Trên đường phố trung tâm thương mại sầm uất một quán cà phê Thượng Nhã. Một
chàng trai trẻ ngồi một mình ở chiếc ghế sát với cửa, lặng lẽ nhìn những người khách ra vào, ánh mắt chăm chăm không rời. Chàng trai ấy đang đợi người, đợi một người vô cùng quan trọng đối với cậu.
Chàng trai trẻ ấy chính là tôi, còn người mà tôi đang chờ là...
“Anh đã chờ rất lâu rồi phải không?” An An bất ngờ xuất hiện ở phía sau lưng tôi, hơn nữa còn hôn trộm tôi một, làm tôi giật thót người.
“Cô... cô từ đâu nhảy ra vậy?” Tôi vẫn chưa hết hoảng hốt.
“Em vào từ cửa sau, quán cà phê này có hai cửa, cửa trước và cửa sau, sao
vậy? Cứ như anh vừa làm một việc gì đáng xấu hổ không bằng! Anh... có
phải anh có người khác à!?” Cô ấy chau mày chất vấn tôi, như thể trong
lòng cô ấy thì chuyện tình yêu giữa chúng tôi đã được quyết định.
Nói ra thì thật sự là rất oan uổng! Tôi đã điều tra ra sự thật và bắt Hà
Tịch, hơn nữa còn bị thương vì chuyện này. Nhưng trong con mắt của cô ấy thì những chuyện đó đã trở thành việc tôi đã vì cô ấy mà cởi bỏ mọi mối nghi ngờ, bất chấp bản thân phải chịu nguy hiểm, thậm chí suýt nữa thì
toi mạng.
Tôi định giải thích rõ ràng mọi chuyện với cô ấy, đó là công việc của tôi, cho dù cô ấy có bị liên quan hay không, tôi cũng đều có trách nhiệm làm rõ sự thật.
Nhưng vì trước đó cô ấy luôn buồn phiền vì chuyện li hôn của cha mẹ, tôi không muốn tiếp tục làm cô ấy bị tổn thương, nên cứ chần chừ mãi. Mỗi khi trong lòng buồn phiền muốn tìm một người để trút bầu tâm sự thì cô ấy lại tìm đến tôi, và tôi cũng cố
gắng bớt chút thời gian để nghe cô ấy tâm sự. Không ngờ, điều đó lại
càng khiến cô ấy hiểu lầm nhiều hơn...
“Vừa rồi qua điện thoại
chẳng phải anh nói rằng có việc quan trọng muốn nói với em là gì?” Bỗng
nhiên An An cúi đầu xuống, đỏ bừng mặt, hỏi: “Anh không định cầu hôn em
đấy chứ? Em còn ít tuổi nhưng nếu anh thực lòng muốn kết hôn với em thì
em cũng sẽ suy nghĩ thật nghiêm túc...”
Trời đất ơi! Tôi sẽ phải
mở miệng nói với cô ấy thế nào đây, rằng từ trước đến giờ tôi chỉ luôn
coi cô ấy như một người em gái mà thôi.
Đúng lúc tôi chưa biết
nên nói như thế nào thì bỗng nhiên có người vỗ vào vai tôi: “Tiểu Mộ,
thì ra đúng là cậu thật. Sao thế, sao lại nhăn mặt như ăn phải mướp đắng thế, cô gái này là em họ của cậu à?”
Tôi quay đầu lại nhìn và lập tức giật nảy người như bị sét đánh, người vừa vỗ vai tôi chính là chú Tôm.
An An dẩu môi, mặt tỏ vẻ không vui và nói với chú Tôm: “Cháu không phải là em họ của anh Vũ, cháu là bạn gái của anh ấy!”
Bỗng nhiên tôi cảm thấy một cơn đau nhói dội đến từ bả vai, hình như còn có
cả tiếng xương kêu nữa. Bàn tay nổi đầy gân của chú Tôm đang đặt lên vai tôi, miệng chú ấy nở một nụ cười mà tôi nhìn thấy lạnh cả người. Chú ấy cười và mắng: “Thằng nhóc này, cậu cũng trăng hoa quá đấy. Có thời gian hãy đến nhà tôi đi, các đồ đệ của tôi đang rất muốn gặp cậu đấy!” Nói
rồi túm tôi một mới chịu bỏ đi.
Bỗng nhiên tôi muốn có một người
bạn làm bảo hiểm nhân thọ không biết nếu bị đánh thành thương tật thì sẽ được đền bao nhiêu tiền.
Hai
Trong phòng làm việc của Giám đốc sở, Lương Chính đang trình lên một tập hồ
sơ và báo cáo kết quả xử lý với ông: “Hà Tịch đã thừa nhận tội mưu sát
Ninh Vũ Dị và Hoàng Kính, bị xử tử hình và lập tức thi hành. Tòng phạm
Kỷ Tuyết Dung vì không trực tiếp tham gia quá trình gây án, hơn nữa Hà
Tịch hầu như đã nhận hết tội lỗi về mình nên đã được phóng thích. Còn về chuyện Lâm Thượng Văn biển thủ công quỹ thì ông ta đã bồi thường toàn
bộ số tiền thiếu hụt và hình như bỏ ra không ít tiền để chạy chọt, nên
phía tòa báo không truy cứu, thậm chí còn cho ông ta giữ nguyên chức
Tổng biên tập.”
“Ông ta lấy đâu ra lắm tiền thế?” Giám đốc sở tỏ vẻ không hiểu.
“Có lẽ Kỷ Tuyết Dung đã dùng tiền của Hà Tịch để giúp ông ta. Hà Tịch là
người có nhiều tiền, cho đến nay chúng tôi vẫn chưa điều tra rõ rút cục
hắn có bao nhiêu tiền. Chỉ riêng khoản tiền gửi ở ngân hàng thì cũng đã
hàng chục triệu, chưa biết chừng hắn còn chôn hàng đống vàng ở chỗ nào
đó cũng nên.” Lương Chính nói, giọng không khỏi ghen tỵ.
“Có phải cậu chơi cổ phiếu bị thua không? Thị trường cổ phiếu gần đây cứ như là xe đi qua núi.” Giám đốc sở cười, nói.
“Chuyện ấy thì anh cứ yên tâm, từ trước đến nay tôi chỉ xem thôi chứ không mua, chỉ là để luyện trí óc chút ít thôi.”
“Thôi được, ta quay về chuyện chính đi!” Giám đốc sở châm một điếu thuốc, nói tiếp: “Cậu có nhớ lão Hoa không?”
“Là người hồi trước đi theo anh chứ gì, hình như anh ấy đã được điều về làm đồn trưởng đồn cảnh sát ở khu vực miền núi, lâu rồi không gặp.”
“Ừ, vừa rồi cậu ấy gọi điện cho tôi, nói rằng ở đó liên tiếp xảy ra các vụ
hãm hiếp xác chết, đến nay đã hai mươi năm rồi mà vẫn chưa điều tra ra.
Thế mà, gần một năm nay vẫn có chuyện xác phụ nữ bị làm ô nhục, người
dân rất phẫn nộ, đồn cảnh sát bé nhỏ của cậu ấy sắp bị dân chúng ở đó
đập tan đến nơi rồi.”
“Khà, khà.” Lương Chính cười ranh mãnh,
“Gần đây A Mộ đang rất muốn nghỉ phép, vừa may có cơ hội để cậu ấy đi du lịch miễn phí rồi.”
“Ha, ha...” Tiếng cười của hai huynh đệ vang vọng cả phòng làm việc.
Hồ Sơ Các Vụ Án Bí Hiểm
Nguyên Mẫu Chân Thực Của Tòa Soạn Nhật Báo Và Mối Tình Si Xuyên Thời Gian
Có lẽ, rất nhiều độc giả đã đoán ra, truyện này lấy nguyên mẫu từ sự kiện
Tòa soạn Nhật Báo bị ma làm có điều mọi người có lẽ đã không thể nghĩ rằng
tình tiết mối tình si xuyên thời gian cũng có nguyên mẫu chân thực! Ở
đây, Cầu Mỗ xin được cảm ơn người bạn trên mạng Lâm An An đã cung cấp sự việc li kì này, nhân tiện cũng nói luôn là, cái tên “Lâm An An” là tên
thật của cô ấy.
Cầu Mỗ xin được nói về sự việc ở tòa soạn Nhật
Báo trước! Những lời đồn liên quan đến việc tòa soạn Nhật Báo bị ma làm
trên mạng có hai phiên bản: Một phiên bản nói rằng tầng thứ mười hai bị
ma làm, một phiên bản khác thì nói rằng tầng thứ mười ba bị ma làm. Qua
lời của người bạn trên mạng Kỷ Tuyết Dung thì chuyện xảy ra ở tầng thứ
mười ba. Nhân đây, Cầu Mỗ xin được xin lỗi Tuyết MM, vì Cầu Mỗ đã sắp
xếp cho cô ấy vào vai của bà Kỷ Tuyết Dung, lệch hẳn với yêu cầu trẻ
trung, xinh đẹp của cô ấy.
Theo như lời của Tuyết MM thì tình
hình của Tòa soạn Nhật Báo phần lớn giống như miêu tả trong truyện, tất
nhiên để phối hợp với sự phát triển câu chuyện, Cầu Mỗ đã có đôi chút
thay đổi về tình tiết, ví dụ như không phải ban đêm tất cả tòa nhà đều
tắt đèn, cũng không phải chỉ có hai nhân viên bảo vệ ở đó, mọi người
đừng vì thế mà túm đuôi sam của Cầu Mỗ nhé.
Tầng thứ mười ba của
tòa nhà đó chưa bao giờ tắt đèn, có người nói, đó là vì nơi này là tầng
tập trung của nhiều thiết bị và trung tâm điều hòa, nên mới không tắt
đèn. Nhưng Tuyết MM nói với Cầu Mỗ, tầng thứ mười lăm mới là tầng tập
trung thiết bị, còn tầng thứ mười ba toàn để không (trong truyện đổi
thành trụ sở của Toàn soạn Nhật Báo thành phố).
Còn chuyện trong
cột của tòa nhà có xác phụ nữ là sự thật một trăm phần trăm, chỉ có điều không nhiều kịch tính như trong truyện, không phải người chồng tự tay
chôn sống vợ, mà là do người khác làm. Nghe nói, hồi ấy công ty xây dựng chôn sống người bị nạn trong tiếng cầu xin của nạn nhân. Có người thì
bảo, người bị chôn đã chết trước khi bị chôn, nhưng Cầu Mỗ cho rằng
chẳng đời nào công ty xây dựng lại chịu bỏ ra hai trăm ngàn đồng để bồi
thường cho một xác chết.
Nguyên mẫu của mối tình si xuyên thời
gian xảy ra với chính đồng nghiệp của An An. Câu chuyện của người đồng
nghiệp của An An rất li kì.Truyện kể rằng, một ngày nọ, bỗng nhiên có
một người đàn ông tìm đến nhà cô ấy, nói rằng đã đi tìm mẹ cô suốt mười
lăm kiếp và đòi đưa mẹ cô ấy đi. Gặp phải tình huống ấy thì ai cũng bảo
người đàn ông kia là điên khùng và đuổi ông ta đi, nhưng mẹ cô ấy bỗng
nhiên không nói gì mà cứ lặng lẽ nhìn người đàn ông kia và ứa nước mắt.
Điều càng khó có thể tưởng tượng là bà cô ấy tỏ ra rất cung kính trước
người đàn ông ấy và bảo con dâu hãy đi theo người đàn ông kia.
Người đồng sự của An An nói, bà của cô ấy là một thầy cúng, bà đồng rất hiểu
đạo lý của quỷ thần. Bà nói, đạo hạnh của người đàn ông ấy rất thâm sâu, không phải là kẻ lừa lọc đến giở trò. Cuối cùng thì mẹ cô bạn của An An cũng nước mắt lưng tròng từ biệt mọi người trong gia đình, tự nguyện đi theo người đàn ông lạ lùng ấy, và kể từ đó không bao giờ trở về nữa.
Thực ra, Cầu Mỗ luôn hoài nghi đối với thuyết luân hồi, nguyên nhân là vì
Cầu Mỗ cho rằng, linh hồn được hình thành trong quá trình thai nhi phát
triển, sau khi trải qua quá trình sinh, lão, bệnh, tử, linh hồn mất dần
sự nâng đỡ của thể xác, trong một thời gian sau khi chết sẽ dần dần tan
biến vì không còn năng lượng.Thế mà, câu chuyện của bạn An An đã chứng
minh luân hồi tái thế là việc tồn tại thực sự. Chuyện này khiến Cầu Mỗ
băn khoăn suốt một thời gian.
Luân hồi tái thế có tồn tại thật hay không, Cầu Mỗ không thể khẳng định được thôi thì hãy để cho độc giả tự mình phán đoán vậy.