Vụ việc ở Đài hóa thân tiếp tục giao cho Tuyết Tình xử lý, còn tôi và Trăn Trăn sau mấy ngày theo dõi Lý Cán Lâm và Quách Nghiên nhưng chưa phát
hiện thấy vấn đề gì đặc biệt đành phải chuyển mục tiêu sang Quách Đình.
Chúng tôi giấu mình trên ban công tầng bảy của tòa nhà đối diện khu nhà ở của công nhân Đài hóa thân, dùng kính viễn vọng quan sát tình hình trong
căn hộ tầng năm của Quách Đình. Chúng tôi vốn nghĩ rằng chắc cũng chẳng
có phát hiện gì lớn, không ngờ nhanh chóng nhìn thấy một màn khiến người ta sôi máu...
Quách Đình ngủ suốt buổi sáng, còn tôi và Trăn
Trăn dùng kính viễn vọng thay nhau quan sát căn hộ không có động tĩnh
gì, nên thấy vô vị vô cùng. Mặt trời lên đến đỉnh đầu, tôi đặt chiếc
kính viễn vọng xuống, vừa hút thuốc vừa suy nghĩ xem có nên đi ăn cơm
trưa hay không, đúng lúc ấy Trăn Trăn bỗng kêu lên: “Mau đến xem này, cô ta đã dậy rồi!”
Tôi cầm kính viễn vọng lên, đang định nhìn tình
hình trong phòng qua cửa kính của phòng ngủ thì Trăn Trăn lại kêu lên:
“Đừng xem, đừng xem!” và còn đưa tay ra khua khua trước mặt tôi để chắn
tầm mắt của tôi. Cô ấy không nói vậy thì còn không sao, nhưng nói rồi
thì tôi lại muốn xem, tôi vội đổi vị trí đưa ống kính nhằm thẳng vào
phòng ngủ.
Tôi nhìn thấy Quách Đình đang từ giường ngồi dậy, điều đó vốn chẳng có gì đặc biệt, có điều, cô ta không mặc gì trên người.
Trời đất, thì ra cô ta có thói quen ngủ nude, hơn nữa còn không đóng cửa sổ, đúng là quá thoáng. Thân hình của cô ta rất tuyệt, chỗ nào cần cong thì cong, làn da không dùng nhiều đồ mĩ phẩm, nhất là vùng eo, rất mảnh mai, khiến tôi cũng phải sáng cả mắt lên.
“Đã bảo anh là đừng có nhìn, thế mà anh vẫn cứ nhìn! Biến thái quá mức!” Trăn Trăn mắng.
“Không phải là biến thái, đây là công việc của tôi.” Tôi tiếp tục ngắm thân
hình xinh đẹp kia và nói tiếp: “Hình như ngực của cô ta to hơn của cô.
Ối!...”
Trăn Trăn lại cho tôi một cú đánh.
Hình như Quách
Đình bị đánh thức dậy, nên sau khi ra khỏi giường cô ta choàng lên người một bộ đồ ngủ và đi ra phòng khách rồi mở cửa. Bên ngoài cửa có một
người đàn ông với nụ cười dâm dục trên môi. Người đó chính là Lưu Tân.
Lưu Tân vừa bước vào đã bế thốc Quách Đình lên, dùng chân đóng cửa lại, rồi hôn tới tấp lên người đẹp trong lòng. Quách Đình giả bộ phản ứng đôi
chút, sau đó lập tức ôm chặt lấy cổ của Lưu Tân hôn đáp trả.
Hai
người cứ thế vừa đi vừa hôn nhau cho lúc tới phòng ngủ, chiếc áo ngủ của Quách Đình cũng đã bị rơi ở ngoài phòng khách, áo khoác của Lưu Tân
cũng đã bị cô ta cởi ra. Vừa lên giường, lưỡi của Lưu Tân đã lướt từ
trên cổ cho đến đôi bồng đào của Quách Đình như một con rắn, rồi hít hà
một cách tham lam mùi thơm đầy quyến rũ trên đỉnh ngọc như con trẻ. Mặt
của Quách Đình hiện rõ vẻ ngất ngây, hai bàn tay không kìm được vuốt ve
tấm lưng trần của Lưu Tân.
Rõ ràng là đôi bồng đào căng tròn khó
mà làm giảm ngọn lửa hừng hực trong lòng Lưu Tân, hai bàn tay của anh ta trượt thẳng từ ngực xuống dưới, đi qua “bình nguyên” không có chướng
ngại, sau đó qua khu rừng đen rậm rạp, và tiến thẳng vào hẻm núi bí hiểm và đầy sức mê hoặc...
“Chớ có nhìn, chớ có nhìn, trẻ con không
được nhìn!” Tôi vừa dùng máy ảnh quay lại tại chỗ phim hành động tình
yêu” vừa đưa tay tìm lấy kính viễn vọng của Trăn Trăn, kết quả bị cô ấy
đạp cho một cái. Cô ấy đỏ bừng mặt, nhưng giọng vẫn rất cứng rắn: “Anh
xem được, thì tại sao tôi không xem được! Đây là công việc của tôi!”
Tôi bất lực nhún vai: “Muốn tốt cho cô, thế mà cô không nhận, ở đây chỉ có
hai chúng ta, tôi sợ cô không chịu được lại cưỡng ép tôi.”
“Muốn
chết à!” Cô ấy lại đạp cho tôi một cái, khiến tôi soài người xuống, rồi
tiếp tục thưởng thức “phim hành động tình yêu”. Khi tôi ngồi dậy, cô ấy
nói một câu bằng cái giọng rất thỏ thẻ khiến tôi ngây người: “Xì, cứ cho là tôi cưỡng ép anh thì cũng chẳng phạm pháp.”
Không lẽ hàng
ngày cô ấy đã nghe tôi nói những câu kiểu này nhiều quá rồi, hay là đã
bị cảnh tượng trước mắt khơi dậy ngọn lửa ham muốn? Có điều, lúc này còn phải giải quyết công việc, nên vẫn phải tiếp tục thưởng thức cảnh tượng đôi mèo mả gà đồng ấy vờn nhau.
Sau khi cự nự với Trăn Trăn một hồi, quay lại thì thấy đôi nam nữ kia đã đang ở thế cả hai cùng tiến công.
“Cô có phản ứng sinh lý à?” Nhìn cuộc chiến đối diện, bàn tay tôi bất giác
không kìm được sờ lên mông của Trăn Trăn, kết quả đổi lại tất nhiên là
một hồi đấm đá. Nhưng không hiểu có phải trong lòng cô ấy đang rạo rực
hay không mà những cú đánh nhẹ hơn lúc thường rất nhiều, hơn nữa lại cứ
như là đánh yêu, còn mặt cô ấy thì đỏ bừng lên như ráng trời chiều,
trông thật xinh đẹp.
Trong lúc giằng co, không may tôi bị ngã và theo bản năng kéo tay cô ấy, làm cô ấy cũng ngã theo. Cô ấy đè lên
người tôi, bộ ngực căng tròn áp vào ngực tôi, khiến tôi nghẹt thở. Hơi
thở nồng nàn như hương hoa lan của cô ấy dồn dập phả vào mặt, khiến tôi
cảm nhận thấy ngọn bửa đang cháy rực trong tim cô ấy.
Trên ban
công yên tĩnh chỉ có hai chúng tôi, một nam và một nữ. Cơn thèm muốn
khiến tôi tạm thời quên mất lí trí, tôi ôm chầm lấy thân hình ngọc ngà
mềm mại, rồi nhẹ nhàng áp lên đôi môi đỏ thắm. Trăn Trăn lập tức tan
chảy trong lòng tôi, vẻ dữ tợn hàng ngày biến mất, đôi mắt khép lại, nép vào lòng tôi như con chim nhỏ, mặc cho tôi hôn lên đôi môi.
Tất
nhiên tôi không dừng lại ở việc đấu lưỡi, đôi bàn tay không theo điều
khiển lướt từ bờ vai mềm mại xuống phía dưới rồi dừng lại trên chỗ cong
nhất của chiếc mông rắn chắc. Tuy đây không phải là lần đầu tôi sờ lên
mông cô ấy, trước đây cũng đã có đôi lần tôi đùa và sờ vào đó, nhưng lần này khác hẳn với trước đây, vì cô ấy không phản kháng, nên tôi liều
lĩnh vuốt ve mãi chiếc mông căng tròn ấy.
Con người luôn là những kẻ tham lam, mặc dù những hành động lúc này đối với Trăn Trăn một cô
gái khá bảo thủ mà nói, là đã chạm đến giới hạn cuối cùng của đạo đức,
nhưng với tôi thì chỉ là bắt đầu của ham muốn, tôi quyết định xâm phạm
cô ấy ngay tại chỗ...
Trăn Trăn đang nhắm mắt lặng im, nhưng đúng vào khoảnh khắc tôi cởi chiếc khuy áo ngực của cô ấy ra,thì bất ngở cô
ấy kêu lên một tiếng, rồi ngồi phắt dậy, đưa tay cài khuy áo lại, sau đó giơ chân đá vào ngực tôi mấy cái rất mạnh và mắng tôi với vẻ rất dữ
dằn: “Đồ biến thái chết giẫm, dám xâm phạm tôi à! Hôm nay tôi không đánh anh thành tật thì tôi không còn là Lý Trăn Trăn nữa!”
Vừa mới
đây cô ấy còn như con chim nhỏ nép vào lòng tôi, thế mà lúc này chẳng
khác gì con sư tử Hà Đông, không cần biết có để lại ám ảnh tâm lí cho
tôi không nữa. Có điều, có để lại ám ảnh tâm lý hay không thì cũng là
chuyện sau này, còn việc quan trọng bây giờ là giữ lấy tính mạng, vì cô
ấy đang như con cào cào giơ chân giẫm vào ngực tôi mấy cái, khiến tôi
suýt nữa khạc ra máu.
“Không cưỡng bức được thì giết ngươi diệt khẩu à?” Tôi ôm lấy bàn chân đang đạp vào ngực tôi của cô ấy, kêu lên.
“Anh nói bậy bạ gì thế?” Cô ấy trừng mắt lườm tôi, chân giẫm vào người tôi càng mạnh hơn.
Mặc dù bị đạp rất đau, nhưng tôi vẫn đáp cứng cỏi: “Tôi bảo cô không cưỡng bức được tôi thì định giết tôi diệt khẩu à!”
“Ai, ai mà thèm cưỡng bức cái đồ biến thái như anh.” Trăn Trăn hơi lắp bắp, mặt lại đỏ bừng lên.
“Vừa nãy cô nói, cứ cho là cưỡng bức tôi thì cũng không phải là phạm pháp
đấy thôi! Tôi nghe rất rõ mà!” Tôi trừng mắt nhìn cô ấy với vẻ rất chính nghĩa. Cô ấy cụp mắt xuống rút bàn chân đang đè trên ngực tôi về, rồi
nói với giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Thế thì sao! Tôi chỉ nói như vậy
thôi.”
Tôi bò dậy, đối mặt với cô ấy, nói: “Cô còn dám nói là không nghĩ đến hả?!”
“Không nghĩ đến!” Cô ấy đáp bằng giọng rất kiên định.
“Vậy, sao vừa rồi tôi hôn cô, cô lại không phản kháng, thậm chí đến cả tránh
cũng không?” Tôi bước lên trước một bước, cô ấy lùi về sau một bước. Hai chúng tôi cứ như vậy, người này nhân nhượng thì người kia lấn tới, nhân đà thắng thế, tôi nói với giọng càng lớn hơn: “Hơn nữa, lúc ấy cô cũng
rất ngất ngây, cô không hề kháng cự! Thực ra, cô thích tôi, đúng không?”
“Tôi mà thèm thích loại người biến thái như anh?!” Bỗng nhiên cô ấy nổi
giận, giơ chân đá thốc vào người tôi, sau đó đe dọa: “Tôi cảnh cáo anh,
anh không được nói chuyện vừa rồi với bất cứ ai, nếu không, tôi sẽ giết
anh!”
Tôi bò dậy một cách khó khăn rồi đưa tay phủi vết giày trên người: “Tôi không nói với người khác đâu, nếu không chú Tôm biết
chuyện, không lập tức bắt chúng ta bái đường thì mới là chuyện lạ!”
“Bái đường với tôi anh ấm ức lắm sao?” Trăn Trăn trừng mắt nhìn tôi với vẻ
dữ tợn, cứ như thể muốn nuốt sống tôi không bằng. Để giữ tròn tính mạng, tôi không dám tiếp tục đấu khẩu với cô ấy nữa mà cầm chiếc kính viễn
vọng lên tiếp tục công việc.
Khi quan sát lại phòng ngủ của căn
chung cư đối diện một lần nữa thì màn biểu diễn đầy dục tính đã kết
thúc, đôi nam nữ vừa trút xong ngọn lửa ham muốn đã mặc quần áo và ôm
nhau ngồi ở mép giường, có vẻ họ đang nói chuyện với nhau. Nếu không vì
biết trước quan hệ bất chính lén lút của họ thì tôi đã nghĩ rằng họ là
một cặp tình nhân bình thường!
Hai người đó ngồi nói chuyện
chừng nửa tiếng đồng hồ, rồi sau khi Quách Đình đưa một chiếc chìa khóa
cho Lưu Tân xong thì có vẻ như là giục anh ta mau chóng ra về. Người phụ nữ kia đúng là không còn biết liêm sỉ, chồng vừa mới vào viện đã đưa
ngay chìa khóa nhà cho tình nhân. Lưu Tân có vẻ bịn rịn, không muốn rời
đi, hai bàn tay vẫn cứ sục sạo trên thân hình nuột nà của Quách Đình.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn bị Quách Đình đẩy ra khỏi cửa. Sau khi Lưu
Tân đi khỏi, Quách Đình bắt đầu tắm rửa, trang điểm, gần một tiếng sau
mới ra khỏi cửa.
Chúng tôi gặm mấy chiếc bánh bao vừa mua về,
tiếp tục quan sát Quách Đình, cô ta đang ăn cơm trong một nhà hàng. Nhìn cô ta ăn uống một cách ngon lành, tôi thực sự rất muốn bước vào gọi mấy món và thêm hai chai bia. Tiếc nếu làm vậy cô ta sẽ phát hiện ra chúng
tôi và rất có thể biết được chuyện đang bị chúng tôi theo dõi. Tôi thấy
hối hận vì đã để cho Trăn Trăn đi mua đồ ăn, trong trí nhớ của tôi thì
lần nào cô ấy cũng mua bánh bao.
Tôi cứ tưởng sau khi ăn xong
Quách Đình sẽ đến gặp gã tình nhân kia, nhưng sau đó cô ta lại vào siêu
thị mua một con gà và một ít thảo dược, sau đó trở về nhà.
“Cô ta mua những thứ đó để làm gì nhỉ?” Tôi thấy hơi khó hiểu.
“Anh ngốc thật đấy, tất nhiên là hầm canh rồi, chắc chắn là cô ta hầm canh gà.” Trăn Trăn có vẻ coi thường trí tuệ của tôi.
Tôi đáp với vẻ không vui: “Tôi cũng biết là cô ta sẽ hầm canh, vấn đề là cô ta hầm canh để làm gì? Cô đừng có quên là cô ta vừa mới ăn cơm xong.”
“Có thể, cô ta hầm canh cho Lý Cán Lâm, lần trước chẳng phải cô ta cũng
xách một cặp lồng canh đến khách sạn cho anh ta sao?” Phán đoán của Trăn Trăn không phải là không có cơ sở.
Chúng tôi lại trở về ban công không có bóng người, tiếp tục quan sát Quách Đình. Trăn Trăn có vẻ
ngượng ngùng, cứ giữ một khoảng cách nhất định với tôi. Không biết có
phải cô ấy xấu hổ vì chuyện lúc trước không?
Sau khi về nhà,
Quách Đình đem những thứ mua được đi hầm canh thật. Thật khó tưởng tượng nổi, một người không muốn nấu cơm lại có vẻ thích thú hầm canh như vậy, hơn nữa lại là cả một nồi lớn đủ để cho bốn, năm người ăn.
Có
điều, đó không đơn giản chỉ là hầm một món canh, vì sau khi xử lý xong
đám nguyên liệu cho vào nồi hầm xong, cô ta bèn quay lại phòng ngủ, chui vào gầm giường cầm một chiếc lọ thủy tinh nho nhỏ. Trong lọ là một chất lỏng màu đỏ, trông như máu. Tiếp đó, tiếp đó cô ta tìm một tờ giấy màu
vàng bằng bột tre và một cây bút long, rồi cầm bút chấm vào chất lỏng
bên trong chiếc bình và viết lên tờ giấy.
“Cô ta đang làm gì thế nhỉ?” Trăn Trăn đột nhiên lên tiếng hỏi.
Tôi quan sát kỹ cảnh tượng trước mắt, rồi trả lời theo ý hiểu: “Nhìn thì biết ngay mà!”
“Liệu cô ta có phải là một đạo sĩ không nhỉ?” Trăn Trăn lại hỏi.
“Cô đang hỏi tôi đấy à?”
“Ở đây còn có người khác nữa à?” Không biết cô ấy đã tới bên cạnh tôi từ lúc nào và đưa chân khẽ đá tôi.
Tôi vẫn chăm chú quan sát từng chi tiết, nên đáp cho xong chuyện: “Làm sao tôi biết được.”
Có lẽ Quách Đình thường xuyên vẽ bùa như thế này nên động tác rất thuần
thục, khiến người nhìn cứ ngỡ cô ta là một nhà thư pháp. Nhưng, một
người như cô ta làm sao mà có thể tĩnh tâm để luyện thư pháp được? Tôi
thực sự cảm thấy rất khó hiểu. Tuy nhiên, sự việc tiếp theo càng khiến
tôi thấy mịt mù hơn nữa.
Chỉ một loáng, Quách Đình đã vẽ xong ba
lá bùa, rồi dùng kẹp treo chúng lên cửa sổ để phơi cho khô. Tôi vội vàng lấy chiếc máy ảnh kỹ thuật số ra, điều chỉnh cự li cho gần một chút rồi chụp ảnh những lá bùa kì lạ đó. Đáng tiếc là vì khoảng cách khá xa nên
hình ảnh không được rõ nét lắm, không hiểu Vĩ Ca có cách nào làm cho nó
rõ hơn được không. Sau khi phơi những lá bùa xong, Quách Đình vào bếp
xem nồi canh, sau đó ra phòng khách vừa nhìn vào máy tính vừa gọi điện
thoại. Hình như cô ta đang nói chuyện phiếm với bạn bè, một cú điện
thoại kéo dài tới cả nửa tiếng đồng hồ, mà liên tục gọi ba cú. Khi cô ta gác máy cũng là lúc nồi canh hầm xong.
Sự việc lạ lùng xảy ra
vào đúng lúc đó, cô ta lấy một trong ba lá bùa đã phơi khô xuống cho vào một chiếc bát nhỏ rồi châm diêm đốt, tiếp đó cầm bát đi vào trong bếp.
Cho muối và gia vị vào nồi canh xong, cô ta múc canh vào chiếc bát đó
trộn đều với tro trong bát rồi đổ lại vào nồi.
“Cô ta cho tro của chiếc bùa đó vào nồi canh làm gì nhỉ?” Trăn Trăn hỏi.
“Ai mà biết được, thâm độc nhất là lòng dạ đàn bà, chưa biết chừng cô ta
dùng cái đó để hại người. Tôi dám chắc chắn, cô ta sẽ không ăn canh ở
trong nồi đó đâu.”
“Xì, đến ngốc cũng biết điều đó. Ai mà lại
ngốc như vậy, lại đi ăn thứ canh mà mình đã bỏ bùa vào. Chắc chắn là cô
ta để cho Lý Cán Lâm ăn đây.” Giọng của Trăn Trăn rất khẳng định.
“Nhưng, vì sao cô ta lại bỏ bùa cho cái người Hồng Kông ấy nhỉ? Quan hệ giữa họ có vẻ rất thân mật cơ mà?” Càng nghĩ, tôi lại thấy càng rối.
“Anh nói xem, liệu có phải vì hai chị em cô ta ghen ghét nhau không, nên bây giờ cô chị quyết tâm tách họ ra, và hại chết Lý Cán Lâm?”
“Trí
tưởng tượng của cô cũng phong phú quá đấy!” Mặc dù miệng nói vậy, nhưng
trong bụng tôi cũng không loại trừ khả năng đó. Đúng như câu “lòng dạ
đàn bà, đáy biển mò kim”, đàn ông không bao giờ hiểu hết những suy nghĩ
trong lòng phụ nữ, cũng giống như tôi không sao đoán được trong lòng
Trăn Trăn nghĩ gì, rút cục thì cô gái điên khùng này có thích tôi không
nhỉ?
Quách Đình cho canh vào trong cặp lồng và chuẩn bị đi ra
ngoài. Trăn Trăn hỏi tôi có nên ngăn chặn để cô ta không hại được người
khác hay không, tôi hỏi lại cô ấy: “Cô có cho rằng trong nước canh có
hòa tro của giấy ấy có làm chết người được không?” Cô ấy suy nghĩ một
cách nghiêm túc xong thì đáp: “Có lẽ là không, cùng lắm cũng chỉ là đau
bụng đi ngoài.”
Tôi nói tiếp: “Cứ cho là có thể làm chết người
thật thì cũng là bọn họ làm hại lẫn nhau. Dù sao thì cái người Hồng Kông kia cũng không phải là một người tốt, cứ để cho hắn làm con chuột bạch
một lần cũng được.”
Tuy nhiên, sự thật lại không như những gì
chúng tôi nghĩ. Sau khi Quách Đình ra khỏi cửa, dường như cô ta không có ý định tới khách sạn Khải Phong trong khu các trường đại học. Lái xe
bám theo chiếc taxi mà Quách Đình vừa lên đi được một đoạn, tôi bèn theo chiếc taxi mà Quách Đình vừa lên đi được một đoạn, tôi bèn hiểu ra nơi
mà cô ta định đến là đâu. “Cô ta tới chỗ Lương Cẩm ở bệnh viện?”