Gặp ma núi trong Long Động, trong lúc chúng tôi bỏ chạy thì lại thấy một
phi dầu lăn từ miệng hang vào, hơn nữa, nó còn bốc cháy. Chúng tôi vội
chạy về phía cuối hang, trong tình hình gấp gáp tìm lối thoát thân,
chúng tôi đành gửi gắm hi vọng vào lỗ thoát nước dưới lòng sông. Ai ngờ, sau khi chui xuống hang, lần mò một hồi cũng vẫn không tìm thấy lối ra. Trong điều kiện thiếu dưỡng khí, năm, đến sáu phút thì con người mới
thực sự bị chết. Có điều, trên thực tế, chỉ hai ba phút sau tôi đã bắt
đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng và bắt đầu dần dần mất đi tri giác...
Khi bắt đầu khôi phục lại ý thức, tôi thấy có vật gì đó đè lên ngực mình và mức độ rất mạnh, không lẽ tôi đã xuống đến địa ngục? Nghĩ một lúc, thấy có gì đó không bình thường. Trong lúc tôi vẫn chưa biết là có chuyện gì thì lại thấy mũi mình bị véo, hơn nữa còn véo rất đau. Trong trí nhớ
của tôi thì không có tầng địa ngục nào có trò véo mũi, cảm giác tiếp
theo rất lạ lùng, tôi bỗng thấy có thứ gì đó mỏng mảnh, mềm mại áp lên
miệng tôi, cảm giác này giống như... giống như đang hôn...
Tôi
mệt mỏi hé một bên mắt, tình huống trước mắt không phải là những đầu
trâu mặt ngựa đáng sợ, mà là một khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt long
lanh. Sở dĩ nói là long lanh, vì khuôn mặt ấy thật sự đang nhỏ nước,
từng giọt nước rơi xuống mặt tôi. Lúc mới đầu, tôi cứ tưởng mình bị ma
nước cưỡng hôn, nhưng nhìn kĩ thì phát hiện ra đó là Tử Điệp. Không lẽ
cô ấy cũng chết rồi?
“Anh không được chết nhanh như thế, anh còn
phải giúp tôi bắt ma núi đã chứ, không thể chết vào lúc này được!” Giọng của cô ấy dường như đang khóc, nhưng vì khuôn mặt toàn nước nên tôi
không biết cô ấy có chảy nước mắt không. Cô ấy ra sức ấn vào ngực tôi,
rồi lại véo mũi tôi, rồi lại áp đôi môi như đóa hoa anh đào lên miệng
tôi.
Tôi nghĩ mình đã biết chuyện gì xảy ra rồi, tôi vẫn chưa
chết, mà chỉ là bị ngạt nước một lúc và Tử Điệp đang làm hô hấp nhân tạo cho tôi. Mặc dù, cô ấy đã thực hiện động tác đó một lần rồi, nhưng lúc
đó đầu óc tôi vẫn rất mơ hồ, chưa thưởng thức thật kĩ sự êm ái của đôi
môi cô ấy. Bây giờ thì tốt rồi, tôi có thể đường đường chính chính hôn
nhau với cô ấy, và tất nhiên là tôi sẽ phải thưởng thức thật kĩ càng.
Đáng tiếc thay, những việc tốt đẹp thường không mấy khi lặp lại đúng vào khi mà chỉ còn một mi li mét nữa thôi thì đôi môi xinh đẹp kia sẽ áp xuống
thì một luồng dịch thể dâng lên đầy họng tôi và bật ra văng vào mặt Tử
Điệp đúng giây phút then chốt ấy. Cơn ho không thể nào kìm nén được đã
ngăn tôi tiếp tục giả vờ, và vì thế tất nhiên cũng không lừa được nụ hôn thơm ngát của cô ấy. Điều đau khổ nhất trên thế gian này có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi!
“Tốt quá rồi, tôi cứ tưởng là anh không tỉnh
lại nữa...” Giọng của Tử Điệp nghẹn ngào, vẻ kiên cường cố tạo ra lập
tức biến mất. Mặc dù khuôn mặt của cô ấy đầy nước, trông chẳng khác gì
cây cỏ thơm sau trận mưa, nhưng tôi vẫn nhìn thấy những giọt nước mắt
thi nhau trào ra từ khóe mắt cô ấy.
Tôi ngồi dậy, ho một lúc, sau đó mới nói được: “Tôi cứ tưởng là mình đã gặp Diêm Vương rồi, may mà có cô cứu tôi.”
“Anh làm tôi sợ chết đi được, vừa nãy anh quờ quạng dưới nước được một lúc
rồi không thấy động tĩnh nữa, may mà chỗ đó cách lối ra không xa nên
tôi,mới lôi được anh lên, nếu không thì tôi cũng không biết phải làm
gì!” Nói rồi, cô ấy nhào đến ôm lấy tôi, òa khóc thành tiếng. Lúc này,
trông cô ấy chẳng khác nào một đứa bé gái lạc đường nhào vào lòng người
cha hiền từ.
Tôi dịu dàng ôm lấy cô ấy, an ủi: “Đừng khóc nữa, tôi vẫn đang sống đấy thôi.”
Sau phút giây vui mùng vì sống sót, tôi đưa mắt nhìn bốn xung quanh và nhận ra chúng tôi đang ở gần chỗ rừng thông. Có điều, chỗ này chỗ này khá xa lối vào của Long Động, dù tôi có chạy thục mạng thì cũng phải mất mười
phút mới tới nơi. Thế mà trong khi đó thời gian từ lúc chúng tôi phát
hiện ra ma núi cho đến lúc phi dầu hỏa lăn từ miệng hang vào chưa tới ba phút. Không lẽ, trong Long Động còn có lối đi khác? Hoặc là ma núi có
kẻ tiếp tay?
“Mộ Thân Vũ, anh không sao chứ? Sao lại không nói gì thế, đừng có làm cho tôi sợ như vậy!” Tử Điệp bỗng thôi sụt sịt, cuống
quít lắc người tôi. Có lẽ vì tôi suy nghĩ rất lung tung nên cô ấy tưởng
tôi có vấn đề.
“Tôi không sao, tôi đang nghĩ, hình như vừa rồi có người hôn tôi không phải là cô đấy chứ?” Tôi giả vờ không hiểu, hỏi.
“Ai mà thèm hôn anh! Chắc chắn đầu anh có vấn đề rồi.” Nói rồi, Tử Điệp đứng dậy quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Dưới ánh trăng mơ màng tôi vẫn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, bộ
quần áo ướt dính bết vào thân hình cao ráo, làm lộ những đường cong hoàn mĩ con gái của cô. Bộ ngực căng tròn, đôi chân thon dài, dưới ánh
trăng, trông như tiên nữ trong động núi, khiến biết bao ý tưởng chợt
hiện lên trong đầu tôi.
Bây giờ, lẽ ra phải đến điều tra lối vào
Long Động, truy tìm chứng cứ mà kẻ phóng hỏa để lại. Vì, cho dù kẻ phóng hỏa không phải mà ma núi, thì cũng là kẻ tiếp tay cho nó vì vậy mà công việc này rất quan trọng. Nhưng, lúc này toàn thân chúng tôi ướt đẫm,
trong làn gió se se đầu thu, chỉ một lúc thôi là sẽ bị nhiễm lạnh. Máy
di động thì đã bị nước sông làm hỏng, đèn pin thì đã bị rơi. Bây giờ,
nếu quay trở lại cửa hang mà lại đụng phải ma núi thì không phải là
chuyện tốt. Vì vậy, chúng tôi đành phải quay về đồn cảnh sát trước, sau
đó dẫn thêm người đến điều tra.
Trên đường trở về chỗ chiếc xe,
cơn gió đêm càng có vẻ lạnh hơn, mái tóc của Tử Điệp chốc chốc lại nhỏ
nước xuống, bộ quần áo ướt đẫm không che được gió mà ngược lại còn hút
lấy hơi ấm từ thân thể cô một cách tham lam. Bất giác, Tử Điệp đưa tay
khoanh lại để giữ lấy vai, khẽ run lên trong gió, khiến tôi không khỏi
cảm thấy xót thương. Nếu lúc thường gặp phải tình huống như thế này,
nhất định tôi sẽ cởi áo khoác quàng lên người cho cô ấy, đó là điều lịch sự mà đàn ông nên làm, cho dù mình cũng lạnh gần chết. Song, lúc này
toàn thân tôi cũng ướt đẫm, dù có cởi áo khoác khoác cho cô ấy thì cũng
chưa chắc đã làm cô ấy ấm thêm.
Tôi lặng lẽ đưa bàn tay trái ra
kéo Tử Điệp vào lòng, che làn gió lạnh cho cô ấy. Cô ấy không vùng ra
khỏi tay tôi, ngược lại còn dựa vào đó với vẻ rất tin tưởng. Những điều
trải qua trong động dường như đã kéo chúng tôi lại gần nhau hơn, lúc
này, trông chúng tôi giống như một đôi tình nhân đang âu yếm, nhìn nhau
không nói. Thế mà, kể từ lúc gặp nhau lần đầu vào đêm qua đến lúc này,
thời gian chúng tôi ở bên nhau chưa đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Sau khi về đến đồn cảnh sát, Tử Điệp lập tức tìm ba đồng nghiệp hỗ trợ
trong đó có Triệu Học. Tôi bảo họ mang theo súng, cùng tôi đến Long Động điều tra, nếu may mắn chưa biết chừng sẽ bắt được con ma núi khi nó vẫn còn chưa kịp rời đó. Tôi định để tử Điệp trở về phòng để nghỉ, từ nãy
đến giờ cô ấy vẫn co ro trong lòng tôi như một con chim nhỏ, nhưng nghe
tôi nói vậy và nhìn thấy Triệu Học cùng mọi người, cô ấy lập tức lấy lại vẻ nhanh nhẹn ngày thường, vẫn rất kiêu hãnh và kiên quyết đòi đi Long
Động với chúng tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào, đành bảo cô ấy nhân lúc
Triệu Học và mọi người đi lấy súng, tranh thủ về phòng thay quần áo.
“Anh không cần thay quần áo à?” Chờ khi mọi người đi rồi, Tử Điệp hỏi tôi vẻ quan tâm.
Tôi để quần áo mang theo trên xe, định lên xe để thay, nhưng khi nghe cô ấy hỏi như vậy, trong đầu chợt hiện lên cảnh Tử Điệp thay quần áo, nên
buột mồm nói: “Tôi có mang theo quần áo, nhưng không có chỗ thay.”
“Đến phòng của tôi đi, vả lại, tôi chỉ có một mình.” Nói rồi cô ấy kéo tay tôi đi về phía chiếc xe.
Trời đất ơi, như thế chẳng phải là công khai quyến rũ tôi sao? Được lắm, tôi là người chịu được sự quyến rũ ấy, nhiều lắm cũng chỉ là nhìn lén một
cái lúc cô ấy thay đồ, tuyệt đối không có ý nghĩ nào đi quá giới hạn.
Nhưng nếu cố ấy rắp tâm có hành động thiếu đường hoàng, nhào vào lòng
tôi, thì tôi cũng sẽ đành chấp nhận phạm tội.
Vừa chạy gần về khu ký túc xá, vừa xem đồng hồ, vì thời gian của chúng tôi không còn nhiều, mặc dù bọn Triệu Học phải đi tìm người giữ chìa khóa kho vũ khí, nhưng
cũng không mất nhiều thời gian. Nếu Tử Điệp thực sự cưỡng ép tôi, thì
tôi không được chần chừ quá lâu, bọn Triệu Học chờ lâu, chạy đến tìm thì phiền phức to. Tuy vậy, những lo lắng của tôi đã vô ích, khi chạy tới
trước cửa phòng của Tử Điệp, thì tôi nhìn thấy một phụ nữ trung tuổi mặc bộ đồ ngủ, trông khá giống Tử Điệp.
Tử Điệp nhìn thấy người phụ nữ ấy thì hỏi: “Mẹ, sao khuya thế này mà mẹ vẫn chưa đi ngủ, mẹ ra đây làm gì?”
“Con cũng biết là muộn cơ à. Con chưa về thì làm sao mà mẹ ngủ được? Ôi, sao con để mình ướt như chuột lột thế? Cẩn thận kẻo cảm mất!” Trong khi nói với Tử Điệp, người phụ nữ chợt nhìn thấy tôi ở phía sau, lập tức mỉm
cười, nói: “Chắc cậu là Tiểu Vũ hả? Tôi nghe ông Hoa có nhắc đến cậu.
Con bé Tử Điệp nhà tôi lại làm phiền cậu rồi.”
Tôi vẫn chưa kịp
lên tiếng thì Tử Điệp đã cướp lời, nói: “Làm gì có chuyện đó, là anh ấy
làm phiền con thì có! Vừa rồi, nếu không có con cứu, thì anh ấy đã bị
chết đuối rồi.” Trước mặt mẹ, Tử Điệp chẳng khác nào một đứa trẻ làm
nũng, khác hẳn với vẻ lúc thường, tôi bỗng cảm thấy cô ấy thay đổi rất
nhanh.
“Thôi không nói nữa, đi thay quần áo nhanh lên!” Người phụ nữ đẩy Tử Điệp mở cửa vào nhà, nhưng Tử Điệp vẫn đưa mắt nhìn tôi với
vẻ không muốn rời, rồi quay sang nói với mẹ: “Thế còn anh ấy thì sao?
Anh ấy cũng cần phải thay quần áo!”
“Sang bên chỗ mẹ thay là
được, không nhẽ con lại muốn thay cùng với cậu ấy? Không biết xấu hổ,
mau đi đi!” Người phụ nữ lại đẩy Tử Điệp đi. Tử Điệp hơi đỏ mặt, không
trả lời, cúi đầu lấy chìa khóa mở cửa.
Sau khi Tử Điệp vào trong
nhà, bà Hoa mới quay sang giới thiệu với tôi: “Tôi là mẹ của Tử Điệp,
người trong đồn đều gọi tôi là chị Tuyên. Có điều, nếu cậu không để bụng chuyện tôi giành phần hơn một chút, thì có thể gọi tôi là “bách hữu”1.
1. Trong tiếng Quảng Đông, thông thường có thể dùng từ “thế bá” và “bá
mẫu” để gọi bố mẹ của bạn, những từ đó tương đương với từ “chú”, “cô”
trong tiếng phổ thông. Nhưng vì từ “bá mẫu” đọc gần giống với “bách
hữu”, có thể lí giải là: Cái gì cũng có, nên một số người lớn tuổi thấy
rất thích cách gọi này, vì vậy những năm gần đây những người trẻ tuổi ở
các vùng Hồng Kông, Ma Cao đều đổi sang cách gọi này. Quảng Đông chịu
ảnh hưởng văn hóa từ hai khu vực trên, nên không ít người cũng bắt chước gọi theo.
Bà Hoa không cho tôi gọi là chị Tuyên như những người
khác, mà muốn tôi gọi là bách hữu, hình như ngầm tỏ ý cho tôi biết rằng, tôi có thể tìm hiểu con gái bà. Vì, nếu tôi cũng gọi bà ấy là chị
Tuyên, thì có nghĩa là tôi bằng vai với bà ấy, Tử Điệp sẽ thành bề dưới
của tôi, còn nếu gọi là bách hữu, thì tôi và Tử Điệp sẽ cùng vai. Xem
ra, bà ấy cũng như Đồn trưởng Hoa, đều muốn tôi làm con rể, phen này thì vui thật rồi.
Mặc dù tôi cũng có chút cảm tình với Tử Điệp,
nhưng cảm giác của tôi đối với cô ấy chỉ giống như đối với một cô em
gái, nói một cách nghiêm túc hơn thì giống với cảm giác của một người
bậc trên với một người bậc dưới. Nếu bảo tôi phải sống suốt đời với cô
ấy thì tôi cảm thấy giữa chúng tôi thiếu sự rung động giữa nam và nữ.
Mặc dù vậy, tôi vẫn phải tỏ ra kính trọng đối phương, không thể để cho bà
ấy khó xử! Vì thế, tôi làm như không hiểu ngầm ý của bà ấy, bèn gọi một
tiếng “bách hữu” ngon lành.
“Mau vào thay quần áo đi, nếu không
thì bị cảm lạnh đấy.” Chị Tuyên không để tôi đứng ngây người quá lâu,
kéo tay tôi một cách thân thiết rồi đưa tôi tới căn hộ đối diện, thì ra, vợ chồng Đồn trưởng Hoa ở ngay căn hộ đối diện với Tử Điệp.
Chị
Tuyên đưa tôi vào phòng, vừa vào đến cửa thì đã thấy Đồn trưởng Hoa mặc
sắc phục cảnh sát đi ra, thậm chí còn vừa đi vừa cài khuy, có vẻ như ông ấy chuẩn bị ra ngoài. Nhìn thấy tôi, ông ấy lập tức nói với giọng hơi
có ý trách móc: “Tiểu Triệu vừa gọi điện thoại cho tôi biết tình hình.
Hai người mạo hiểm quá đấy, nếu xảy ra chuyện thì làm thế nào?”
Tôi cười ngượng ngùng: “Tôi cũng không ngờ ma núi lại mai phục ở Long Động chờ chúng tôi.”
Dường như ông ấy còn định trách móc tôi thêm mấy câu nữa, nhưng chị Tuyên đã
lườm ông ấy một cái: “Ông Hoa, ông định nói gì thì cũng phải chờ người
ta thay quần áo đã chứ!” Tiếp đó, chị khẽ vỗ vào cánh tay tôi, nói:
“Tiểu Mộ, đừng để ý đến ông ấy, đi thay quần áo đi, nhà tắm ở đằng kia
kìa!”
Thay xong bộ quần áo khô ráo, cảm giá dễ chịu hơn hẳn. Tôi
định đem bộ quần áo ướt ném lên xe, nhưng chị Tuyên lại nói sẽ giặt hộ
tôi rồi cứ giành lấy. Nói thật lòng, có một bà mẹ vợ như thế cũng rất
tuyệt, có điều, tôi chưa muốn sớm bị trói buộc như vậy, cứ để cân nhắc
vài ba đám rồi quyết định cũng không muộn.
Đồn trưởng Hoa gọi
điện thoại một hồi, hầu như ông ấy đã gọi tất cả những người có thể gọi
trong đồn tới. Một đoàn hơn chục cảnh sát mang theo vũ khí, súng ống đầy đủ, rầm rộ đến cửa hang Long Động, kết quả tất nhiên là đến bóng dáng
của ma núi cũng chẳng thấy đâu.
Mặc dù ma núi đã bỏ chạy từ lâu,
nhưng chuyến đi ấy của chúng tôi cũng không phải là hoàn toàn vô ích, vì chúng tôi phát hiện ra một phi dầu ở lối vào hang. Phi dầu trống rỗng,
hình dạng giống như phi dầu suýt nữa đè chết chúng tôi trong hang. Ngoài ra, chúng tôi còn tìm thấy một chiếc xe đẩy, có lẽ ma núi đã dùng nó để chở dầu. Trên phi đầu và xe đẩy đều có viết mấy chữ “Trạm phát điện.”
Lửa trong Long Động đã tắt, tôi rọi đèn pin vào bên trong, thấy bên
trong đều bị lửa làm cho cháy đen, nhưng không có dấu vết bị nổ. Có
điều, tôi nghĩ, khu vực gần tượng Long Vương hẳn sẽ tệ hại hơn, không
biết sau khi biết chuyện, dân chúng trong bản Long Động sẽ phản ứng thế
nào, không biết có đến mức muốn bóp chết tôi không?
“Có phát hiện thấy gì không? Hay là vào trong xem đi.” Tử Điệp lại đổi ra bộ mặt
nghiêm túc, khiến tôi có cảm giác khoảng cách giữa chúng tôi lại được
kéo ra xa.
“Tạm thời chưa cần thiết phải làm như vậy, cho dù ma
núi có trốn bên trong, thì trong thời gian chúng ta quay trở lại đồn vừa rồi cũng đủ để nó chạy thoát, còn các chứng cứ bên trong thì phần lớn
cũng đều bị thiêu rồi cả rồi.” Trả lời cô ấy xong, tôi quay sang nói với Đồn trưởng Hoa: “Tối hôm nay tạm thời cắt cử người canh cửa ra vào hang và lối thoát từ phía con sông, ngày mai sẽ vào lục soát một lượt, nhưng chắc cũng không phát hiện thấy gì đâu, chỉ là làm cho đúng thủ tục
thôi.”
Trong lúc Đồn trưởng Hoa cắt cử người, tôi tiếp tục quan sát phi dầu và chiếc xe kéo, Tử Điệp cũng theo sau lưng tôi.
“Gần đây có trạm phát điện không?” Tôi hỏi.
“Thôn Xung Nguyên hình như là có. Anh chờ một chút, để tôi hỏi người khác
xem.” Cô ấy rời đi một lúc, rồi đưa Đồn trưởng Hoa trở lại.
“Thôn Xung Nguyên có trạm phát điện, xung quanh khu vực này chỉ có trạm đó,
hơn nữa cũng không cách đây bao xa.” Đồn trưởng Hoa nói.
“Lại là trò của bọn họ.” Tôi cười, nói.
Đồn trưởng Hoa cười, vẻ bất lực: “Đúng là như vậy, hạ tầng cơ sở của thôn họ tốt nhất trong số mấy thôn ở đây.”
“Anh bố trí người canh gác lối ra vào hang nhé! Tiếp ngay sau đây chúng ta
tới trạm phát điện xem thế nào.” Nói rồi, tôi lại tiếp tục quan sát
chiếc phi dầu và chiếc xe kéo.
Bánh của chiếc xe để lại dấu vết
trên mặt đất, lần theo dấu bánh xe chừng hai mươi mét thì phát hiện ra,
phía sau của mấy gốc cây thấp, có một loạt cỏ dại bị nhổ cả bụi ném sang một bên, tôi đoán trước khi chúng tôi vào Long Động thì chiếc xe kéo và cả phi dầu đã được cất giấu ở đây. Phi dầu đó là loại hai trăm hai mươi lít, một lít dầu nặng gần chín lạng, trọng lượng tổng thể kể cả vỏ phi
bằng sắt là trên hai trăm kilôgam, hai phi là bốn trăm kilôgam. Nếu một
người đẩy thì với khoảng cách từ đây đến cửa Long Động cũng không lấy gì làm quá vất vả, nhưng nếu là từ trạm phát điện đến đây thì lại rất khó
khăn, ngoài khoảng cách ra, còn là vì địa hình khúc khuỷu, gập ghềnh.
Thêm vào đó, vừa nãy ma núi đuổi theo chúng tôi từ phía sau, thế mà cùng trong thời gian ấy dầu lại được đổ vào từ cửa hang, những chi tiết này
không khỏi khiến tôi nghĩ rằng, ma núi có kẻ tiếp tay.
Nhưng, kẻ tiếp tay ấy là ai? Ai là kẻ cấu kết với ma núi làm những chuyện vô pháp vô đạo như vậy?