Màn đêm buông rủ, trên sườn núi mọc đầy cỏ oải hương có một cô bé tuổi
chừng mười ba, mười bốn đang chạy rất nhanh, phía sau lưng cô, một cậu
bé trạc tuổi như cô đang chạy đuổi theo.
"Đến bắt tớđi, nếu bắt được tớ sẽ cho cậu tiền để mua táo!" Cô bé quay đầu lại làm điệu bộ tinh nghịch với cậu bé.
"Tớ mà bắt được cậu, tớ sẽ cho cậu biết mùi!" Trên khuôn mặt của cậu bé lộ
vẻ hiếu thắng, nhưng có lẽ phần nhiều là những rung động lạ lùng của
tuổi chớm yêu. Sức của con gái không thể nào bằng được con trai, nên chỉ đuổi một lúc, khoảng cách giữa hai người dần ngắn lại. Thế rồi, cậu bé
nhảy lên, nhào về phía cô bé, làm cô ngã xuống, hai người cùng lăn mấy
vòng giữa đám cỏ oải hương, cuối cùng cậu đè được lên người cô, rồi giữ
chặt lấy hai tay cô, miệng cười tinh quái. Cô bé tim đập rộn ràng, vừa
thấy hồi hộp lo sợ vừa thấy hưng phấn lạ lùng, run rẩy nói: "Cậu muốn
làm gì vậy?" "Hì, hì, bây giờ tớ đã tóm được cậu rồi, tất nhiên là tớ
muốn làm gì thì
làm..." Nói rồi, cậu hôn lên đôi môi như đóa anh
đào của cô bé, nhưng cô bé đã quay mặt tránh đi, nên nụ hôn trượt xuống
gò má ửng hồng như ánh chiều.
Cô bé cứ lắc đầu liên tục, không
cho cậu hôn lên môi. Cậu bé không giữ hai tay của cô nữa mà đưa tay nâng khuôn mặt nóng rực của cô lên, để cô không tránh được nụ hôn của mình
nữa... Hai đôi môi gắn chặt lấy nhau, hồi lâu không dứt. Khi hai đôi môi rời nhau ra, cả hai đều đỏ bừng mặt, nhìn nhau không nói. Một hồi lâu
sau, cô gái đẩy người tình nhỏ trên người ra, ngồi dậy nói với vẻ xấu
hổ: "Cậu ăn hiếp tớ, lát nữa về tớ sẽ mách Viện trưởng." "Cậu nỡ làm thế sao? Viện trưởng chắc sẽ đánh chết tớ... cậu nhìn xem, hôm qua Viện
trưởng đánh vào tay tớ, đến bây giờ vẫn còn đau đây này." Cậu bé chìa
cánh tay ra, trên đó hằn rõ dấu của ba chiếc roi. Cô bé xoa lên cánh tay của người tình nhỏ với vẻ xót thương, nói: "Còn đau thật không? Chỉ tại tớ đã làm vỡ chén trà của Viện trưởng, khiến cậu phải nhận tội thay
tớ." Cậu bé khẽ ôm cô vào lòng, không để ý tới vết roi trên tay, "Vì cậu chịu mấy cây roi thì có đáng gì, nếu những chiếc roi ấy quất lên người
cậu thì tớ mới thấy đau lòng." Hai người ngồi trên bãi cỏ ôm và nhìn
nhau, cô bé bất giác khẽ khép mi lại, cảm thấy như có những bước chân
con hươu nhỏ chạy loạn xạ trong lồng ngực,
vừa hồi hộp vừa thích
thú, cô chờ người tình nhỏ lại áp môi lên đôi môi mềm mại của mình. Một
hồi lâu mà vẫn không thấy đôi môi ấy áp lên, cô bé thất vọng mở mắt ra,
thấy cậu bé đang nhìn về phía xa với ánh mắt tò mò. Cô bé giơ nắm đấm bé nhỏ hờn dỗi đấm vào ngực người tình nhỏ. Đến khi cậu bé đưa mắt về và
định thần lại, cô nói với vẻ trách móc: "Cậu nhìn gì thế?" Cậu thiếu
niên mới lớn không hiểu ý tứ trong những lời nhỏ nhẹ ấy của cô bé, mà
chỉ thấy tò mò với hình ảnh khác thường ở chỗ xa xa, cậu chỉ vào một gốc cây to ở phía đó, nói với cô bé trong lòng: "Cậu nhìn xem, trên thân
cây ấy hình như có một dải vải màu đen."
Cô bé nhìn theo hướng
tay chỉ của cậu, thấy trên cành của một thân cây đại thụ có treo một vật trông giống như một dải vải màu đen. Thường ngày, sườn núi này rất ít
có người qua lại, nên họ mới dám liều lĩnh trêu đùa nhau, hơn nữa, lúc
đến đây chưa nhìn thấy dải vải ấy, vì vậy không khỏi thấy tò mò. Hai
người cùng tới chỗ gốc cây, ngửa đầu lên nhìn, quan sát kỹ một hồi. Mặc
dù đãđến tận gốc cây, nhưng dải vải ấy treo ở chỗ rất cao, hơn nữa trời
cũng đã tối, nên họ không nhìn rõ đó là vật gì, chỉ cảm thấy rất giống
một dải vải, nhưng hình như cũng không hoàn toàn như vậy. Cậu bé chợt
nảy ra ý tinh nghịch, tiện tay nhặt mấy hòn đá nhỏ ném về phía dải vải,
một trong những hòn đá đó rơi trúng vào đoạn giữa của dải vải, khiến nó
lập tức rách thành hai mảnh. Mảnh dưới rơi xuống, còn mảnh trên thì vẫn ở trên cành cây và co lại rồi như một vật
sống bám chặt vào cành
cây, nhanh chóng di chuyển xuống dưới. Nhìn mảnh rơi xuống đất thì cũng
giống như một vật sống, lúc đầu thì cuộn lại thành một khối, sau đó lập
tức biến thành một hình dài bám chặt mặt đất và di chuyển, tiến dần tới
phía cô thiếu nữ đang không biết phải làm gì. Di vật màu đen giống như
một con rắn độc bò trên đất, với tốc độ rất nhanh, loáng một cái đã đến
trước mặt cô bé, cô giữ nguyên vẻ mặt kinh hoàng, không biết phải làm
gì. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cậu thiếu niên đã lôi cánh
tay mảnh dẻ của cô, ra sức kéo cô cùng chạy. Nhưng, dị vật màu đen không chịu dừng ởđó, mà cứ đuổi theo sau họ. Hai người khó khăn lắm mới vượt
qua được một khe nước nhỏ, chạy thêm một đoạn nữa rồi quay đầu lại nhìn, dị vật màu đen không còn đuổi theo nữa, lúc đó họ mới thở phào nhẹ
nhõm. Nhưng, vừa dừng chân lại, thiếu nữ liền cảm thấy có gì đó khác
thường, bất giác kêu thét lên: "Có gìđó chui vào quần mình!" Đầu tiên
cậu bé sững người, rồi lập tức kêu lên: "Mau cởi quần ra!" Nói rồi đưa
tay ra, định cởi quần của cô bé. "Không!" Cô bé vội tránh sang bên. Mặc
dù có dị vật chui vào quần, nhưng để truồng trước mặt cậu bạn trai mình
cảm mến, trong thời đại mà xã hội còn khá khắt khe, thì thử hỏi có cô
gái nào dám làm như vậy?
"Cởi ra nhanh lên, nếu không bị nó cắn
thì gay go!" Cậu bé không hiểu tâm sự của cô bé, cậu chỉ muốn cô gái mà
cậu yêu thương không bị hại. Cô bé túm chặt lấy quần, giành giật một hồi với cậu bé, rồi đột nhiên kêu lên: "Nó chui vào trong người mình rồi,
làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?" Cậu bé vẫn chưa hiểu "chui
vào người" nghĩa là gì, thì mặt cô bé trắng nhợt ra, tiếp đó kêu lên
thảm thiết như bị xé gan xé ruột, trong nháy mắt, chiếc quần của cô đã
bị máu chảy ra từ nửa người dưới nhuộm đỏ...
2.
Trên con đường nhỏ vắng lặng bên núi, một cậu thiếu niên mang đồng phục của
trường Trung học Hoài Thạch đang gắng hết sức đạp trên chiếc xe đạp, cậu phải đi thật nhanh với tốc độ nhanh nhất về phía trước, vì có một vật
kỳ lạ giống như dải vải màu đen đang đuổi theo cậu ở phía sau. Nhờ nỗ
lực, cuối cùng cậu thiếu niên đã kéo dài khoảng cách với vật lạ đó nhưng vì thiếu cẩn thận, vướng phải một hòn đá trên đường cậu và cả chiếc xe
đạp cùng lăn xuống vạt cỏ ven đường. Nhìn thấy vật lạ đó sắp đuổi đến
nơi, cậu không kịp mang theo cặp sách và xe đạp, cố nén cơn đau, vừa bò, vừa lăn ra sức chạy. Cậu cuống quýt tới mức quên cả đường, chạy tới một sườn núi âm u, cuối cùng vẫn bị vật lạ đóđuổi kịp.
Tiếng kêu như xé ruột xé gan vang vọng khắp sườn núi vắng vẻ u tịch nhưng không có ai nghe thấy. Khi sườn núi lấy lại vẻ yên tĩnh, thì trên thảm cỏ mềm mại
chỉ còn lại một bộ xương có mang đồng phục học sinh...