Đưa Lương Cẩm rời khỏi ngôi nhà không hề ấm áp chút nào với anh ta, chúng
tôi tới bệnh viện nơi Tiểu Na làm việc. Trên đường đi, chúng tôi tìm
hiểu đôi chút tình hình về Lương Cẩm qua Giám đốc Hử. Ông kể lại chi
tiết tất cả những gì mình biết cho chúng tôi:
Lương Cẩm là con
của một người bạn học của tôi, cậu ấy vào đây làm việc đã được mười mấy
năm rồi. Mẹ cậu ấy mất sớm, sáu, bảy năm trước bố cũng ra đi, trước khi
chết, ông ấy nhờ tôi chăm sóc cậu ấy giúp. Cậu ấy không có ai thân thích ở đây, lại là con của người bạn gửi gắm, vì vậy tôi rất quan tâm đến
cậu ấy, không những giúp cho cậu ấy được chuyển sang biên chế chính thức mà còn bố trí cho một căn hộ trong khu tập thể vào trước khi cải cách
nhà ở. Cậu ấy cũng không làm tôi phải thất vọng, không những rất chăm
chỉ mà còn không gây phiền toái gì cho tôi, vì thế mà tôi còn giao cả
chìa khóa của nhà hỏa thiêu cho cậu ấy và cậu Hồ bảo quản.
Có
điều, cũng phải nói thêm là, cậu ấy quá thật thà, ăn nói kém, hình thức
cũng rất không ra gì, hơn nữa lại làm việc ở Đài hóa thân, nên hơn ba
mươi tuổi mà vẫn chưa lấy được vợ. Đồng nghiệp trong cơ quan cũng đã
nhiều lần mối lái, nhưng người thì nhìn thấy cậu ta là đã lắc đầu bỏ đi, người thì bị cậu ta làm cho phát sợ mà từ chối, vì cứ nói chuyện được
vài câu, cậu ta đã nói sang chuyện công việc, toàn chuyện thiêu xác chết ra làm sao, người ta không sợ mới là lạ.
Chúng tôi đã nghĩ, có
lẽ Lương Cẩm phải độc thân suốt đời, không ngờ, nửa năm trước cậu ấy
quen với Quách Đình, chưa đầy một tháng sau thì cưới. Cả hai vợ chồng
cậu ấy không có nhiều người thân thích ở đây, vì thế đám cưới cũng chỉ
là mời các đồng nghiệp ở cơ quan đến ăn một bữa cơm là xong.
Lấy
vợ xong, Lương Cẩm thay đổi hẳn, trước đây, cậu ấy thường xuyên cùng
đồng nghiệp tới quán xá, nhưng từ sau khi cưới xong, hễ tan giờ làm là
lập tức về nhà. Đầu tiên chúng tôi cứ nghĩ, cậu ấy về là để tình cảm với vợ, nhưng sau mới biết là cậu ấy bị vợ quản lý rất chặt, không những
giữ sổ tiết kiệm của cậu ấy, tiền lương cũng quản lý luôn, hàng tháng
chỉ để cho cậu ấy một ít tiền lẻ tiêu vặt, đừng nói chuyện quán xá, mà
đến điếu thuốc lá cậu ấy cũng phải xin của đồng nghiệp.
Quách
Đình giữ hết tiền của chồng và suốt ngày làm bậy ở bên ngoài, vừa rồi
anh chị cũng thấy đấy, cậu Lương đã bị như vậy rồi mà cô ta vẫn cứ ăn
mặc, trang điểm rất diêm dúa, nghe nói cô ta có không ít bạn trai khác ở bên ngoài! Mặc dù, cô ta là một người vợ chẳng ra gì, nhưng Lương Cẩm
vẫn rất đắm đuối, chúng tôi không tài nào hiểu được, thậm chí còn nghi
ngờ có lẽ cậu ấy đã bị Quách Đình bỏ bùa mê thuốc lú.
Nghe xong
những lời kể của Giám đốc Hử, tôi cảm thấy chúng chẳng có tác dụng gì
cho chúng tôi, ít nhất thì việc vì sao nửa đêm Lương Cẩm lại đến nhà hỏa thiêu cũng không được làm rõ, càng không nói tới nguyên nhân anh ta
phát bệnh. Hi vọng Tiểu Na sẽ giúp đỡ được ít nhiều, nếu không vụ án này đành phải kết thúc ở đây.
Chúng tôi cùng vào phòng khám của Tiểu Na, sau khi giới thiệu Giám đốc Hử với cô ấy xong, tôi bèn nói cho cô
ấy biết về tình hình của Lương Cẩm. Tuy nhiên, Tiểu Na không vội khám
cho Lương Cẩm, mà nhìn Trăn Trăn từ đầu đến chân một lượt rồi hỏi tôi:
“Cô gái này là...”, lúc đó tôi mới sực nhớ ra là cô chưa gặp Trăn Trăn
bao giờ, thế nên lập tức giới thiệu hai người với nhau.
Tiểu Na
cười, nói: “Có một cộng sự xinh đẹp, giỏi giang như thế này, hẳn sếp của anh rất tốt với anh.” Mặc dù cô ấy cười rất tươi, nhưng tôi vẫn cảm
thấy nụ cười ấy có gì đó ngượng ngập, không biết có phải là cô ấy ghen
hay không nhỉ? Bây giờ cô ấy cũng đã có bạn trai rồi, sao có chuyện còn
để ý đến chuyện của bạn trai cũ cơ chứ? Lòng dạ đàn bà, chẳng khác gì
kim dưới đáy biển, rất khó mà nắm bắt được.
Tiếp đó, Tiểu Na khám sơ bộ cho Lương Cẩm và cho rằng anh ta đã trở nên ngây dại sau khi trải qua một nỗi sợ hãi nghiêm trọng. Cô ấy định dùng thuật thôi miên để dẫn dụ, tìm hiểu nguyên nhân gây ra nỗi sợ hãi nghiêm trọng ấy của Lương
Cẩm rồi mới đưa ra phương án điều trị. Dù sao thì chúng tôi cũng chỉ
muốn biết, điều gì đã khiến cho Lương Cẩm sợ đến nỗi như vậy, còn chuyện chữa trị thế nào thì để cho Giám đốc Hử xử lý là xong, vì thế tôi giục
Tiểu Na nhanh chóng tiến hành thôi miên Lương Cẩm, nhưng Tiểu Na nói:
“Mọi người ở đây sẽ cản trở bệnh nhân đi vào trạng thái ngủ...”
Nghe Tiểu Na nói vậy, chúng tôi lập tức ra khỏi phòng chẩn trị của cô và
đóng cửa lại. Tôi và Trăn Trăn ngồi xuống ghế chờ, còn giám đốc Hử thì
đi mua thuốc lá. Sau khi Giám đốc Hử vừa rời đi, Trăn Trăn nói với tôi:
“Trước đây, Tiểu Na đã yêu anh à?”
“Sao cô biết?” Trong trí nhớ
ra tôi thì có lẽ tôi chưa bao giờ nói cho mọi người trong tổ biết về
quan hệ giữa tôi với Tiểu Na. Ngoài Tổ trưởng ra, những người khác hầu
như không ai biết.
“Duyệt Đồng nói với tôi.”
“Sao dạo này
Duyệt Đồng giống một bà lắm lời thế nhỉ.” Không lẽ Duyệt Đồng lại định
cho tôi một đòn? Trời đất ơi, mong sao cô ấy không nhằm vào một bộ trang phục mới nữa.
“Cô ấy rất xinh đẹp, và cũng rất nhã nhặn, sao anh lại chia tay với cô ấy? Hay là anh đã làm chuyện gì đó có lỗi với cô
ấy?!” Trăn Trăn lén nhìn tôi một cái, ánh mắt của cô ấy không giấu nổi
vẻ ngượng ngập và bất an.
“Ồ, biết nói thế nào được nhỉ?” Tôi
nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên từng chi tiết nhỏ giữa tôi và Tiểu Na
ngày trước, đó có thể là những niềm vui, những kỉ niệm buồn, nhưng nhiều nhất vẫn là sự bất lực và nuối tiếc. Suy nghĩ một lát, tôi đưa ra một
tổng kết về chuyện tình cảm với Tiểu Na: “Mọi điều kiện của cô ấy rất
tốt, nhưng hoàn toàn không phải kiểu mà tôi thích, nhưng tôi đã yêu cô
ấy một cách hồ đồ. Trong những ngày bên cô ấy, tôi luôn cảm thấy cô ấy
có điều gì đó giấu kín trong lòng, ngoài điều đó ra, cô ấy đối với tôi
rất chân thành. Tôi đã từng nghĩ rằng, cô ấy là tất cả trong cuộc đời
tôi, nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn cứ rời xa tôi...”
“Anh đã chia
tay, là vì bố mẹ của cô ấy phản đối hai người, đúng không?” Trăn Trăn đã phản ứng rất mạnh sau khi nghe tôi kể về tình sử của tôi với Tiểu Na,
có vẻ cô ấy thấy bất bình thay cho tôi.
“Ừ.” Tôi lặng lẽ gật đầu.
“Hai người đều thích nhau, thế thì sao lại để ý đến suy nghĩ của người khác
nhỉ! Cứ chờ đến khi gạo nấu thành cơm xem bố mẹ cô ấy còn phản đối được
nữa không.” Thái độ của Trăn Trăn vẫn có vẻ rất kích động, cứ như thể
muốn túm lấy tôi ấn vào động phòng hoa chúc với Tiểu Na ngay không bằng.
Tôi thở dài bất lực: “Yêu đương có thể là chuyện của hai người, nhưng hôn
nhân thì lại là chuyện của hai gia tộc. Đúng là chúng tôi có thể tiền
trảm hậu tấu, đăng ký kết hôn xong mới cho bố mẹ biết, nhưng cô đã từng
nghĩ tới chuyện suốt đời cô ấy sẽ bị kẹt giữa tôi và bố mẹ cô ấy chưa?”
Trăn Trăn suy nghĩ một lúc, gật đầu đáp: “Cũng đúng. Nếu tôi làm như vậy, hẳn bố tôi sẽ không thèm nói với tôi nữa.”
“Chuyện này thì cô cứ yên tâm, chú Tôm rất thích tôi.” Tôi cười nhăn nhở, rồi đặt tay lên đùi cô.
“Anh muốn chết à! Định giở trò phải không?!” Trăn Trăn dùng khuỷu tay huých
vào lườn tôi một cái, song không mạnh lắm nên tôi không đau tới mức chảy nước mắt ra.
“Hai người có vẻ tình cảm nhỉ!” Tiểu Na bước tới, hình như cô ấy đã nhìn thấy Trăn Trăn huých tôi.
“Nếu tình cảm thì anh đã không phải ngày nào cũng bị đánh rồi.” Tôi mỉm cười trả lời, “Tình hình của Lương Cẩm thế nào?”
Cô ấy chau mày, đáp: “Không được tốt lắm, mặc dù em đã đưa anh ta vào
trạng thái ngủ, nhưng anh ta vẫn không chịu mở lòng, hình như anh ta có
một bí mật nào đó mà không muốn cho mọi người biết, và chính bí mật ấy
đã trói buộc anh ta. Nếu anh ta nói ra bí mật đó, thì bệnh tình của anh
ta sẽ lập tức chuyển biến tốt, nhưng vấn đề hiện nay là anh ta nhất
quyết không chịu nói. Điều này chẳng khác gì loại thuốc chữa khỏi bệnh
cho anh ta đã bị chính anh ta khóa trong một chiếc hộp và cứ giữ khư khư chìa khóa mở, nên người khác hoàn toàn không giúp được gì cho anh ta.”
Rút cục, Lương Cẩm có bí mật gì giấu kín nhỉ? Đã ở trong tình trạng bị thôi miên vẫn không chịu nói ra, hẳn đó là một bí mật rất quan trọng, thậm
chí có thể liên quan đến sự sống chết của anh ta. Không lẽ anh ta đã làm việc gì đó phạm pháp? Nửa đêm anh ta đến Đài hóa thân, rồi bị phát điên ở đó, suy đoán từ đây thì thấy, bí mật đó rất có khả năng liên quan đến nhà hỏa thiêu. Mà, khả năng lớn nhất để những chuyện phạm pháp xảy ra ở nhà thiêu xác có lẽ chỉ có thể là... Hiếp dâm xác chết!
Nhớ đến
vụ án giao cấu với xác chết mà tôi và Trăn Trăn điều tra trước đây, bất
giác tôi rùng mình. Sau khi nói ra suy nghĩ trong lòng với hai người
đẹp, Trăn Trăn chỉ tỏ vẻ buồn nôn mà không đưa ra bất cứ sự giúp đỡ nào. May mà Tiểu Na đã chỉ ra phương hướng cho tôi: “Mặc dù bệnh nhân không
muốn nói ra bí mật trong lòng, nhưng anh ta đã nhắc đến một cái tên, em
nghĩ có lẽ nó cũng giúp được cho mọi người đôi chút.”
“Anh ta
nhắc đến cái tên nào?” Tôi hỏi, tôi nghĩ hẳn anh ta sẽ nhắc đến tên
người vợ của mình, tôi luôn cảm thấy ở cô ta có điều gì đó không bình
thường.
“Tiểu Lưu.” Tiểu Na nói ra cái tên khiến tôi không khỏi
bất ngờ: “Mặc dù trong trạng thái thôi miên anh ta vẫn không chịu nói ra điều bí mật trong lòng, nhưng khi em tác động đến anh ta thì anh ta đã
nhắc đến cái tên Tiểu Lưu của ai đó.”
Tiểu Lưu? Tôi nhớ, hình như Giám đốc Hử cũng nhắc đến cái tên này, nhưng trong một lúc không nghĩ
ra ông ấy đã nhắc tới cái tên này khi nào. Đúng lúc đó thì Giám đốc Hử
quay trở lại, tôi bèn hỏi ông có phải Lương Cẩm có một người bạn tên là
Tiểu Lưu không.
“Có lẽ đó là Lưu Tân, nhân viên bảo vệ của cơ
quan, ngoài các đồng nghiệp trong cơ quan, hầu như Lương Cẩm chẳng có
người bạn bên ngoài nào ở đây...” Ông dừng một lúc, nghĩ ngợi điều gì đó rồi nói tiếp: “Ồ, mà chính cậu Lưu này đã phát hiện ra Lương Cẩm xảy ra chuyện vào đêm hôm đó.”
Lương Cẩm thì cứ nhắc đến tên “Tiểu
Lưu”, và khi anh ta xảy ra chuyện cũng chính là vào ca trực của Lưu Tân, có lẽ đó không thể gọi là một sự trùng hợp tình cờ! Có lẽ, phải đi tìm
gặp cái người tên là Lưu Tân để hỏi một chút, và như vậy lại phải tới
Đài hóa thân một lần nữa rồi.
“Lưu Tân không thể coi là một người thật thà, có điều cậu ta rất bạo gan. Những người khác thường không
muốn trực ca đêm, còn cậu ta thì hoàn toàn ngược lại...” Sau khi làm
xong thủ tục nhập viện cho Lương Cẩm, chúng tôi quay trở lại Đài hóa
thân, trên đường đi, Giám đốc Hử nói cho chúng tôi biết về tình hình
liên quan đến Lưu Tân:
“Lưu Tân là công nhân tạm tuyển, vào làm ở Đài khoảng nửa năm trước. Mà hình như cậu ta được Lương Cẩm giới thiệu
vào làm. Mặc dù công nhân tạm tuyển và công nhân chính thức làm cùng một công việc, nhưng tiền lương và phúc lợi thì kém hơn hẳn. Có điều, Đài
hóa thân dù gì thì cũng thuộc quản lý của Cục dân chính, nói gì thì cũng vẫn hơn các doanh nghiệp tư nhân, hơn nữa, công việc bảo vệ cũng chẳng
có gì nặng nhọc, cũng chỉ là canh cổng ra vào mà thôi.
Cậu này đã từng có thời gian tham gia quân ngũ nên cứng cỏi và rất bạo gan, tuy
thỉnh thoảng cũng trốn việc, song lại rất tích cực trực đêm nên các nhân viên bảo vệ khác cũng rất thích cậu ta. Nên nhớ, từ trước đến nay cơ
quan chỉ bố trí một nhân viên bảo vệ trực đêm. Thực ra, trực đêm nhàn
nhã nhất, chỉ là đi tuần một lượt quanh cơ quan sau đó có thể vào phòng
bảo vệ làm một giấc. Suy cho cùng thì trong Đài hóa thân chẳng có thứ gì đáng tiền khiến bọn trộm phải nhòm ngó, và cũng chẳng có ai có gan nửa
đêm mò vào đó làm gì, vì vậy chỉ cần bạo gan, thì việc trưc đêm trở nên
nhàn nhã nhất. Tất nhiên, với những người nhát gan thì dù chỉ là một đêm cũng khó mà trụ nổi.
Trong công việc, Lưu Tân không để xảy ra
sai sót gì lớn, nhưng đời sống riêng thì lại rất không nghiêm chỉnh. Vì
cậu ấy thích trực tra đêm, nên ban ngày thường ở trong khu nhà ở của
công nhân. Tôi cũng đã nghe không ít lời đàm tiếu về chuyện giữa cậu ta
với vợ của Lương Cẩm, mọi người thường xuyên nhìn thấy cậu ta ra vào nhà của Lương Cẩm những lúc cậu này đi làm vắng, mỗi lần vào hàng tiếng
đồng hồ sau mới ra. Một đàn ông, một đàn bà ở cùng nhau trong một căn
phòng thì có thể làm chuyện gì được?
Chuyện làm bậy giữa hai
người này mọi người trong cơ quan đều biết cả, nhưng Lương Cẩm vẫn cứ
như không có chuyện gì, hễ ai đó ngầm ý cho cậu ấy biết chuyện thì cậu
ấy lại nói cho vợ, rằng vợ cậu ấy không phải là hạng người đó. Thật thà
đến mức như cậu ấy không bị người khác bỏ bùa mê thuốc lú mới là lạ...
Nghe xong những lời của Giám đốc Hử, bỗng nhiên tôi nảy ra suy nghĩ: Có lẽ
Lương Cẩm đã bị người khác cố ý làm cho sợ phát điên lên? Trước khi vào
làm việc trong Đài hóa thân, Lưu Tân đã quen với Lương Cẩm, và có lẽ
cũng đã quen với Quách Đình từ trước, quan hệ thân mật quá mức giữa anh
ta với Quách Đình khó mà nói cho rõ ràng được. Thêm vào đó, khi Lương
Cẩm xảy ra chuyện, anh ta có mặt ở đó, vì vậy, mối nghi ngờ với anh ta
càng lớn xem ra, tôi nên dành thời gian để nói chuyện với anh chàng Lưu
Tân này.
Hôm nay Lưu Tân trực ca ngày, song khi chúng tôi đến Đài hóa thân thì không thấy anh ta ở phòng bảo vệ. Những người làm cùng nói rằng anh ta được một công nhân lâu năm gọi đến nhà hỏa thiêu giúp đỡ,
còn nói thêm rằng, hai ngày nay anh ta đều làm ở đó. Tôi không khỏi lấy
làm lạ, khi Lương Cẩm xảy ra chuyện, anh ta một mình vào nhà hỏa thiêu,
bây giờ lại tới đó giúp việc thiêu xác, gan của anh ta to đến thế thật
sao? Hay còn có uẩn khúc gì trong đó? Chúng tôi vào nhà hỏa thiêu một
lần nữa theo Giám đốc Hử, sau khi đi tới phía sau của lò thiêu, ông ấy
cho chúng tôi biết, người đàn ông đang thực hiện động tác thiêu dưới sự
chỉ bảo của người công nhân lâu năm kia là Lưu Tân.
Thực ra, sáng nay anh ta cũng đã có mặt ở đây, có điều là lúc đó chúng tôi không chú ý đến anh ta. Tôi ra hiệu cho Giám đốc Hử không lên tiếng vội, rồi lặng
lẽ tiến đến phía sau lưng của Lưu Tân, xem anh ta thực hiện công việc
thiêu như thế nào.
Mặc dù được người công nhân lâu năm gọi tới
làm giúp, nhưng động tác của Lưu Tân không hề ngượng ngùng như những
người mới làm quen với công việc này, ngược lại, nó rất bài bản, người
công nhân già đứng bên hầu như không phải chỉ dạy gì, trong khi hầu hết
những người mới đều phải chỉ dạy và tác dụng của việc chỉ dạy ấy thực ra không đáng kể gì, vì nguyên nhân chủ yếu khiến cho thao tác của họ
không được tốt chủ yếu là vì sợ.
“Ồ, Giám đốc!” Người công nhân
lâu năm phát hiện ra chúng tôi bèn nở nụ cười đầy ẩn ý và nói với Giám
đốc Hử: “Tiểu Lưu rất cừ mới học hai ngày mà đã rất thành thục, xem ra
việc xin nghỉ của tôi không thành vấn đề rồi nhỉ!”
“Như thế không được đâu, bác Hồ. Tôi mà cho bác nghỉ, những người khác cũng xin nghỉ
thì tôi biết làm gì được!” Giám đốc Hử lộ vẻ mặt băn bó. Những công nhân lâu năm đang chỉ bảo cho những người mới đều nhìn về phía chúng tôi.
“Thế thì tôi xin nghỉ hưu sớm, tôi đã nhiều tuổi rồi cũng chẳng làm được bao lâu nữa, nếu không về chẳng may vì sợ mà dẫn đến bệnh tim thì chẳng
phải càng thêm phiền phức cho cơ quan hay sao?” Ông già họ Hồ, xem ra
cũng đã hơn năm mươi tuổi nhưng thân hình vẫn rất cường tráng, không hề
có dấu hiệu dễ dàng bị bệnh.
“Bác làm thế là gây khó khăn cho tôi đấy....” Giám đốc Hử không biết nên từ chối như thế nào, tôi nghĩ, hẳn
ông già này có người đỡ sau lưng.
Đúng lúc Giám đốc Hử đang khó
khăn để từ chối ông già họ Hồ thì đột nhiên Lưu Tân quay lại chen vào:
“Bác Hồ này, xin bác tha cho tôi! Bảo tôi đến giúp cho một chút, dăm ba
ngày thì không có vấn đề gì, nhưng nếu bảo tôi ngày nào cũng làm công
việc này thì tôi không làm đâu. Trực đêm vẫn cứ hơn, nhẹ nhõm hơn
nhiều!”
Ông già họ Hồ quát lên với vẻ thất vọng: “Thằng nhóc này
sao mày vô tích sự đến thế! Biết bao người mong muốn được vào làm việc ở nhà hỏa thiêu, thế mà mày không biết quý trọng cơ hội, nếu mày làm công nhân lò thiêu, sau này việc chuyển sang biên chế chính thức cũng dễ hơn nhiều. Mà cứ cho là không chuyển được chính thức thì tiền lương và phúc lợi cũng hơn hẳn bảo vệ!”
Lưu Tân vẫn nói với vẻ chẳng quan tâm: “Ở đây tôi có ăn có mặc, lĩnh thêm chút lương mua bao thuốc hút là đủ
rồi, nhiều tiền thì cũng chẳng tiêu hết, trực đêm vẫn cứ dễ chịu hơn.”
Dừng một lát, anh ta nói thêm: “Bác Hồ này, bác đã sống cả nửa thế kỷ
rồi mà vẫn còn sợ chết như thế sao? Cũng chỉ là thiêu xác chết thôi mà,
cho dù là xác chết giả thì cũng có nhảy ra được đâu, bác sợ gì chứ?”
Ông Hồ nghe thế tức đỏ cả mặt, đang định mắng cho anh ta một trận thì Lưu
Tân lại nói: “Cháu nói cho bác biết, hôm qua bác cho cháu thuốc lá, nói
là nhờ cháu giúp cho hai ngày, ngày mai bác tự nghĩ cách đi cháu không
muốn ngày nào cũng làm công việc này đâu.”
Lạ thật, trên đời này
lại có người chê tiền ư? Dù là tiền lương hay phúc lợi thì của công nhân làm ở lò thiêu cũng cao hơn hẳn bảo vệ, hơn nữa còn có cơ hội chuyển
sang biên chế chính thức, thế mà anh ta kiên quyết từ chối cơ hội đó.
Nếu đó chỉ là vì sợ mệt thì anh ta đúng là quá lười.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy, anh ta đang che giấu một bí mật gì đó.