt
khu lân cận kinh thành. Trong mắt các quan lớn, thiên hạ thái bình, không dưng
chạy đi luyện võ công làm gì, kể cả để tự vệ cũng đáng nghi, có chuyện gì bất
bình thì gọi quan phủ là được rồi. Hầu hết bang phái thành lập đều chấp nhận thỏa
thuận ngầm với triều đình, đóng thuế cao hơn bình thường, hoặc làm tay chân cho
triều đình, thành ra ở Trường An to như vậy nhưng chỉ có mỗi Diêm bang tồn tại.
Các tiêu cục võ đường khác đều phải chấp nhận dựa hơi Diêm bang mới sống nổi.
Ngay cả chùa miếu đạo quan cũng không ngoại lệ, tiền hương hỏa của bình dân phải
chia bớt cho quan phủ không ít.
Lăng Phong tới Vĩnh Lạc theo diện xin khai khẩn đất hoang,
khai thác đá Hán Bạch Ngọc. Để lấy tư cách giả này, hắn cũng phải tốn không ít
tiền cho quan phủ Thiểm Châu, quản hạt trấn Vĩnh Lạc.
Lăng Phong thành lập Phong Vân đoàn, do hắn làm tổng đầu
lĩnh, Mặc lão và Phương Hùng làm phó đầu lĩnh. Dưới Lăng Phong có khoảng 50 thủ
hạ, phần lớn là thiếu niên hắn tuyển dụng được, một số huynh đệ làm trong Lăng
gia, ngoài ra có huynh đệ Diêm bang đi theo Long Bác Khôn và vài người Phương
Hùng tìm đến. Lăng Phong chia Phong Vân đoàn làm ba kỳ đội.
Hoàng kỳ đội, chuyên hộ tống vận tiêu, do Phương Hùng nắm. Đội
này luân phiên đổi người giữa kinh thành và Vĩnh Lạc, ở kinh thành có Phong Vân
tiêu cục nhận đơn hàng, trấn Vĩnh Lạc là nơi luyện tập ngắn hạn và tập kết hàng
phía nam Trường An trước khi đi đường xa.
Bạch kỳ đội, chuyên khai thác đá, do Long Bác Khôn nắm.
Riêng đội này Lăng Phong tuyển thêm thanh niên địa phương vào, đây là nguồn thu
phụ của Phong Vân đoàn.
Ngoài ra Lăng Phong bí mật lập một đội riêng, Hắc kỳ, do
chính hắn làm kỳ chủ.
Hắn muốn thành lập một đội đặc nhiệm kiểu hiện đại.
Lăng Phong cũng chưa xác định mục tiêu nào cho Hắc kỳ, trước
mắt tạm thời làm hộ vệ, đồng thời làm chỗ để Lăng Phong tiến bộ. Hắn dành ra
tháng đầu tiên cho việc thử sức và tuyển chọn thành viên trẻ. Ban đầu hắn chọn
được gần 20 người tính cả bản thân.
Ngay trong tháng thử nghiệm, Lăng Phong áp dụng bài tập thể
chất khá khắc nghiệt. Đây đều là những bài tập huấn luyện đặc công Lăng Phong từng
tìm hiểu ngày trước, nhưng đều trên lý thuyết và không phù hợp thời đại, Mặc
lão cùng các huynh đệ khác giúp hắn sửa chữa khá nhiều.
Lăng Phong và Lăng Hổ là hai người tập với cường độ khủng
khiếp nhất. Từ sáng sớm đến tối muộn, liên tục tập tay chân, tập bụng, chạy bộ,
lặn sâu, leo trèo, chịu đựng, không lúc nào rảnh rỗi, càng ngày cường độ càng
tăng, Lăng Phong muốn nâng cao tiềm lực cơ thể lên đến cực hạn.
Mặc dù chế độ dinh dưỡng rất tốt, nhưng Lăng Phong tuần đầu
tiên suýt nữa kiệt sức ngã quỵ. Về sau hắn phải khoa học hóa việc luyện tập của
mình, ứng dụng việc thống kê hàng ngày, chế độ ăn uống nghỉ ngơi, lập cấu trúc
thời gian luyện tập, vừa luyện vừa sửa dần. Nhờ vậy trong vòng một tháng cơ thể
hắn đã hoàn toàn khác hẳn.
Ngược lại, Lăng Hổ về cơ bản là một tên điên cuồng. Kẻ này
mình đồng da sắt sẵn có, ban đầu không thèm để ý Lăng Phong. Nhưng về sau nhìn
những bài tập của Lăng Phong, thì cứ bám lấy mà tập theo, thậm chí lúc nào cũng
muốn thắng Lăng Phong. Hắn luyện không biết ngày đêm, so với Lăng Phong có tập
có nghỉ, thế mà dần thua thiệt, khiến Lăng Hổ chả hiểu ra sao, Lăng Phong nói
mãi không nghe chỉ cười bảo "hổ không so được với người".
Nhưng suốt một tháng khổ cực, những thành viên khác hầu hết
đều không chịu nổi bỏ cuộc. Lăng Phong không thể tăng chu cấp quá cao, bởi điều
này sẽ gây rạn nứt trong Phong Vân đoàn, hắn cũng không dư nhiều tiền để làm thế.
Một đội đặc nhiệm sẵn sàng luyện tập cường độ cao, vì nhiệt
huyết và trách nhiệm đất nước gánh trên vai. Còn Hắc kỳ của Lăng Phong, không
có mục đích và trách nhiệm cụ thể trong người, rất dễ đỗ vỡ. Điều này Lăng
Phong tạm thời không khắc phục được, bởi tổ chức của hắn tạm thời vẫn chưa cần
đến đặc nhiệm gì cả. Ngoài ra, các bài tập vẫn trong giai đoạn hoàn thiện và cần
giữ bí mật, Lăng Phong cũng không cần nhiều người.
Ngày tổng kết, Hắc kỳ đội chỉ còn lại 9 người : Lăng Phong,
Lăng Hổ, Tần Quyền, Cao Diệp, Triệu Tử Long, Chu Công Cẩn, và ba thiếu niên xuất
sắc khác.
Những ngày gian khổ bây giờ mới thực sự bắt đầu.
...
Kinh thành, chiều muộn.
Tô Đóa Nhi ngồi thơ thẩn trong phòng, váy dài chấm đất, nàng
rất thích trang phục có nhiều mảnh kéo dài, khi múa sẽ bay bay rất đẹp, Tiểu
Hiên còn nói nàng giống "tiên nữ thích múa".
Nàng bị Triệu Khánh chấm trúng, nói ra người khác chắc hẳn
ghen tỵ. Nữ nhân của Hoàng tử, kiểu gì chả được cung cấp này kia, ăn sung mặc
sướng.
Với người từng trải qua chỗ bùn lầy như Tô Đóa Nhi, hơn ai hết
nàng luôn muốn tìm một chỗ cao để sống. Nàng thậm chí hy vọng đến danh phận
trong phủ Hoàng tử, chử không chỉ làm vật chơi ngoài đường.
Sự thực Tô Đóa Nhi chả có gì, ngoài việc ngồi chờ Triệu
Khánh, nàng không thể tự quyết định số phận mình nữa. Nàng cảm giác như một đồ
vật để trưng bày, Hoàng tử hứng lên tiện tay mua về, xong rồi vứt vào góc.
Có tiếng nha hoàn Tiểu Hiên :
- Tiểu thư, Nhị hoàng tử tới.
- A ...
Nói Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Tô Đóa Nhi sửa sang váy áo,
bước vội ra.
Triệu Khánh đang ngà ngà rượu, cả người bốc mùi, nghiêng ngả
đi vào. Lão Nhị hôm nay nóng người, đang cần gái gấp. Trương Bảo đứng ngoài cổng
canh chừng, mỗi lần hoàng tử đi chơi tên này đều được đi theo. Xem ra Nhạc
Thành là hộ vệ khi có chính sự, Trương Bảo là khi hành lạc.
- Điện hạ, ngài không sao chứ?
- Đóa Nhi a, hôm nay nàng ... đẹp quá.
Cả người Triệu Khánh bám vào Tô Đóa Nhi nặng trịch, làm nàng
cũng nghiêng ngả đỡ lấy hắn.
Trong phòng khách, Tiểu Hiên đã chuẩn bị trà. Tiểu Hiên dần
dần quen công việc nha hoàn này. Vả lại, Tô Đóa Nhi xem cô bé như muội muội,
bình thường cũng không sai bảo gì quá đáng.
Triệu Khánh chu miệng muốn hôn, Tô Đóa Nhi vội vàng đặt hắn
xuống ghế tránh ra. Một tên say khướt thế này, hầu hết nữ nhân đều không thích.
- Điện hạ, ngài say.
- Đúng, ta say. Say nàng. Haha.
Triệu Khánh đưa tay chụp lấy người Đóa Nhi ôm vào lòng. Tô
Đóa Nhi muốn cựa cậy muốn thoát ra. Triệu Khánh bỗng không vui :
- Sao? Không muốn?
- Tiểu nữ ... không dám.
Tô Đóa Nhi hơi run, không chống cự nữa. Dù sao đối phương bỏ
tiền mua nàng về, lại có thân phận cao quý.
Triệu Khánh đưa tay luồn vào cổ áo, Tô Đóa Nhi hoảng hồn.
Nàng biết điều gì tới cũng nên tới rồi. Bấy lâu nay thấp thỏm, Tô Đóa Nhi không
biết mình lo sợ hay mong chờ nữa. Áo bị kéo lệch vai, bờ vai trắng mảnh khảnh
cũng hiện ra. Thú tính bốc lên, Triệu Khánh hít hà, càng khiến Tô Đóa Nhi run
lên sợ hãi, nàng gần như cứng người chịu trận vì căng thẳng.
Đúng lúc này Tiểu Hiên đi vào, cô bé này hình như cố ý chọn
thời điểm để phá :
- Hoàng tử Điện hạ, mời ngài uống bát canh giải rượu.
- Tránh. - Nhị hoàng tử đang lúc lên, hơi đâu mà canh với
cơm, vung tay tát.
"A"
Tiểu Hiên té ngã, bát canh vung ra khắp nơi.
Đóa Nhi nhân cơ hội vội vàng tránh khỏi Triệu Khánh ngồi xuống
giúp Tiểu Hiên.
- Tiểu Hiên, ngươi có sao không?
- Nha hoàn ti tiện, cút ra ngoài, lo cho nó làm gì?
Triệu Khánh chửi loạn, trong mắt hắn nha hoàn căn bản là
loài vật, chưa đem ra chém đã là may rồi.
Tiểu Hiên ánh mắt bất mãn trừng lên nhìn Triệu Khánh. Tiểu
Hiên không giống nha hoàn khác, cô bé xuất thân tiểu quận chúa, thân phận cực
cao. Cô không ưa người hoàng tộc, chính chúng hại chết cả nhà mình. Tiểu cô
nương tuy còn nhỏ nhưng đã hiểu biết nhiều.
Tô Đóa Nhi dùng ánh mắt muốn cô bé rời đi, nàng sợ hoàng tử
nổi nóng lên trừng phạt Tiểu Hiên.
- Đóa Nhi, lại đây nào.
Triệu Khánh từ phía sau ôm chầm lấy Tô Đóa Nhi.
- Điện hạ ...
- Nàng còn ra vẻ thanh cao gì nữa? Nhanh.
Triệu Khánh như muốn nhấc bổng Tô Đóa Nhi lên.
Tô Đóa Nhi vội vàng quỳ xuống :
- Điện hạ, không thể. Tiểu nữ không thể ... cho ngài ... điện
hạ thứ tội.
Triệu Khánh nâng cằm Tô Đóa Nhi lên, gằn giọng :
- Ngươi nói cái gì?
- Điện hạ hứa cho tiểu nữ ... danh phận.
Tô Đóa Nhi lấy hết sức nói ra. Lăng Phong rất nhiều lần nhắc
nàng tỉnh táo, đừng để Hoàng tử chơi xong rồi vứt. Như vậy cả nàng lẫn hắn đều
thành đồ chơi hết. Điều này nghe tuy thô thiển, giống như trả giá cho bản thân,
nhưng với Tô Đóa Nhi, nàng không có lựa chọn khác.
Triệu Khánh cười khinh :
- Cái gì? Danh phận? Haha. Thứ ca kỹ ti tiện, được ta sủng hạnh
đã là phúc phận cả nhà ngươi. Ngoan, làm cho bản điện ha thỏa mãn, ta sẽ cho
nàng ăn sung mặc sướng. Được chưa?
Tô Đóa Nhi lòng trầm xuống.
Nàng tự phụ xinh đẹp, nữ nhân xinh đẹp dễ mơ mộng. Lúc ở Tô
Châu, con trai Tri châu đại nhân đã khi nhục nàng không thể phản kháng, nói gì
đến hoàng tử cao quý. Nàng càng xinh đẹp tài năng, hóa ra càng khổ, căn bản chỉ
là con kiến để những người kia vui chơi bài bố.