Nhưng, hiện thực đang nói cho nàng biết, rằng mình bị hãm vào trong nhà
tù là bởi vì một người chính mình vẫn luôn coi là bằng hữu. Mình không
màng sinh tử nghĩ cách cứu viện người ta, nhưng người ta vì hoàng huynh
TV của mình, vì thiên thu đại nghiệp của Đông Lăng mà đã tính kể nàng,
chuyện thể này, làm sao nàng có thể chấp nhận được?
Nghĩ thể, ánh mắt1nàng nhìn về phía Hoàng Phủ Dạ, tràn đầy vẻ đau đớn và không dám
tin! Lúc đầu là sư phụ của mình, về sau lại là Hồ, hiện nay, đến cả
Hoàng Phủ Dạ cũng phản bội sự tín nhiệm và tình hữu nghị của nàng ư?!
Nàng vừa hỏi xong, Hoàng Phủ Hoài Hàn hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại, lạnh
lùng trả lời nàng một câu: “Nếu không, người cho rằng thế nào?”8Lúc này
hắn cũng dùng động tác trên tay, xiềng xích trên người Hoàng Phủ Dạ cũng đã được tháo bỏ.
Một câu nói kia của hắn, khiến cho lòng Nam
Cung Cẩm bị đánh xuống đáy cốc! Nhưng nàng cũng không tin tưởng, ánh mắt chỉ mang theo một tia hi vọng cuối cùng nhìn vào Hoàng Phủ Dạ, giọng
nói trong trẻo của nàng mang theo vẻ băng hàn trước nay chưa từng có:
“Hoàng2Phủ Dạ, huynh nói cho ta biết! Ta phải nghe chính miệng huynh nói ra!”
Cả người Hoàng Phủ Dạ Đã hoàn toàn cứng ngắc, hắn không cảm nhận được cảm giác đau đớn trên người mình, bên tại vẫn còn vang vọng
lời nói kia của hoàng huynh, cảm giác trái tim mình như đang bị bóp
nghẹt từng cơn! Hắn không dám mở miệng, thậm chí là không dám suy nghĩ
tới sau khi mình4nói ra đáp án hoàng huynh muốn, ánh mắt nàng nhìn mình
sẽ như thế nào. Chỉ cần nghĩ tới việc nàng dùng ánh mắt tràn ngập hận ý
để nhìn mình, cảm thấy đau đớn đến không thể thở nổi!
Thấy hắn
ngây người không nói lời nào, lòng Nam Cung Cẩm cũng từ từ lạnh đi. Nàng nhìn chòng chọc vào đôi mắt màu tím của hắn nói ra khỏi miệng từng chữ
từng chữ một: “Hoàng Phủ Dạ, huynh nói cho ta nghe, chuyện này thật sự
là do huynh và hắn cùng nhau tính kế sao? Bởi vì huynh nhớ rõ ta đã từng đáp ứng với huynh rằng nếu huynh gặp rủi ro, đó là núi đao biển lửa ta
cũng xông vào, cho nên huynh liền lợi dụng điều này để tỉnh kế ta đúng
không?”
Lợi dụng tình hữu nghị của nàng đối với hắn để tính kể, được! Được lắm!
Câu hỏi bén nhọn này của nàng khiến cho hắn nhìn Nam Cung Cẩm hồi lâu,
trong lòng căng lên, co rút đau đớn, trái tim như bị đao cắt. Cuối cùng, trên khuôn mặt còn diễm lệ hơn so với con gái hiện lên một nụ cười khổ: “Thật xin lỗi!”
Nói xong,hắn đã không còn dám liếc nhìn nàng một cái nào, quay người đi ra ngoài cửa. Hắn chỉ có thể nói xin lỗi, hắn
không muốn lừa dối nàng, nhưng cũng không thể nói thật, như thể có thể
nói một câu “Thật xin lỗi!” Nhưng hắn lại không biết, dưới tình huống
thế này, nói xin lỗi chính là cách ngâm thừa nhận tốt nhất!
Khi
bước chân của hắn ra đến ngoài cửa, Nam Cung Cẩm cũng chán nản ngồi bệt
xuống, nàng thà ràng bởi vì chính mình vô dụng, mà bị Hoàng Phủ Hoài Hàn bắt được, chứ không nguyện ý nhìn thấy bằng hữu của mình biến thành kẻ
địch chỉ trong một đêm!
Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn ánh mắt nàng bỗng nhiên ảm đạm xuống, trong đôi mắt màu tím đen của hắn bỗng hiện lên một tia gì đó, lòng cũng mềm nhũn xuống một nửa. Hắn mãi vẫn không nhấc
được chân lên, cuối cùng thì hừ lạnh một tiếng, quay người đi ra!
Hắn làm như thế, là để triệt để cắt đứt quan hệ giữa Dạ và cô gái này, hắn
không hi vọng người mình coi là đệ đệ ruột, người mình tín nhiệm nhất,
một ngày nào đó trong tương lai lại bởi vì một cô gái mà phản bội chính
mình. Cũng là để cho cô gái này nhận được một bài học, để biểu hiện cơn
tức hẳn bị nghẹn trong lòng một thời gian dài như vậy!
Nhưng kỳ
quái là, mặc dù thành công đã kích nàng, thấy được nàng khó chịu, nhưng
trong lòng của hắn cũng không cao hứng! Còn Nam Cung Cẩm vẫn một mực
ngồi ngơ ngác dưới đất, nàng đột nhiên cảm thấy rất lạnh, lạnh đến nỗi
nàng vòng tay ôm chặt lấy chân mình. Dạng tình cảm chân thành tha thiết
này còn có thể là giả dối, vậy thì còn có cái gì là thật? Trên đời này,
gọi trừ Bách Lý Kinh Hồng, còn có ai để nàng có thể tin tưởng được nữa
đây?
Trong ngự thư phòng.
Hoàng Phủ Dạ quần áo tả tơi,
đứng trước ngự án, trông hắn đã không còn vẻ tùy tiện như lúc trước nữa. Đôi mắt đào hoa tà mị cũng không còn có vẻ kính trọng đối với Hoàng Phủ Hoài Hàn nữa, mà trong đó xen lẫn một cảm xúc khó mà tả rõ được.
Mùi máu tươi trên người hắn tràn ngập toàn bộ đại điện. Nhưng trên mặt của
hắn, cũng không có vẻ đau đớn khó nhịn, như là hắn căn bản không cảm
thấy đau đớn vậy.
Mà ở trên long ỷ, vẫn là vị để vương cao quý vô song kia. Hắn mặc một thân tử kim sắc long bào, rồi cả đôi mắt màu tím
xám sắc lạnh kia, tất cả đều biểu hiện sự cao quý, tượng trưng cho chí
cao vô thượng! Màu tím, trên đời này là màu sắc biểu hiện cho sự cao
quý, trầm ổn, ở trên người kẻ đó được phát huy vô cùng tinh tế.
Đội huynh đệ này trầm mặc thật lâu. Cuối cùng, giọng nói khàn khàn do nhiều ngày không uống nước của Hoàng Phủ Dạ vang lên: “Vì sao không giết đệ?” Những ngày này, có người đến thẩm vấn hắn, hỏi hắn mục đích ẩn nấp ở
Đông Lăng nhiều năm như vậy là gì. Những người này tất nhiên đều là
hoàng huynh phái tới, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, tình cảm huynh đệ
nhiều năm như thế, vậy mà đối phương lại không nhìn ra chút nào, còn
phải người đến thẩm vấn, nên hắn cũng không nhiều lời một câu. Bình yên
chờ chết trong lao ngục.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự là không thể tưởng tượng nổi! Hoàng huynh
bắt hẳn lại, mục đích là để dẫn nàng tới cứu sao? Hơn nữa, đã dẫn được
nàng tới, cũng đã bắt được nàng, vậy tại sao còn muốn bức bách mình phải thừa nhận trước mặt nàng rằng mình cũng tham gia vào kế hoạch này, ý là cũng tính kể nàng sao?
Hắn thật sự không rõ! “Như như trẫm thật
sự muốn giết đệ, hoặc là trẫm thật sự không tín nhiệm đệ, đệ cho rằng,
để có còn sống đến thời điểm này không?” Giọng nói lạnh như băng của
Hoàng Phủ Hoài Hàn vang lên từ trên long ý. Nếu như thật sự hoài nghi
thì những người thẩm vấn kia cũng đã đủ để lột đi của hắn một lớp da,
sao có thể chỉ bị thương ngoài da thế này.
Hoàng Phủ Dạ cười khổ
một tiếng, khuôn mặt còn diễm lệ hơn so với con gái kia tràn đầy đau
đớn: “Cho nên tất cả chuyện này chẳng qua chỉ là diễn trò, mà mục đích
thì chỉ vì Tiểu Cẩm Cẩm. Thế nhưng mà hoàng huynh, đệ không hiểu, tại
sao huynh lại muốn đệ thừa nhận đây là kế sách của đệ?”
Chuyện
này, hắn rõ ràng không biết. Nếu như thừa nhận, vậy thì chính thức đẩy
giao tình của hắn và Tiểu Cẩm Cẩm đến đường cùng! Sau nay, ngay cả làm
bằng hữu cũng không được. Nhưng, dưới tình huống như vậy, hắn không thể
không thừa nhận, nếu không thì không có cách nào đảm bảo an toàn của Đạm Đài Minh Nguyệt! Vượng đệ chân chính của hắn, vì để nhận nhau với hắn
mà không ngại từ vạn dặm phương xa tới đây, thậm chí vì lo lắng an toàn
của mình mà không nỡ rời đi. Hắn há có thể bởi vì sự ích kỷ của bản
thân, không muốn bất hòa với Tiểu Cẩm Cấm mà bỏ mặc sinh tử của hắn
được?
Nhận thấy được sự giày vò trong lòng hắn, Hoàng Phủ Hoài
Hàn lại không nhúc nhích chút nào. Chỉ lạnh lùng nhìn hắn rồi nói: “Trẫm cũng chỉ vì tốt cho đệ thôi! Chỉ có triệt để cắt đứt quan hệ với nàng
ta, đệ mới có thể nhận thức rõ ràng thân phận của mình, mới có thể ngoan ngoãn làm chuyện của mình! Lui một bước mà nói, chuyện này trước đó
trẫm không nói cho đệ biết, nhưng nếu trầm nói cho đệ biết, để có phối
hợp với trẫm để bày xuống bố cục này mà đợi nàng ta nhảy vào không, để
có đáp ứng hay không?”
Lời này, khiến cho Hoàng Phủ Dạ triệt để
trầm mặc. Trong lòng của hắn rất rõ ràng, nếu chính mình biết được nguồn gốc sự việc, nếu như trước đó hoàng huynh nói với hắn, vì lợi ích của
hoàng thất, hắn nhất định cũng sẽ đáp ứng. Nghĩ thông được chuyện này,
hắn cũng không còn dây dưa suy nghĩ nhiều thêm, chỉ lạnh nhạt nói: “Sẽ!”
Một chữ rơi xuống, đôi mắt đào hoa tà mị kia cũng nhẹ nhàng nhắm lại. Lông
mi thật dài run rẩy, thể hiện rõ sự bị ai trong lòng hắn. Nửa đời này
của hắn, điều mà mọi người nhìn thấy, chỉ là hắn quần áo lụa là, hắn
không nên thân, trên người hắn chỉ có cẩm tú phồn hoa. Còn có hào quang
quanh người hắn, nhưng, nỗi bi ai của hắn, cho tới bây giờ cũng không ai có thể hiểu được!
Hoàng quyền là cái gì, hoàng thất Đông Lăng là cái gì? Đối với hắn mà nói, chẳng là cái gì cả. Nhưng, hắn lại thiểu
hoàng thất này một phần ân tình không thể trả được! Mười hai năm trước,
phụ hoàng... có thể coi như là phụ hoàng đi. Người mà hắn gọi là phụ
hoàng đó, trước khi lâm chung, đã triệu kiển chính hắn chứ không phải
Đại hoàng huynh. Ông ấy đưa một khối ngọc bội cho mình, nói mình biết,
hắn không phải là người của hoàng thất Đông Lăng, là do năm đó ông ấy đi du lịch với Hoàng hậu Đông Lăng Nạp Lan Tuyết nhặt được. Khi đó đầu của mình bị va vào tảng đá, mất trí nhớ, quên mất mình là ai.
Mà khi đó, đệ đệ sinh đôi của Hoàng Phủ Dật là Hoàng Phủ Khắc bị bệnh mà chết, mình lại có dung mạo cực kỳ tương tự với Hoàng Phủ Dật, đôi mắt lại
giống với đôi mắt khác thường của Hoàng Phủ Hoài Hàn, bọn họ đã nghĩ
rằng mình xuất hiện là vì trời cao muốn cho bọn họ đứa bé này. Cho nên
mới thu dưỡng mình, chăm sóc như một hoàng tử, đồng thời cũng đè ép
chuyện này xuống hết sức, hầu như là không người nào biết được, hắn cũng liền trở thành một hoàng tử điện hạ Đông Lăng cao quý!
Mà cái
ngọc bội kia, là hắn đeo khi bọn họ nhặt được hắn. Phụ hoàng nói là nếu
muốn điều tra thân thể của mình, thì có thể dùng nó để thăm dò.
Huyết thống hoàng thất không chấp nhận bị lẫn lộn, điều này ai cũng biết. Cho nên bí mật này, mãi cho đến khi phụ hoàng lâm chung, cũng không nói cho bất cứ kẻ nào, bao gồm cả Đại hoàng huynh của mình, mà chỉ nói cho
chính mình. Hắn còn nhớ rõ ông lão kia cho dù đã thoi thóp những vẫn còn uy nghiêm nói với mình: “Dạ nhi, mặc dù con không phải là con ruột của
trẫm, nhưng nhiều năm qua, trẫm vẫn một mực coi con như con ruột mà đối
đãi! Đáp ứng với trẫm, bí mật này, không được nói cho ai, cũng không cần nói cho cả Đại hoàng huynh. Tính tình nó đa nghi, nếu như mà biết, tất
nhiên sẽ bất lợi đối với an nguy của con!”
Mỗi câu mỗi chữ, hoàn
toàn đều là suy nghĩ cho an nguy của hắn. Vốn trong lòng hắn có chút
không cam lòng. Mặc dù Đại hoàng huynh ưu tú, nhưng hắn cũng không kém
nửa phần, tại sao phụ hoàng lại truyền ngôi cho Đại hoàng huynh mà không phải là hắn? Nhưng, khi biết bí mật này, hắn hiểu được, hoàn toàn rõ
ràng.
Sau này, phụ hoàng ban cho hắn một tờ thánh chỉ, nội dung
trên thánh chỉ là cho dù hắn có phạm sai lầm gì, cũng có thể miễn đổ tội chết. Cũng là bởi vì phụ hoàng tính tới một ngày thân phận hắn bị Đại
hoàng huynh biết được. Phụ hoàng cũng dặn dò hắn, phải phụ tá cho Đại
hoàng huynh thật tốt.
Từ đó trở đi, hắn liền nợ hoàng thất Đông
Lăng một phần ân tình không thể nào trả nổi! Ân cứu mạng, ân nuôi dưỡng, còn có cả ân tình phụ hoàng đến chết vẫn lo lắng cho an nguy của hắn!
Hắn có thể không báo đáp sao? Sao có thể không báo đáp cho được? Cho
nên, qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn tuân theo nguyện vọng của phụ
hoàng, tận tâm tận lực phụ tả Đại hoàng huynh, trong tay không ôm một
chút quyền lợi nào, mọi chuyện đều lấy Đông Lăng làm đầu. Thậm chí để
che giấu bản thân, hẳn lưu luyến với lầu xanh quán rượu, trở thành Vương gia phóng đãng nhất Đông Lăng, chính là đế Đại hoàng huynh không phải
băn khoăn lo nghĩ gì về mình.
Còn Đại hoàng huynh, cũng vô cùng
tín nhiệm hắn, thái độ đối đãi cũng là huynh đệ ruột thịt. Vốn hẳn có
một chút không cam lòng, nhưng cũng tan biến dưới sự toàn tâm toàn ý bảo vệ của đối phương. Cuối cùng, những chuyện liên quan đến cuộc đời hắn
cũng biến thành trống rỗng, trong lòng, trong đầu hắn chỉ còn lại hoàng
thất Đông Lăng, chỉ còn lại lợi ích của hoàng thất Đông Lăng! Đến mức mà về sau này, khi Đạm Đài Minh Nguyệt điều tra về thân thể của hắn, đã
dồn đến trước mặt hắn, hắn cũng không muốn nhận nhau. Bởi vì hắn biết,
dù nhận hay không nhận, hắn cũng không thể trở lại thảo nguyên. Thế thì
cớ gì để cho Minh Nguyệt phải ngóng trông hắn trở về: Cái mạng này của
hắn là do hoàng thất Đông Lăng cứu về, so với Hoàng Phủ Dật, Hoàng Phủ
Vũ, hay bất kỳ người nào khác, hắn cũng có trách nhiệm và mắc nợ nhiều
hơn. Thế nên, hắn cũng chỉ mãi mãi bị trói buộc ở đây! Mãi cho đến khi
sinh mệnh kết thúc!
Khi đó, lần đầu động tâm với nàng, hắn đã thổ lộ ra. Nàng nói nàng không thể lựa chọn hắn, bởi vì chính hắn vĩnh viễn cũng không đặt nàng vào được vị trí thứ nhất. Khi đó, hắn rất muốn nắm
lấy tay nàng, nói với nàng, chúng ta di di!
Từ nay trời cao biển rộng, mặc kệ những cái gọi là trách nhiệm hoàng thất này.
Nhưng, hắn đã không làm thế. Hắn bị trói buộc trong trách nhiệm và ân tình,
cho dù là muốn giống như Dật, quỳ ở ngoài cửa cầu hôn thì hắn cũng không làm được, không phải là hắn không dám, mà vì hắn không muốn phiền nhiễu tới hoàng huynh. Phụ hoàng muốn hắn phụ tá hoàng huynh, sao hắn có thể
đi ngược lại ý muốn này chứ?
Cuối cùng, mọi sinh hoạt trong cuộc đời hắn, chỉ là hắn làm chuyện nên làm mà thôi, hắn còn sống thì còn nợ.
Mãi cho đến ngày đó, Hoàng huynh bắt hắn và Vương đệ ở khách sạn, hắn có
thể lấy thánh chỉ phụ hoàng lưu lại cho mình ra, nhưng hắn không lấy.
Hắn nghĩ, nếu Hoàng huynh muốn lấy mạng của hắn, vậy thì lấy đi.
Dù sao đi nữa, hắn cũng không còn gì cả.
Hắn đã không có được nàng, rồi cũng bởi vì ân tình đó mà không thể quay về
thảo nguyên. Điều còn lại duy nhất, cũng chỉ là chút tình cảm huynh đệ
đó mà thôi, nếu ngay cả chút tình cảm huynh đệ đó cũng không còn, hắn
thật sự không biết mình còn gì để lo lắng. Nhưng lại chính hắn, hại cho
nàng bị lao tù, thậm chí khiển cho hai người bọn họ có thể rơi vào hoàn
cảnh hoàn toàn đối địch với nhau!
Bị thương! Thực sự bị thương!
Thậm chí bây giờ hắn hy vọng mình không có hô hấp, không có cảm giác, để mà không thể nhận biết được mọi chuyện xung quanh, như thể sẽ được giải thoát, như thể cũng sẽ không bị khó xử khi bị kẹp giữa ân tình và tình
yêu nữa.
Nghe thấy hắn nói một chữ “Sẽ!” như thế, mày kiếm của
Hoàng Phủ Hoài Hàn nhướng lên, giọng nói lạnh như băng: “Nếu như thế,
vậy thì trẫm gạt nàng ta thì có gì khác biệt?” Đúng thế. Không có gì
khác biệt, khác biệt duy nhất chỉ là sao đối phương không nói trước với
mình mà thôi. Đôi lông mi thật dài của hắn run rẩy nhẹ nhàng, giọng nói
vẫn tà mị như trước: “Hoàng huynh... Không, Hoàng thượng, ngài bắt Tiểu
Cẩm Cẩm là vì Thượng Quan Cẩn Duệ sao?”
Hiện nay, điều làm hoàng
huynh ưu phiền nhất dĩ nhiên là Thượng Quan Cẩn Duệ. Mức độ ưu phiền này đã vượt qua dục vọng chinh phục thiên hạ của hắn, bởi vì là một đế
vương thông minh, hắn hiểu rõ, muốn diệt bên ngoài thì trước hết phải
yên được bên trong đã.
“Đúng!” Hoàng Phủ Hoài Hàn thẳng thắn:
“Nam Cung Cẩm nghĩ trẫm bắt nàng là để đổi lấy lợi ích từ Nam Nhạc.
Nhưng lần này, nàng thật sự đã đoán sai, cho dù là Bách Lý Kinh Hồng
chấp nhận dùng một nửa giang sơn để đổi, trẫm cũng nhất định trước hết
phải diệt trừ cho được Thượng Quan Cẩn Duệ!”
Quả thật là như thế. Chỉ có điều là lúc trước sao hắn lại không ngờ tới chuyện này chứ? Hẳn
và hoàng huynh đều nói muốn dẫn Thượng Quan Cẩn Duệ ra, nhưng lại không
ngờ rằng đối phương lại dùng cách này để dẫn Thượng Quan Cẩn Duệ ra!
Trong khách sạn, hắn chỉ thấy được Hoàng huynh phẫn nộ, chỉ thấy được
khuôn mặt thất vọng đến cực điểm của hắn, cho nên bị che đậy hoàn toàn
bởi biểu hiện của đối phương. Cho rằng hắn thật sự muốn lấy tính mạng
của mình. Mãi cho đến khi Tiểu Cấm Cấm tới cứu hắn, hắn thậm chí còn
không nhắc được nàng một câu cần thận! “Thế, không biết Hoàng thượng
định xử lý... thảo dân thế nào?”
Lời này của hắn, khiến cho Hoàng Phủ Hoài Hàn đứng lên. Giày Bàn Long giẫm trên sàn nhà làm từ bạch
ngọc, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, đưa tay đặt lên vai hắn, đôi mắt màu tím xám tràn đầy vẻ chăm chú, nói ra từng chữ một: “Dạ, mặc dù đệ không phải huynh đệ ruột thịt của ta, nhưng, trẫm lại một mực coi đệ là huynh đệ ruột thịt. Cho nên, chỉ cần trẫm còn sống, đệ vĩnh viễn là thân
vương tôn quý của Đông Lăng ta, điều này, cho dù là ai cũng không thể
thay đổi được!”
Giọng nói hắn lạnh lùng, âm vang hữu lực!
Hoàng Phủ Dạ mở mắt ra, nhưng trong lòng thì cười khổ không ngừng, hiện nay
hắn tình nguyện nghe một ít lời quyết tuyệt của hoàng huynh, để hắn có
dũng khí chặt đứt quan hệ giữa mình với Đông Lăng. Nhưng, đến một bước
này, mặc dù bọn hắn không phải là huynh đệ ruột thịt, thậm chí hắn còn
là người của hoàng thất nước khác, mà Hoàng Phủ Hoài Hàn vẫn nguyện ý
cho hắn vinh dự và tín nhiệm như thế, vậy thì hắn sao có thể vong ân phụ nghĩa được?
“Được rồi, xuống dưới rửa ráy sạch sẽ đi! Mấy ngày
nay, đệ đã chịu khổ rồi. Sự chân thành của đệ đối với Đông Lăng, đối với trẫm, trẫm nhìn ra được, mặc kệ đệ vì sao lại chân thành đối với trẫm,
trẫm cũng không thèm để ý. Trẫm chỉ biết là, đệ là chân tay của trẫm, là huynh đệ ruột thịt!” Đôi mắt tím xám của Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn chằm
chằm vào hắn, trong ánh mắt tràn đầy sự chăm chú và chân thành, không có một chút hoài nghi nào, càng không có vẻ thăm dò.
Hoàng Phủ Dạ
nhìn hắn một lúc, nhếch môi cười yếu ớt rồi gật nhẹ đầu nói: “Vậy còn,
Đạm Đài Minh Nguyệt...” “Đệ yên tâm, trẫm sẽ không giết hắn! Hiện nay
Mạc Bắc đã rời khỏi chiến tranh thiên hạ, trẫm cũng không cần thiết phải gây thù hằn khắp nơi, chỉ giữ hắn lại mấy ngày thối!” Giữ hắn lại mấy
ngày, chờ động tỉnh phía Mạc Bắc. “Vậy thì thần đệ đi xuống trước!”
Hoàng Phủ Dạ thở dài một hơi trong lòng, quay người đi ra.
Sau khi hắn ra ngoài, Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn theo bóng lưng hắn một lúc lâu.
Cho đến khi bóng lưng hắn biến mất không thấy gì nữa, một cô gái mặc cung
trang màu đỏ lửa chậm rãi đi từ phía sau bình phong ra, dáng vẻ vẫn vô
cùng ưu nhã, nhìn nghiêng tới khuôn mặt đế vương mà mình ái mộ sâu đậm
mà thở dài: “Hoàng thượng, ngài làm như thế, quả thật là quá mức tàn
nhẫn đối với Dạ Vương!”.
Nếu như chỉ muốn bắt Nam Cung Cẩm, vậy
thì cần gì phải bắt bọn họ bất hòa chứ? Hoàng Phủ Dạ đã vì hoàng thất
Đông Lăng mà từ bỏ tình yêu, sao còn ép bọn họ đến nỗi không còn cả tình bằng hữu
Bàn tay đang chắp sau lưng của Hoàng Phủ Hoài Hàn nắm
lại thật chặt, hồi lâu sau vẫn không nói gì. Sao hắn lại không biết làm
thế này là quá mức tàn nhẫn đối với Da, nhưng chỉ có thể này, hắn mới
dám tuyệt đối tín nhiệm đối phương được! Một chữ tình này, có thể khiến
cho người ta điên cuồng đến trình độ nào, theo như chuyện của phụ hoàng
và mẫu hậu, hắn có thể thấy được rất rõ ràng! “Nàng cũng cảm thấy trẫm
làm như vậy là sai sao?”
Nam Cung Ninh Hinh im lặng hồi lâu rồi nói nhàn nhạt: “Làm để vương, ngài làm như thế, không phải là sai!”
Nhưng, làm huynh trưởng mà làm như thế, lại là bất cận nhân tình tới cực điểm! Hoàng Phủ Hoài Hàn thở dài một hơi, giọng nói lạnh như băng vang lên,
mang theo một tia bất đắc dĩ mà chính hắn cũng không hiểu được: “Trẫm
trước tiên là một đế vương, sau đó mới là một huynh trưởng!” Hắn thân là một để vương, vậy thì nên làm việc của đế vương! Tình cảm huynh đệ, tự
nhiên là phải đặt sau đại nghĩa quốc gia!
Một câu này vừa dứt, hắn liền cất bước đi ra ngoài Dưỡng Tấm Điện, chỉ để lại một câu: “Đi về nghỉ sớm đi!”
Để lại Nam Cung Ninh Hinh đứng nguyên tại chỗ, thật lâu sau cũng chưa lấy
lại được tinh thần. Mãi cho đến khi đèn đuốc trong phòng cháy hết, con
đường lớn phía trước cánh cửa phòng đang rộng mở kia đã không còn hình
bóng của hắn, nàng mới thu hồi lại ánh mắt của mình rồi đi về hướng Cung Phượng Nghi. Tình cảm huynh đệ cũng không thắng được hai chữ thiên hạ!
Người đàn ông này...
Ít ngày sau, thiên hạ sôi sục tin tức, Đổng Lăng Hoàng bắt được Công chúa
vương triều Nam Cung, mấy ngày sau sẽ xử trảm trước mặt mọi người, để
cho bộ hạ cũ của vương triều Nam Cung triệt để mất hết hy vọng. Tin tức
này vừa truyền ra, thiên hạ vô cùng sợ hãi!
Mà khi Bách Lý Kinh
Hồng bị Mộ Dung Thiên Thu ngăn cản ở Thiệu Dương nhận được tin tức này,
trong nháy mắt cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn vốn cho là Hoàng Phủ Hoài Hàn bắt nàng, là để bức hiếp mình, lại không ngờ là lại không công khai
thân phận Hoàng hậu Nam Nhạc của nàng, mà lại công khai thân phận Công
chúa vương triều Nam Cung của nàng sao?!
“Hoàng thượng, ngài nghĩ chủ ý của Hoàng Phủ Hoài Hàn là gì?” Hủy cảm thấy vô cùng không thể tin nổi. Bách Lý Kinh Hồng trầm ngâm một lát, trong đầu bỗng nhiên lóe lên
một tia sáng, giọng nói vắng ngắt của hắn vang lên: “Thượng Quan Cẩn
Duệ.” Ai cũng biết, quyền chỉ huy bộ hạ cũ vương triều Nam Cung là trong tay Thượng Quan Cẩn Duệ, kể cả có giết Cẩm Nhi thì cũng không có tác
dụng gì. Hành động lần này của Hoàng Phủ Hoài Hàn chẳng qua là để ép cho Thượng Quan Cẩn Duệ phải xuất hiện, để giải quyết hết ưu phiền nội loạn của Đông Lăng. Nhìn tình hình này, xem ra nội loạn của Đông Lăng đã trở thành mối họa lớn trong lòng của Hoàng Phủ Hoài Hàn! Nghĩ thế, hắn đứng dậy: “Đi Đông Lăng.” Hiện nay, hắn nhất định phải tự mình đi tới đó,
mới có thể hóa giải chuyện này.
“Hoàng thượng, nếu ngài đi, Thiếu Dương nhất định sẽ thất thủ, ngay sau đó chúng ta sẽ bị Mộ Dung Thiên
Thu truy sát, Nam Nhạc tất nhiên sẽ bị đánh chiếm!” Khi đó mới thật sự
là không thể nào có cơ hội cứu viện được Hoàng hậu Nương Nương. Chuyện
này, tự nhiên là hắn hiểu được. Nhưng trong lòng hắn xác thực là đang
nóng như lửa đốt, mất đi Nam Nhạc, hắn chỉ còn hai bàn tay trắng, kể cả
có cứu được Cẩm Nhi, thì cũng gặp phải chuyện Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ
Dung Thiên Thu đuổi giết! Sau khi trầm mặc hồi lâu, hắn nói: “Mở cửa
thành! Nghênh chiến!”
Hiện nay, chỉ có mau chóng đánh bại quân
của Mộ Dung Thiên Thu, hắn mới có thể thoát thân. Hủy không dám tin mà
trợn to đôi mắt: “Bệ hạ, ngài điển rồi sao?” Nam Nhạc hiện nay chỉ có ba mươi vạn binh mã, nhưng đối phương có sáu mươi vạn binh mã, gấp đôi bọn họ, hiện nay mà mở cửa thành ra ngoài thì chẳng phải là đi tìm chết
sao? “Trẫm không điển, điểm binh, theo trẫm ra khỏi thành huyết chiến.”
Nói xong, áo choàng tung lên, người đã đi ra khỏi phòng. Hủy thở dài một hơi, cho dù là bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đuổi theo.
Đông Lăng, trong mật thất.
Nam Cung Cẩm ngồi dưới đất, cái lồng chế tạo bằng huyền thiết kia đã được
bỏ đi, mà trên tay nàng bị trói bằng huyền thiết ngàn năm. Cả người vì
Tỏa Hồn Hương mà không có một chút sức lực nào. Sau đó, một loạt tiếng
bước chân vang lên. Một người mặc một thân tử kim sắc long bào xuất hiện ở chỗ này, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, nhìn thoáng qua đồ ăn bên
cạnh nàng, lạnh lùng nói: “Nàng tuyệt thực ư?” Sắc mặt Nam Cung Cẩm
trắng bệch, dựa vào bức tường, không nói một lời. Hiện nay, tin tức bên
ngoài truyền bá thể nào, nàng nghe đám thái giám với cung nữ bàn tán bên ngoài cũng hiểu được rõ ràng. Nơi này rất đặc biệt, bên ngoài không
nghe được âm thanh bên trong, nhưng bên trong lại nghe được rõ ràng âm
thanh bên ngoài. Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn bắt nàng, chẳng qua là vì Duệ
ca ca. Hiện nay đám thần tử còn xót lại của vương triều Nam Cung đang
bạo động ở Đông Lăng, nếu không diệt trừ Duệ ca ca, sao hắn có thể an
tâm cho được? Thế nhưng nàng sao có thể làm liên lụy tới Duệ ca ca được
chứ? Hắn và Mộc Nguyệt Kỳ vất vả lắm mới tới được với nhau! Nhưng hiện
này, đừng nói là tự sát, ngay cả sức lực để nói chuyện nàng cũng không
có, biện pháp duy nhất chỉ là tuyệt thực, nếu như nàng chết đi, Duệ ca
ca tự nhiên cũng sẽ không tới đây.
Nhìn bộ dạng không muốn sống
của nàng, trong lòng Hoàng Phủ Hoài Hàn bỗng nhiên hiện lên sự tàn bạo!
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, hắn cũng không rõ cảm giác trong lòng
mình là gì, ngồi xổm xuống, lạnh lùng nói: “Nam Cung Cấm, người cho rằng không ăn cơm, trẫm sẽ không có cách nào sao? Đại khái trẫm có thể tìm
một người có thân hình tương tự ngươi mà đặt ở đó, cũng có thể dẫn
Thượng Quan Cẩn Duệ tới cắn câu!” Nam Cung Cẩm lạnh lùng nhếch môi,
giọng nói suy yếu đến nỗi hầu như không thể nghe thấy được, trong mắt
lại tràn đầy sự trào phúng: “Vậy ngươi cứ đi tìm đi, nếu ngươi thật sự
có khả năng tìm được người giả mạo ta để lừa gạt Duệ ca ca, ngươi cũng
sẽ không tốn công tốn sức bắt ta... Không phải sao?”
Hoàng Phủ
Hoài Hàn giận dữ, đưa tay bóp miệng nàng, cắn răng nói: “Nam Cung Cẩm,
trẫm quả nhiên đã đánh giá thấp ngươi! Kể cả đã rơi vào tình trạng này,
ngươi cũng không từ bỏ sự đối nghịch đối với trẫm!”
Lần này, Nam Cung Cẩm không nói gì nữa, bởi vì rất mệt mỏi, câu nói kia đã là toàn bộ sức lực của nàng.
“Ngươi tuyệt thực, không sợ trẫm giết Hạ Đông Mai sao?” Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng nhìn nàng, xem xem nàng phản ứng thế nào.
Nhưng lần này, rõ ràng là hắn tính sai rồi.
Nam Cung Cẩm từ từ nhắm hai mắt lại, căn bản là không thèm để ý tới hắn. Hạ Đông Mai có giao tình với nàng không sai, nhưng Nam Cung Cẩm nàng biết
được bên nào nặng bên nào nhẹ. Địa vị Duệ ca ca trong lòng nàng quan
trọng hơn Hạ Đông Mai rất nhiều, nàng không phải là Thánh Mẫu cứu vớt
thiên hạ, nàng chỉ muốn quan tâm bảo vệ người nàng quan tâm mà thôi. Tầm quan trọng của Hà Đông Mai quá nhẹ so với Duệ ca ca! Dù sao đó cũng là
tỳ nữ trong cung của Hoàng Phủ Hoài Hàn, chỉ cần hắn không sợ mang tiếng bạo quân trên lưng, hắn cứ tùy tiện mà giết.
“Ngươi!” Thái độ
này của nàng, khiến cho Hoàng Phủ Hoài Hàn lại phát hỏa một trận. Thấy
nàng hoàn toàn không có ý định hợp tác, hắn lại tiếp tục nói: “Ngươi
không sợ trẫm ra tay với Dạ sao?”
Hắn vừa nói xong, Nam Cung Cẩm
mở mắt ra, thưởng cho hắn một nụ cười lạnh. Ánh mắt đó, phảng phất như
muốn nói, sau tuồng hí kịch của huynh đệ các ngươi, ta còn để ý tới sinh tử của hắn sao, ngươi không cảm thấy quá buồn cười sao?
Ánh mắt
này, cũng khiến cho Hoàng Phủ Hoài Hàn cảm thấy không thể làm gì! Lúc
trước hắn buộc Dạ phải thừa nhận chuyện này là do bọn hắn hợp lực bố
trí, hiện nay hắn tự nhiên cũng không thể tự tát vào mặt mình mà nói
khác được! Ngay sau đó, Nam Cung Cẩm nhắm nghiền hai mắt, cho dù hắn có
nói gì, nàng cũng không phản ứng gì. Hoặc có lẽ là căn bản nàng không
nghe được! Khi mà những lời của hắn toàn là rắm thối hết.
Hoàng
Phủ Hoài Hàn uy bức dụ dỗ, dùng tất cả các biện pháp hắn có thể nghĩ ra, nhưng không đem lại được chút tác dụng nào! Nàng hoàn toàn thờ ơ, mà
hắn thì như một con khỉ, cố sức diễn kịch, diễn cho một người xem! Nhưng người xem căn bản là không thèm xem!
Mãi cho đến khi nhiệt độ
căn phòng bởi vì khí tức bằng hàn trên người hắn tỏa ra mà lạnh xuống,
mà Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn nàng nhất quyết không chịu thỏa hiệp, thái độ không hợp tác rõ ràng, cuối cùng thì cũng dùng hết tất cả sự kiên nhẫn, nên không thể nhịn được nữa. Hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.
“Không muốn ăn thì đừng ăn, xem xem nếu người chết đói thì trẫm có nhíu
mày một cái nào hay không?”
Sau khi Hoàng Phủ Hoài Hàn đi, ám vệ ở cổng thấy nàng ngồi dựa vào tường, bọn họ thầm nghĩ - không biết điều!
Nhưng Nam Cung Cẩm căn bản là không thèm để ý tới bọn hắn. Nàng từ từ
nhắm hai mắt lại, chờ người nên tới đây. Đây là một tia hi vọng cuối
cùng của nàng, nếu hắn không chịu giúp nàng, tình thế này, sẽ thật sự là tử cục.
Cuối cùng, nàng cũng chờ được tới thời điểm đó.
Buổi đêm thứ hai kể từ khi nàng tuyệt thực, một người đàn ông mặc trang phục màu đỏ đẹp đẽ xuất hiện ở chỗ này. Hắn đứng tại cửa ra vào nhìn nàng
hồi lâu, trong đôi mắt đào hoa tà mị lộ vẻ không tả nổi, hắn chậm rãi đi đến trước mặt nàng, cảm thấy bước chân mình có chút thiếu tự tin. Một
bước, hai bước, ba bước. Cuối cùng hắn cũng đứng lại: “Tiểu Cẩm Cẩm...”
Mắt phượng mở ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo. Ánh mắt
này, đâm vào trong lòng hắn khiến hắn cảm thấy đau đớn, hắn ngồi xổm
xuống rồi che mắt nàng lại: “Tiểu Cẩm Cẩm, đừng nhìn ta như vậy...”
Bị tay hắn che lại đôi mắt, giọng nói mệt mỏi của Nam Cung Cẩm phá vỡ sự
yên tĩnh trong phòng: “Hoàng... Hoàng Phủ Dạ, ta chỉ hỏi huynh, chuyện
này, cuối cùng có phải là chủ ý của huynh không?”
Tay Hoàng Phủ
Da run lên một cái, chậm rãi thu hồi lại rồi ngồi xổm xuống, chưa trả
lời câu hỏi của nàng, chỉ bê cái bát bên cạnh lên, dùng thìa đút cho
nàng một thìa cơm. Chuyện này, hắn không thể trả lời, nếu nói không phải chủ ý của mình, thì không thể đảm bảo an toàn của Đạm Đài Minh Nguyệt,
hắn biết hoàng huynh xưa nay đều nói được làm được. Cho nên hiện nay,
hắn cũng chỉ có thể cố gắng lảng tránh vấn đề này nên không trả lời
nàng. Nhưng, dù thìa cơm đã ở bên miệng nàng, nhưng nàng không có ý muốn ăn, đôi mắt phượng chỉ lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mắt này
quá mức lạnh lẽo, lạnh lẽo đến nỗi Hoàng Phủ Dạ cảm thấy không có cách
nào mà nhìn thẳng. Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Tiểu Cẩm Cẩm,
ăn một chút đi, cho dù không vì bản thân mình, thì cũng nên suy nghĩ cho đứa bé trong bụng!”