Trong khi chờ đợi đến đêm gặp con ma cái, tôi bảo Vĩ Ca lên mạng tra một số
thông tin có liên quan đến Tòa soạn Nhật Báo, được biết công ty Đầu Tư
của tòa nhà này và công ty xây dựng xây tòa nhà này cùng được niêm yết
trên thị trường chứng khoán dưới cùng một tên của một công ty. Hơn nữa,
trong danh sách của công ty Đầu Tư có một tên “Hoàng Kiệt”. Không lẽ,
anh ta chính là người đàn ông bội nghĩa đã từng chôn sống vợ mình năm
ấy? Để tìm hiểu kĩ hơn về con ma cái xi măng và chuyện xảy ra năm ấy,
tôi và Trăn Trăn tới công ty Đầu Tư đó tìm gặp anh ta để hỏi chuyện.
“Hoàng Kiệt” mà chúng tôi muốn tìm là Trưởng phòng nhân sự của công ty này,
chúng tôi không mất nhiều thời gian đã tìm thấy anh ta đang trong phòng
làm việc.
“Anh có quen với một phụ nữ tên là Trần Diễm không?” Tôi giới thiệu về bản thân xong thì đi thẳng vào vấn đề.
Gò má của anh ta giật giật mấy cái, rồi cố nở một nụ cười gượng gạo: “Cô ấy là người vợ trước đã qua đời của tôi.”
“Chị ấy đã chết như thế nào?” Mặc dù đây là một câu hỏi đã có đáp án rõ ràng nhưng tôi vẫn phải hỏi, vì có thể sẽ có một đáp án khác từ chính miệng
anh ta.
Gò má của anh ta lại giật giật mấy cái, vẻ mặt lại càng
lúng túng hơn: “Cô ấy trượt chân rơi xuống cây cột vừa mới đổ bê tông ở
công trường và bị chôn trong đó...”
“Thế sao? Nhưng theo những gì tôi biết thì khi chị ấy rơi xuống đó vẫn còn sống, và sau đó bị người
ta đổ bê tông lên chôn sống!” Tôi nhìn chăm chăm vào anh ta bằng đôi mắt nghiêm nghị.
Anh ta bỗng nhiên run lên, rồi ngượng ngập cúi đầu, giọng nói cũng trở nên run run: “Đó là, đó là một sự ngoài ý muốn không ai mong xảy ra...”
“Lúc mới đầu thì đúng là ngoài ý muốn,
nhưng sau đó thì biến thành một vụ giết người, mà hung thủ chính là anh! Chính anh đã tự tay chôn sống vợ mình!” Tôi nghiêm giọng.
“Không phải, không phải như vậy! Tôi bị bắt buộc, lúc đó hoàn toàn không còn
cách nào khác...” Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên trong đôi mắt kích động trào ra những giọt nước mắt long lanh, rồi sau đó chầm chậm kể lại câu
chuyện cũ mà anh ta rất không muốn nhắc đến:
“Lúc đó, tôi chỉ là
một người lao động chân tay làm thuê ở công trường, cả nhà ba miệng ăn
đều trông chờ vào hai bàn tay lao động của tôi, hơn nữa, con trai tôi
không được khỏe, thường xuyên ốm đau, chỉ riêng tiền thuốc thang cho nó
cũng đã rất tốn kém. Vì vậy, dù mệt đến mấy tôi cũng phải cố gắng làm
việc.”
Tôi nhớ là hôm đó sau khi đổ xong bê tông vào các cột, tôi và các anh em cùng đi ăn cơm. Khi tôi quay về thì nghe có tiếng người
kêu cứu từ trong cột, hơn nữa giọng của người ấy rất quen, hình như là
của vợ tôi. Tôi vội chạy ngay đến đó thì thấy Tiểu Diễm đã bị rơi xuống
cột, toàn thân bị chìm xuống bê tông, chỉ còn mỗi một đầu là còn nhô
lên.
Lúc đó cô ấy vẫn còn tỉnh táo, tôi hỏi cô ấy tại sao lại bị
rơi xuống đó, cô ấy nói con trai tôi bị sốt, trong người cô ấy không có
tiền nên cô ấy đã chạy tới tìm tôi lấy ít tiền đưa con đi khám. Khi tới
nơi không thấy tôi đâu, cô ấy nhỡ chân và rơi xuống. Cô ấy nói, cứ tưởng rằng sẽ tự mình trèo lên được, nhưng càng cố bò lên thì lại càng bị lún xuống, cuối cùng thì toàn thân bị lún sâu xuống.
“Lúc đó ruột
gan tôi như lửa đốt, định nhảy xuống kéo cô ấy lên, nhưng mọi người ngăn lại, vì bê tông chưa đông kết hẳn, nếu mà xuống thì tôi cũng sẽ bị lún
xuống theo. Sau đó, mấy anh em tìm được một sợi dây thừng và gậy gỗ định kéo cô ấy lên, song lúc đó bê tông đã bắt đầu đông cứng, mà cô ấy chỉ
còn thò mỗi một chiếc đầu lên, nếu muốn cứu cô ấy thì chỉ còn một cách
duy nhất là phá cây cột bê tông đó ra, song nếu phá cột thì phải làm lại cả móng tòa nhà và tất nhiên là công ty xây dựng không đời nào chấp
nhận, vì họ sẽ phải chịu tổn thất lớn hơn nữa còn kéo dài thời gian thi
công.”
Đúng lúc tôi và người của công ty xây dựng tranh cãi xem
có cứu Tiểu Diễm hay không, thì có một phóng viên đến và còn chụp cả ảnh nữa. Người của công ty xây dựng sợ chuyện bị làm to ra nên đã cướp máy
ảnh của người phóng viên ấy và đánh cho anh ta một trận. Tiếp đó họ đưa
ra điều kiện với tôi, nói rằng sẽ bồi thường cho tôi hai trăm ngàn đồng
để tôi tự tay đổ bê tông vào cột chôn sống Tiểu Diễm.
Lúc đó tôi
thực sự hoảng loạn, Tiểu Diễm thì không ngớt kêu tôi cứu cô ấy ở nhà thì đứa con trai đang sốt cao, bên phía công ty xây dựng thì không chịu
nhượng bộ. Lúc đó tôi nghĩ, chắc chắn không thể nào cứu được Tiểu Diễm
rồi, bọn họ nhất định sẽ không chịu phá cột bê tông đó, nếu cứ kéo dài
như thế này thì có lẽ con trai tôi cũng sẽ xảy ra chuyện... vì thế, tôi
đành dằn lòng chấp nhận đề nghị của họ, tự tay đổ bê tông vào cột chôn
sống Tiểu Diễm...
Sau đó, tôi lập tức chạy về nhà đưa con đi
khám. Khi tôi đưa cháu tới bệnh viện thì nó hôn mê ở độ nhẹ, phải nằm
viện ba ngày thì mới hết sốt. Trong thời gian đó người của công ty xây
dựng có đến và đưa cho tôi hai mươi ngàn đồng và bảo tôi nhất định không được nói linh tinh. Lúc đó tôi chẳng nghĩ được gì ngoài việc làm thế
nào chữa được bệnh cho con, vì thế chẳng còn tâm trạng nào để ý đến
những việc khác.
Thời gian sau, tuy bệnh của con trai tôi đã chữa được nhưng để lại di chứng, cháu thường xuyên ngủ gà ngủ gật. Tới lúc
đó tôi mới nhớ ra rằng công ty xây dựng nói sẽ bồi thường cho tôi hai
trăm ngàn đồng nhưng mới đưa hai mươi ngàn đồng. Tôi bèn tới công ty xây dựng đòi tiền. Người đứng đầu công ty có lẽ xót tiền nên không đưa mà
nói rằng sẽ sắp xếp cho tôi một công việc.
Tiểu Diễm đã chết rồi, nếu tôi vẫn tiếp tục làm việc ở công trường thì rất khó chăm sóc được
cho con, thêm vào đó phía công ty nhiều lần dỗ ngon dỗ ngọt nên cuối
cùng tôi đành chấp nhận. Lúc đầu, họ sắp xếp cho tôi làm Trưởng phòng
bảo vệ ở công ty Đầu Tư này, với trình độ của tôi thì đó là một công
việc rất tốt. Nhưng công việc này đã phải đổi bằng tính mạng của Tiểu
Diễm, con trai tôi cũng vì thế mà bị di chứng ngủ gà ngủ gật, vì vậy mà
tôi càng nghĩ càng thấy không thỏa đáng, thêm vào đó, sau này con trai
tôi biết chuyện là chính tôi đã hại chết mẹ nó nên nó luôn đối đầu với
tôi, tôi lại càng thấy tức giận.
Sau khi Tòa soạn Nhật Báo xây
dựng xong, công ty nơi tôi làm việc lại phụ trách luôn việc quản lý, tôi thấy cơ hội để mình trút giận đã đến. Mỗi khi rỗi rãi, tôi thường xuống nói chuyện với các bảo vệ, rồi cố tình nhắc đến chuyện của Tiểu Diễm,
rồi còn nói rằng trong quá trình xây dựng tòa nhà đã từng xảy ra rất
nhiều chuyện đáng sợ. Tất nhiên, tôi không hề nói với họ rằng Tiểu Diễm
là vợ của tôi mà chỉ định lấy chuyện đó để dọa bọn họ, còn nói rằng
trước khi Tiểu Diễm chết đã thề rằng sẽ trả thù tất cả mọi người. Thực
ra, tôi làm vậy chỉ là để trút cơn tức giận, không ngờ sau đó chuyện mỗi ngày một thêm li kì, ai cũng nói trong tòa nhà có ma ra vào, khiến cho
ai cũng sợ.
Sau đó thì chuyện càng to hơn, lãnh đạo công ty chắc
cũng đoán là do tôi giở trò, bèn tìm tôi nói chuyện, để bịt miệng tôi họ bèn thăng chức cho tôi lên làm Trưởng phòng nhân sự...
Nghe xong những lời kể của Hoàng Kiệt, trong lòng tôi không khỏi nảy sinh rất
nhiều nghi vấn. Theo như lời của anh ta thì tất cả những chuyện ma quỷ ở Tòa soạn Nhật Báo chẳng qua chỉ là sản phẩm của những lời đồn đại và
những nghi ngờ chứ không phải là do ma quỷ nào gây ra... anh ta cũng nói rằng con trai anh ta mắc chứng ngủ gà ngủ gật, điều này lại càng khiến
tôi nghĩ đến nhân viên bảo vệ Hoàng Vũ, vì thế bèn hỏi anh ta: “Nhân
viên bảo vệ Hoàng Vũ là con trai anh à?”
Anh ta lập tức lộ rõ vẻ
mặt bất lực, khẽ gật đầu: “Vâng, nó là con trai lớn của tôi. Nó luôn
nghĩ rằng tôi đã giết hại mẹ nó, vì thế suốt những năm qua nó không chịu gọi tôi một tiếng cha. Sau khi tôi lấy người vợ sau này, nó lại càng
lạnh nhạt với tôi. Vốn dĩ tôi có thể lo cho nó một công việc tốt hơn,
nhưng nó luôn đối đầu với tôi làm việc gì cũng qua loa đại khái, để giữ
công việc bảo vệ hiện giờ của nó, tôi không nhớ là mình đã phải chịu
thay cho nó biết bao nhiêu chuyện.”
“Túm lông màu đỏ trên cổ cậu ta là như thế nào, khi sinh ra đã có như vậy rồi à?” Đây là một vấn đề quan trọng.
“Đó là di chứng của lần sốt cao hồi ấy, bác sĩ cũng không nói rõ vì sao lại như vậy.” Trong giọng nói của anh ta lộ vẻ lo lắng cho con trai.
Việc có ma ở tòa nhà Nhật Báo không phải là thật, mà chỉ là những lời nói
dối? Điều khiến tôi không sao tưởng tượng nổi là Hoàng Vũ lại chính là
con trai của Trần Diễm. Không biết cậu ta có liên quan đến vụ án này hay không? Ngẫm nghĩ lại thì cũng không hẳn là hoàn toàn không có khả năng. Trước tiên là việc Hà Tịch nhìn thấy ma đúng vào khi cùng trực ban với
cậu ta, còn cậu ta cứ ở lì trong phòng bảo vệ mà không đi kiểm tra cùng
với Hà Tịch. Tình hình sau đó cũng tương tự như vậy, lần nào cậu ta cũng ở lại phòng bảo vệ, có thể cậu ta đã nhân cớ đó để ngầm giở trò. Có
điều, đó chỉ là suy đoán của tôi, muốn kiểm chứng những suy đoán này có
lẽ phải cần đến sự giúp đỡ của một người.
Sau khi bảo Trăn Trăn
ra về, tôi liền đến tìm Tiểu Na tại bệnh viện mà cô đang làm việc, tới
nơi thì cô ấy sắp hết giờ làm, nên tôi mời cô đi ăn cơm và đề nghị cô tư vấn cho một số vấn đề. Tôi kể cho cô ấy nghe về chuyện có ma ở Tòa soạn Nhật Báo và hỏi cô ấy một lời nói dối có thể tạo ra được sức đe dọa lớn đến thế và làm cho người ta sợ hãi đến mức ấy không.
“Anh có nhớ ‘Hội chứng cuồng loạn tập thể’ không?” Cô cười hỏi.
“Tất nhiên là nhớ, hồi chúng ta còn ở bên nhau, em đã nói với anh về điều
này. Có điều, lúc đó em không nói rõ, mà chỉ nói đó là tên khoa học của
ảo giác tập thể.” Lúc đó, tôi đang đau đầu để viết một báo cáo về một vụ án li kì, may mà cô ấy đã nói cho tôi về khái niệm này, tôi đã viết nó
vào trong báo cáo, thế là cũng qua được.
“Trí nhớ của anh vẫn rất tốt!” Cô mỉm cười với tôi, rồi từ từ giải thích: “Để em nói cho anh
biết thế nào là hội chứng cuồng loạn! Bệnh cuồng loạn tức là ‘tâm ý bệnh dã’, cũng còn gọi là Hysteria hay hysterical, là một chứng thần kinh
khá thường gặp. Thực ra, mỗi một người đều có khả năng tiềm ẩn trở thành bệnh nhân của chứng bệnh này, vì việc hình thành chứng cuồng loạn đơn
giản tới mức dù chỉ là một câu nói của người khác cũng có thể tạo nên.
Ví dụ, một người nào đó vừa uống xong một cốc nước, một người bạn gần đó nói với cô ấy rằng, trong nước có muối, thế là cô ấy lập tức cảm thấy
buồn nôn và nôn. Thực tế thì cốc nước đó hoàn toàn sạch, không hề có
muối như bạn cô ấy đã nói. Đây là một biểu hiện cụ thể của chứng cuồng
loạn.”
“Nếu chúng ta đã biết được rằng mỗi một người đều rất có
thể mắc phải chứng cuồng loạn, thì việc giải thích hội chứng cuồng loạn
tập thể cũng dễ dàng hơn nhiều. Nói một cách đơn giản, chứng cuồng loạn
tập thể là nhiều người đồng thời mắc phải cuồng loạn. Em lấy một ví dụ
để cho anh dễ hiểu. Một ví dụ thường thấy là việc ngộ độc thức ăn tập
thể trong nhà ăn của học sinh. Trước hết chúng ta giả thiết trong nhà ăn ấy có một trăm học sinh, một trong số học sinh đó gặp vấn đề về ăn
uống, sau khi ăn xong cậu bé có những triệu chứng như nôn ọe. Chín mươi
chín học sinh khác không hề gặp vấn đề gì, nhưng nếu có mười học sinh
trong số chín mươi chín em đó nhìn thấy bạn bị nôn thì lập tức sau đó
cũng sẽ có triệu chứng tương tự. Cũng với cách lan truyền ấy, tám mươi
chín học sinh còn lại nhìn thấy các bạn lần lượt xảy ra vấn đề, cũng sẽ
nghĩ rằng thức ăn của mình có vấn đề, thế là sẽ càng có nhiều học sinh
bị nôn hơn. Vậy thì, trong sự việc trên, ngoài học sinh ngộ độc thức ăn
thật sự ra, tất cả những học sinh bị nôn khác đều mắc chứng cuồng loạn.”
“Ý của em là, lời của Hoàng Kiệt đã khiến cho bảo vệ sợ, khiến họ lúc nào
cũng nơm nớp, cứ nghĩ rằng Tòa soạn Nhật Báo có ma. Những người khác
trong tòa nhà sau khi nghe nói bảo vệ gặp ma cũng lại nơm nớp sợ hãi,
tưởng rằng tòa nhà có ma thật, như vậy là họ đã tự dọa mình?” Tôi nghĩ,
tôi đã hiểu ý của Tiểu Na.
“Vâng, đây cũng là một kiểu biểu hiện
của chứng cuồng loạn. Lúc mới bắt đầu có thể chỉ có một số ít người tin, nhưng sau đó càng ngày càng có nhiều người nói rằng mình đã gặp ma, thế là số lượng người mắc chứng cuồng loạn sẽ tăng theo cấp số nhân. Cuối
cùng, những người vốn không tin cũng trở nên bán tín bán nghi và rất
nhạy cảm với bất cứ điểm khác thường nào dù là nhỏ nhất. Ví dụ như đồ
vật di chuyển vị trí, có thể chỉ là họ nhớ nhầm, hoặc vô tình di chuyển
các đồ vật đó. Lúc thường hoàn toàn không có ai để ý, nhưng nếu mọi
người đều nói là do ma làm thì phần lớn mọi người sẽ đều hoài nghi có
chuyện đó thật hay không và họ tự hù dọa mình.”
Nếu cái gọi là sự việc có ma chỉ là hội chứng cuồng loạn tập thể, thì con ma xi măng
không có thật. Vì thế tôi không khỏi hoài nghi rằng Hoàng Vũ đã ngầm giở trò. Có thể cậu ta thấy mẹ mình chết oan uổng nên đã trút hận lên gia
đình Tổng biên tập Lâm. Xét theo những chứng cứ hiện tại, ít nhất thì
anh ta cũng có động cơ và thời gian gây án, còn khả năng gây án cũng có
những điểm nghi ngờ. Trước hết, đó là chiều cao của anh ta, với chiều
cao ấy, anh ta chỉ cần buộc một đôi giày nhỏ vào chân là có thể tạo ra
những dấu giày như trong nhà vệ sinh. Thứ hai là, chứng ngủ gật và chùm
lông đỏ do di chứng của lần sốt cao của anh ta có những điểm rất giống
với Phi Đầu Man trong truyền thuyết. Giả thử đó là Phi Đầu Man thì vụ án này càng trở nên li kì.
Có điều, giả thử Hoàng Vũ là con ma xi
măng thì cũng vẫn có nhiều điểm đáng nghi không thể giải thích, trong đó điểm nghi vấn lớn nhất là sau khi hại Ninh Vũ Dị xong thì hung thủ đã
rời khỏi phòng tối được khóa trái bằng cách nào. Giả thử Hoàng Vũ là
hung thủ và là Phi Đầu Man, thì cùng lắm anh ta cũng chỉ chui đầu và cổ
vào trong đường ống điều hòa, mà tại hiện trường có dấu giày, phía sau
gáy người chết cũng có dấu vết để lại của hung thủ. Giả thử thân hình
của hung thủ ở trong phòng tối, thì dù phần đầu của hắn có chui vào được đường ống điều hòa thì cũng không thể nào thoát khỏi hiện trường. Vả
lại thân thể của hung thủ ở bên ngoài phòng tối chỉ có đầu và cố chui
vào trong phòng tối qua đường ống điều hòa, thì lại không để lại dấu
giày và vết ngón tay. Đây đúng là một bài lôgic, có lẽ tôi đã đoán nhầm.
“Đang nghi đến công việc à? Nghĩ gì mà chăm chú thế?” Giọng nói dịu dàng của Tiểu Na cắt ngang luồng suy nghĩ của tôi.
“Anh xin lỗi, em đừng cười nhé.” Tôi cười ngượng ngùng. Vừa rồi tôi mải phân tích tình tiết của vụ án mà quên mất rằng mình đang ăn cơm với Tiểu Na.
“Không sao, em rất thích nhìn dáng điệu chăm chú suy nghĩ của anh, trông tuyệt lắm.” Cô ấy nói như vậy không hiểu có phải có ngầm ý gì không, có điều
tôi chưa kịp nghĩ về điều đó thì câu nói tiếp sau đó của cô ấy đã khiến
tôi phải chú ý, “Nghiêm túc với công việc là điều tốt, nhưng cũng không
nên gây áp lực lớn với bản thân. Là một bác sĩ điều trị tâm lí, em đề
nghị anh hãy làm như em, có thời gian hãy đi học Yoga để giảm bớt áp
lực.”
“Yoga...” Bất ngờ tôi đã tìm ra được một chút manh mối, vội hỏi Tiểu Na: “Tập Yoga có thể làm cho người ta chui vào trong một đường ống nhỏ hẹp được không?”
“Điều này thì khó nói lắm, em thì không làm được. Có điều, em nghe kể rằng dạo trước có một đại sư Yoga đến đây biểu diễn, ông ta rất giỏi, có thể chui cả người vào trong một chiếc
hộp nhỏ, chiếc hộp ấy còn nhỏ hơn cái này một chút.” Cô ấy đưa tay chỉ
lên những chiếc bình dùng để uống nước đặt trên máy uống nước.
Tôi nhìn chiếc bình uống nước đó và ngây người ra, đường kính của đường ống điều hòa cũng gần bằng như vậy, nếu đại sư Yoga có thể chui vào bên
trong chiếc hộp to như thế thì chắc chắn cũng sẽ chui được vào trong
đường ống điều hòa. Không lẽ, hung thủ sẽ là một cao thủ Yoga, đã lợi
dụng kĩ thuật Yoga để ra vào đường ống dễ dàng như đi chơi?
“Em biết tên của đại sư Yoga ấy không? Ông ta có ở vùng này không?” Tôi hỏi.
“Nghe nói ông ấy đã rời khỏi nơi này rồi, còn tên của ông ấy thì để em hỏi hộ anh.” Câu trả lời của Tiểu Na khiến tôi thất vọng.
Xem ra, muốn giải thích về vụ án này thì chỉ còn cách đợi đến tối nay, có
điều, tôi nghĩ đêm nay chắc chắn sẽ có một cuộc ác chiến!