Nửa đêm, nhặt được một cô gái bí hiểm trong khu rừng thông heo hút toàn là
những con ma chết treo mặt đỏ mặc quần áo trắng vốn đã là một chuyện hết sức kì lạ rồi. Thế nhưng, khi tôi lái xe nhanh chóng rời khỏi rừng
thông, thì cô gái đó nói với tôi rằng những con ma chết treo đó là loài
khỉ đầu ngựa, hễ những ai nhìn thấy chúng mà rời khỏi khu rừng thông thì sẽ bị chúng xé thành từng mảnh và ăn thịt.
Rồi cô ấy đột nhiên
chỉ vào chiếc kính chiếu hậu, kêu ré lên rằng chúng đang đuổi theo sau,
nhưng tôi liếc nhìn vào gương mà chẳng thấy gì, bèn quay lại nhìn về
thẳng về phía sau. Song, tôi không nhìn thấy có gì kì lạ ngoài lớp bụi
cuộn lên dưới ánh sáng của chiếc đèn hậu.
Nỗi sợ hãi đối với một
thứ chưa biết khiến thần kinh tôi căng thẳng cao độ, càng không nhìn
thấy vật kì lạ càng khiến tôi cảm thấy nguy hiểm. Thế rồi một tiếng kêu
kinh hoàng ré lên bên tai, tôi quay đầu lại theo bản năng, một khuôn mặt hãi hùng hiện ra trước mắt tôi.
Đó là một khuôn mặt con gái toát ra một ánh sáng cường độ cực lớn, những vết máu và bùn đất tạo ra những hình thù hết sức kì lạ trên khuôn mặt. Đôi mắt trợn ngược lên và cái
lưỡi thè dài, dường như nói với tôi về nỗi đau đớn của cái chết...
“Này, sao cô lại chiếu đèn pin lên mặt mà dọa tôi thế! Người mà dọa người thì không có thuốc chữa đâu!” Sau cơn sợ hãi, tôi nhận ra rằng cô gái này
cố tình dọa tôi, may mà tôi không mắc bệnh tim.
“Đồ nhát gan, nhát gan thế mà còn đi đêm, có sợ đến chết thì cũng đáng đời!” Dường như cô ấy rất đắc ý khi dọa được tôi.
Gần hai giờ sáng thì chúng tôi về đến trụ sảnh sát của huyện Xung Nguyên.
Cô gái ấy cũng thật là dữ dằn, vừa xuống xe lập tức bảo người trực ban
còng ngay tay tôi lại, tạm thời nhốt qua đêm để hôm sau mới tính, sau đó không biết chuồn đi đâu. Người trực ban làm theo như lời cô ta nói, cầm chiếc còng bước về phía tôi một cách ngốc nghếch.
Tôi đành lấy
thẻ cảnh sát ra nói rõ với anh ta rằng, tôi cũng là cảnh sát, vừa rồi
chẳng qua chỉ là một chút hiểu lầm nho nhỏ, rồi bảo anh ta tìm cho tôi
một chỗ để nghỉ ngơi, sáng mai dẫn tôi tới gặp người đứng đầu cơ quan là Trương Hoa Dịch. Trong lúc trò chuyện, tôi được biết người trực ban tên là Triệu Học, nơi này khá hẻo lánh, không có khách sạn hoặc nhà nghỉ,
vì thế tôi đành phải qua đêm ở phòng trực ban.
Chưa ngủ được mấy
tiếng đồng hồ thì tôi đã bị đánh thức bởi tiếng ồn ào như vỡ chợ. Nhìn
qua cửa sổ, trời ơi, không lẽ lại là khởi nghĩa? Ngoài cổng trụ sở cảnh
sát là một đám đông đang giận dữ, đòi lãnh đạo phải xuất hiện. Đám đông
phần nhiều là đàn ông, chỉ có một ít phụ nữ lớn tuổi, tổng số khoảng ba, bốn chục người, hơn nữa những người đàn ông còn lăm lăm vũ khí là những cây gậy hoặc ống thép.
Tôi vội hỏi Triệu Học xem đã xảy ra
chuyện gì. Cậu ấy đáp rất bình tĩnh: “Không có chuyện gì đâu, đại khái
là phần mộ mới của nhà họ lại bị đào lên ấy mà, chuyện này xảy ra như
cơm bữa. Cứ để họ ầm ĩ một hồi rồi lại yên thôi, chỉ cần họ không xông
vào đập phá thì cứ mặc kệ họ.”
“Thường xuyên như thế này? Ở đây
trộm mộ lộng hành đến thế sao? Còn nữa, bây giờ đã thực hiện hỏa táng
rồi, sao lại còn có mộ mới?” Tôi thắc mắc. Việc bắt buộc hỏa táng đã
thực hiện được hơn mười năm rồi, trộm mộ tưởng như sắp thành danh từ đi
vào lịch sử rồi, thế mà ở đây rút cục đang xảy ra chuyện gì thế nhỉ?
“Chẳng biết làm thế nào, người trong bản Long Động đều là người Dao, có thể
không dùng đến cách hỏa táng. Những phần mộ trong rừng thông đều là của
họ, có lẽ anh đã nhìn thấy khi tới đây!” Nói rồi Triệu Học châm một điếu thuốc, đồng thời cũng đưa cho tôi một điếu, rồi nói tiếp: “Thật ra, hỏa táng rất tốt, chỉ cần một mồi lửa là xong xuôi, nhưng họ vẫn cứ kiên
quyết đòi phải thổ táng, kết quả mang lại cho chúng tôi không biết bao
nhiêu phiền phức.” Theo quy định của luật pháp Trung Quốc, đồng bào
thiểu số không nhất thiết bắt buộc phải hỏa táng, cũng không cần phải
hạn chế sinh đẻ kế hoạch, dù phạm tội cũng được bảo hộ nhiều hơn người
Hán. Tôi nghĩ, đó có lẽ là một trong những nguyên nhân khiến họ dám
thường xuyên tới sinh sự ở trụ sở cảnh sát.
“Là phiền phức gì vậy, là chuyện đang diễn ra sao?” Tôi đưa mắt liếc ra ngoài một cái.
“Thì cũng là chuyện đó thôi, kể từ sau khi tôi bị điều đến đây, không biết
họ đã sinh sự bao nhiêu lần rồi. Nghe những người đi trước nói, chuyện
này xảy ra gần hai chục năm rồi.” Giọng nói của cậu ta rất bình thản,
dường như đó là một chuyện rất đỗi bình thường. Còn tôi thì lại thấy rất sợ, gần hai mươi năm thường xuyên có một đám đông đến làm ầm ĩ vì cùng
một chuyện, thế mà vẫn không có ai xử lý, rút cục là có chuyện gì vậy?
Tôi định bảo cậu ấy kể cho thật rõ ràng, nhưng tiếng ồn bên ngoài đột nhiên to hơn hẳn, vì vậy bèn bước ngay đến bên cửa sổ nhìn xem đã xảy ra
chuyện gì. Đám đông ngoài cửa xem ra rất kích động, toàn nói tục chửi
bậy, bảo rằng cảnh sát không chịu động tĩnh gì, đã lâu như vậy rồi mà
vẫn chưa bắt được ma. Phía trong cửa, một người đàn ông gầy gò nhanh
nhẹn đang đi từ khu nhà ở tới cùng với sự hộ tống của bốn nhân viên cảnh sát khác. Tôi đoán, chắc chắn đây là đồn trưởng Hoa Dịch. Anh ta nói to với đám đông bên ngoài qua tấm cửa kéo cao ngang người: “Đề nghị mọi
người trật tự, hãy nghe tôi nói mấy câu.”
Giọng nói của anh ta
vang to và rất uy nghiêm, đám đông lập tức im lặng, có điều vẫn có người phát ra những câu không vừa lòng. Anh ta lại nói: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của mọi người, chúng tôi cũng vẫn đang điều tra về vụ án này, đồng thời đã mời một cảnh sát hình sự giỏi nhất ở Sở về để hỗ trợ điều
tra. Bây giờ, tôi xin cam đoan với bà con, trong vòng một tháng tới,
nhất định chúng tôi sẽ lôi con ma núi ấy ra!” Đám đông xôn xao mất một
lúc, nhưng rồi cuối cùng cũng ra về.
Sau khi đám đông rời khỏi,
đồn trưởng thở phào một hơi dài, lúc đó tôi mới bước từ phòng trực ban
đến chào anh ta. “Chào đồn trưởng Hoa! Tôi là Mộ Thân Vũ, là cấp dưới
của anh Lương Chính.”
Anh ta nhìn tôi như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng bước tới bắt ngay lấy tay tôi, cười và nói: “Cuối cùng thì cũng đã mời được cậu về con cáo già Lương Chính cũng tốt đấy chứ!” Sau mấy câu
làm quen xã giao, anh ta bèn kéo tôi vào phòng làm việc.
“Cậu Mộ
này, cậu phải cứu tôi với! Tôi sắp không giữ được cái chức đồn trưởng
này nữa rồi!” Đóng cửa xong, anh ta nói không chút e dè.
“Rút
cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Ma núi mà vừa rồi anh nói với đám đông
là sao vậy?” Cho đến lúc này tôi vẫn thấy rối tung cả lên, đến cả một
khái niệm cũng không có.
“Điều làm tôi đau đầu nhất chính là
chuyện đó.” Đồn trưởng Hoa nhắm mắt lại, bóp mạnh hai thái dương rồi
thuật lại cho tôi nghe về một vụ án treo đã kéo dài gần hai chục năm
nay:
“Muốn kể đầu cuối tường tận về vụ án này có lẽ phải bắt đầu
từ gần hai chục năm trước. Lúc đó, dân chúng trong bản Long Động bắt đầu ý thức được rằng, nhựa thông trong khu rừng thông đó có thể kiếm ra
tiền, nhưng thường xuyên có người vào đó lấy trộm. Để bảo vệ lợi ích của tất cả mọi người, dân bản đã dựng lên một ngôi nhà gỗ giữa rừng thông,
hễ đến mùa thu hoạch nhựa thông là lại thay nhau lần lượt vào canh gác
qua đêm.
Bình thường một ca gác có hai người, nhưng có một đêm
chỉ có một chàng trai trẻ canh gác. Đến nửa đêm, chàng trai này bỗng
nhiên chạy về bản, lần lượt đến gõ của từng nhà và kêu lên rằng: “Có ma
núi, có ma núi!” Cho dù hỏi cậu ấy thế nào thì cậu ấy cũng chỉ đáp trong rừng thông có ma núi.
Dân bản tưởng rằng có kẻ đến lấy cắp nhựa
thông, thế là lập tức đốt đuốc mang theo các dụng cụ như cuốc, thuổng
làm vũ khí rồi cùng nhau đi vào rừng thông. Kết quả không hễ thấy bọn
trộm ấy đâu mà chỉ thấy một ngôi mộ mới chôn cách đó ít ngày bị đào lên. Người được chôn trong ngôi mộ ấy là một phụ nữ trẻ uống thuốc sâu tự
tự. Khi mọi người phát hiện ra mộ của cô ấy bị đào lên thì thấy quần áo
trên người của cô ấy bị xé thành từng mảnh, toàn thân lấm lem bùn đất,
hai mắt vẫn đang mở, có dấu hiệu bị xâm phạm rõ ràng.
Lúc đó, dân bản rất tức giận, nhất là thân quyến của người chết, thế nên họ lùng
sục để bắt bằng được con ma núi gây án ấy suốt đêm, nhưng kết quả chẳng
thấy gì. Chẳng biết làm gì hơn, họ đành đem người chết chôn lại, đồng
thời cử người canh bên mộ suốt một tháng ròng.
Kể từ đó về sau,
những vụ án cưỡng hiếp xác chết liên tiếp xảy ra, dân bản đã dùng đủ mọi cách mà vẫn không sao ngăn được việc làm ngang ngược của con ma núi. Hễ cứ có đám ma phụ nữ chết trẻ là con ma núi ấy lại lần đến như thể đánh
hơi được mùi xác chết. Nhiều người dân trong bản, vì không muốn con ma
núi làm nhục người thân của mình sau khi chết đã phải canh gác bên mộ
hàng tháng trời. Nhưng, hễ người canh gác vừa rời khỏi, con ma núi lập
tức lại đến, dù xác chết đã bị thối rửa cũng không bỏ qua.
Con ma núi này xem ra xảo quyệt hơn bất cứ tội phạm nào mà tôi từng thấy, hai
mươi năm qua, tổng số các lần tìm kiếm, lùng sục từ lớn đến bé không
biết bao nhiêu mà kể, thế mà cho đến tận bây giờ, hình dạng nó thế nào
cũng chưa ai nhìn thấy một cách tường tận. Các đồn trưởng trước đây đều
bị cấp trên phê bình, thậm chí bị mất chức vì vụ án này, tôi cũng vì nó
mà phải vò đầu bứt tai không biết bao nhiêu bận, tôi còn đang nghi ngờ,
không biết con ma núi này có phải là yêu quái hay không. Nghe nói anh
Lương dạo này chuyên phá các vụ án siêu tự nhiên, vì thế tôi mới gọi
điện cho Giám đốc sở, sau đó thì thương lượng với anh Lương về việc mượn người...”
Con ma núi hãm hiếp xác chết? Không lẽ đó chính là
những con khỉ độc áo trắng mặt đỏ mà tôi nhìn thấy đêm qua? Tôi kể về
chuyện lạ lùng nhìn thấy ở khu rừng thông đêm qua, rồi hỏi đồn trưởng có phải những con ma chết treo ấy chính là ma núi trong lời đồn, và rồi
anh ấy đã bao giờ nghe thấy nói rằng hễ những ai nhìn thấy lũ khỉ đầu
ngựa ấy mà rời khỏi khu rừng thông thì sẽ bị chúng xé thịt
“Khỉ
độc? Ha, ha, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người nói rằng ở đây
có khỉ độc. Những hình nộm mặt đỏ, áo trắng thực ra là do dân bản ở đây
làm để canh mộ, dọa những con ma núi. Nhưng ma núi thì chưa dọa được, mà đã làm cho cánh lái xe đi qua đoạn đường này sợ chết khiếp.” Đồn trưởng Hoa thở dài, tiếp đó than thở với tôi: “Những năm 80 của thế kỷ trước,
khi mà khu vực này vừa mới phát triển, cũng vì chuyện này mà ầm ĩ khắp
nơi. Chính phủ định khuyên đồng bào bản Long Động hỏa táng để giải quyết chuyện này, nhưng dân bản cho rằng chính phủ lấy đó làm cái cớ để ép
buộc họ phải hỏa táng, vì thế mà họ kiên quyết phản đối, lại còn nghĩ ra đủ cách hết sức kì quặc để đối phó với ma núi. Những hình nộm treo trên cành cây mà cậu nhìn thấy đêm hôm qua, là sáng kiến của họ đấy. Họ nghĩ rằng, đem người chết chôn ở ven đường, thì xe cộ qua lại sẽ xua đuổi ma núi, nhưng ma núi vẫn cứ đến gây án thư thường, thế là họ lại treo hình nộm người mặt đỏ, áo trắng lên cành cây để xua đuổi chúng. Sau này, bên ngoài cứ đồn rằng ở đây có ma, những nhà đầu tư vì thế cũng lo ngại và
bỏ đi, vì thế mà kinh tế hầu như không phát triển được nữa. Dân bản lại
đem chuyện này quy kết là do lỗi của chính quyền và thường xuyên đến gây chuyện. Vì họ là người Dao giả, hơn nữa chúng tôi cũng chưa phá được vụ án này, vì thế mà đành phải mắt nhắm mắt mở làm ngơ, mỗi khi họ đến gây chuyện chẳng dám phản kháng gì.”
Xem ra, áp lực mà đồn trưởng
Hoa phải chịu quả là không ít, e rằng ngoài dân bản thường xuyên đến gây chuyện ra thì lãnh đạo bản địa có lẽ cũng không ít lần mắng mỏ họ! Có
điều, tôi bỗng thấy rất ngạc nhiên với “người Dao giả” mà đồn trưởng Hoa nhắc đến. Tôi chỉ mới nghe nói đến người Dao, chứ chưa bao giờ nghe
thấy “người Dao giả”, vì vậy bèn hỏi anh ấy sao lại nói như vậy.
“Cậu đã hiểu lầm ý của tôi rồi, không phải tôi gọi dân tộc của họ là “Dao
giả”, mà là những người này vốn là người Hán, có điều họ cứ nhận bừa
mình là “người Dao.” Giọng của đồn trưởng Hoa không khỏi mang chút phẫn
nộ.
“Có thể làm như thế được ư?” Tôi không khỏi khó hiểu trước những lời đó của đồn trưởng Hoa.
Anh ấy lại đáp bằng giọng bất lực: “Bọn họ đều lợi dụng kẽ hở trong Chính
sách của Chính phủ. Những năm 80 của thế kỷ trước, khi Chính phủ vừa mới cho ra chính sách ưu đãi cho các dân tộc thiểu số, trưởng bản ở đây đã
tới đề nghị cơ quan cảnh sát đổi cho dân chúng trong bản sang thành
người Dao tất. Lí do của họ là, người trong bản chủ yếu là họ Hoàng,
đứng thứ năm trong số hai mươi họ của người Dao, vì vậy, họ là hậu duệ
của người Dao. Mặc dù lí do mà ông trưởng bản đưa ra rất lạ lùng, nhưng
đồng chí đồn trưởng lúc đó chẳng hiểu lú lẫn thế nào lại ký vào, vì thế
mới có cái đống giẻ rách ấy.”
Tôi chợt nhớ đến cô gái tối hôm
qua, hình như cô ấy là người của đồn cảnh sát, hơn nữa chức vụ cũng
không hề thấp, ít nhất thì Triệu Học cũng phải nghe theo lệnh của cô ấy. Đêm hôm qua, vì sợ Triệu Học bị liên lụy nên tôi mới không hỏi cậu ấy
về tên họ của cô gái ấy, bây giờ cứ hỏi thẳng đồn trưởng Hoa là được.
“Tôi nghĩ, có lẽ cậu đang nói tới khắc tinh của tôi!” Đồn trưởng Hoa cười đau khổ.
“Khắc tinh? Sao lại thế được. Trong đồn, anh là người giữ chức vụ cao nhất,
có người dám đối đầu với anh sao?” Dám đối đầu với đồn trưởng, to nhất
phải là đồn phó, nhưng xét về tuổi tác thì cô gái kia không thể nào giữ
chức vụ ấy được.
“Trước mặt tôi cô ta còn nói năng bừa bãi hơn cả Bí thư huyện ủy ấy chứ!” Đồn trưởng Hoa lắc đầu đau khổ.
“Không lẽ cô ấy là người tình của anh?” Tôi khẽ hỏi.
“Ha, ha, Tiểu Mộ, cậu cũng thật biết đùa, đây là huyện nghèo đói, tôi lấy
đâu ra tiền mà nuôi người tình. Thực ra, cô ấy là...” Đúng lúc đồn
trưởng Hoa chuẩn bị nói cho tôi biết về quan hệ với cô gái ấy thì có
người không hề gõ cửa cứ thế xộc vào.
“Bố, bố có việc tìm con à?” Người bước vào là một cô gái rất trẻ và xinh đẹp, trên người mặc bộ đồ
màu xanh. Cô gái có dáng người cao, cân đối, chỗ nào cần cong thì cũng
rất cong. Mái tóc đen nhánh xõa xuống ngang vai, hơi ướt và vẫn tỏa ra
mùi hương của cỏ thơm, có lẽ cô ấy vừa mới gội đầu xong. Làn da cô ấy
trắng hồng, môi đỏ như đóa anh đào, đôi mắt sáng long lanh, hai con
ngươi đen láy như hai giọt nước. Toàn thân cô toát lên vẻ đẹp của một
cây cỏ thơm.
“Ồ, sao kẻ nhát gan này lại ở đây nhỉ? Chẳng phải là tôi đã bảo cậu Triệu nhốt anh lại rồi là gì?” Cô gái như cây cỏ thơm ấy bỗng nhiên trừng mắt nhìn tôi.
Cô gái ấy vừa xuất hiện, tôi lập
tức thấy có gì đó quen quen, không phải là vì đã gặp mặt, mà là vì tôi
đã nhìn thấy ảnh của cô ấy, đó là tấm ảnh mà Tổ trưởng cho tôi nhìn,
cũng có nghĩa là, cô ấy là mục tiêu của chuyến công tác lần này của tôi. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc mà cô ấy lên tiếng với tôi, thì tôi nhận
ra rằng, thì ra chúng tôi đã gặp nhau, cô ấy chính là người va vào chiếc xe của tôi tối hôm qua. Tối hôm qua, khắp người cô ấy toàn là bùn đất,
hôm nay sau khi cô ấy tắm rửa xong thì tôi đã không nhận ra.
“Tử
Điệp, sao con lại vô lễ với cậu Mộ như thế! Hơn nữa, giờ làm việc không
mặc sắc phục, vào mà không gõ cửa. Con tưởng đồn cảnh sát là nhà mình
sao?” Đồn trưởng Hoa nghiêm mặt mắng con.
“Vì điều tra chuyện con ma núi, con bận tới hơn hai giờ sáng mới về, hơn nữa, còn bị anh chàng
nhát gan này lái xe va vào, bố nhìn xem, cánh tay con bị thương đây
này...” Cô gái nói, vén áo ở cánh tay lên, một tấm băng quấn quanh cánh
tay nõn nà, có thể nhìn thấy vết máu đỏ rỉ ra từ sau lớp băng đó. Tiếp
đó, cô ấy nói với vẻ không vui: “Bố, vừa mới sáng ngày ra bố đã cho gọi
người ta đến, con vẫn còn chưa ngủ dậy, con làm gì kịp thay quần áo cơ
chứ!”
“Vậy, con đã điều tra được những gì? Chưa nói đến chuyện ma núi chưa bắt con, đến cả xe cảnh sát cũng bỏ lại bên ngoài. Còn nữa, bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, ở nơi làm việc phải gọi bố là đồn
trưởng!” Giọng của đồn trưởng Hoa tuy giận dữ, nhưng lời lẽ thì không
tránh khỏi vẻ bất lực.
“Hừ, con biết con làm gì bố cũng thấy
chướng mắt!” Nói xong, Tử Điệp mở cửa, giận dữ đi ra, rồi đóng cửa lại
rất mạnh, dường như muốn làm hỏng nó.
“Chà, cậu đừng cười đứa con gái ngang bướng này của tôi nhé.” Đồn trưởng Hoa cười bất lực.
“Tính khí của thiên kim tiểu thư tuy có hơi nóng nảy, song làm việc cũng rất
nghiêm túc, bảo tôi một mình nửa đêm đến cái nơi quỷ quái ấy để bắt ma
núi, tôi thật sự sẽ không dám đi đâu.” Tôi nói xã giao.
“Cậu
khiêm tốn quá rồi! Anh Lương đã nói qua cho tôi biết về thành tích của
cậu. Anh ấy đánh giá cậu là ‘Nhân tố mới của Phòng trinh sát hình sự
ngày trước, trụ cột chính của Tổ Điều tra vụ án bí hiểm ngày nay’. Để
được con cáo già ấy nhận xét như vậy, tôi tin rằng khả năng của cậu nhất định không hề kém chút nào.” Nói rồi, bỗng nhiên anh ấy nhìn tôi bằng
một ánh mắt rất ấm áp.
Tôi chợt thấy gai người, run rẩy một lúc
mới nói: “Tổ trưởng chưa bao giờ nói như vậy trước mặt tôi. Ngày thường
anh ấy bớt mắng nhiếc tôi một chút cũng đã là tốt lắm rồi.”
“Cậu thấy Tử Điệp thế nào?” Đồn trưởng Hoa đột nhiên đưa ra một câu hỏi rất đỗi lạ lùng.
Tôi cân nhắc trong giây lát rồi đáp: “Cô ấy rất có chí tiến thủ, có điều xử lý việc thì hình như còn khá nôn nóng. Ví dụ như tối hôm qua, cô ấy một mình tới rừng thông để điều tra, nếu chẳng may xảy ra chuyện ngoài dự
kiến thì phiền phức to. Vì thế, cho phép tôi được nói thẳng, tôi cảm
thấy cô ấy quá nôn nóng với thành tích. Có điều cô ấy còn trẻ, tôi nghĩ
cho cô ấy thêm một thời gian để tôi luyện thì sẽ có chuyển biến tốt.”
“Tôi không hỏi về công việc, ý của tôi là... là...” Anh ấy có vẻ hơi ngượng, khó khăn lắm mới nói ra được là: “Ý của tôi là, cậu cảm thấy điều kiện
của nó thế nào?”
“Điều kiện?” Tôi tròn mắt, rút cục anh ấy muốn
nói tới điều gì nhỉ? Chợt nhớ tới lời Tổ trưởng nói, mục đích chuyến đi
lần này của tôi là tìm người yêu, không lẽ anh ấy định coi tôi là chàng
rể đến nhà?!