"Anh An, làm thế nào bây giờ? Có lẽ đây là một ngôi mộ cổ, có nên nói với ông chủ không?"
Mặt trời đang lặn dần về phía tây, ánh nắng còn sót lại đỏ như máu. Ở khu
vực đang gấp rút đào móng trên công trường, một tốp công nhân vây quanh
một chiếc huyệt đen ngòm bàn tán xôn xao, họ đều đang chờ đợi ông An -
người đứng đầu cả nhóm, một người đàn ông to lớn vạm vỡ lên tiếng. Ông
An nhìn chiếc huyệt một lúc, rồi đưa mắt liếc qua những khuôn mặt đang
chờ đợi, nói bằng giọng âm trầm: "Ông chủ đã về nhà, chỉ cần sau này mọi người đừng nói ra ngoài, thì những gì có trong huyệt chỉ có chúng ta
biết. Những ai không muốn sống nghèo nữa và không sợ chết thì hãy xuống
cùng tôi,nếu kiếm được thứ gì đáng tiền thì chúng ta cùng chia nhau. Nếu có ai không muốn làm thì tôi cũng sẽ không ép và gây khó dễ..." "Em
xuống!" "Em cũng xuống!" "Cho em theo với..." mọi người rất phấnchấn, cứ như thể họ đã nhìn thấy đám của cải chất như núi trong lòng huyệt.
"Được! Tám anh em chúng ta, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia! Nếu ai có ý xấu sẽ không được chết tử tế!" Trên nét mặt của ông An lộ rõ vẻ
phấn khởi nhưng cũng không giấu được đôi chút bất an, sau đó cầm đầu cả
đám chui vào miệng huyệt trông chẳng khác gì miệng của một con thú dữ
nuốt người.
Mười tháng sau.
"Bình An, mình đừng đi, mình
đừng để tôi ở lại với đứa con chưa chào đời của chúng ta như thế
này...!" Trong một buồng bệnh, một phụ nữ bụng mang dạ chửa chừng hơn
chín tháng khóc lóc thảm thiết bên cạnh giường của chồng. Ông An nằm
trên giường bệnh thở thoi thóp, hơi thở yếu ớt, khó khăn lắm mới nói
được một câu: "Lẽ ra không nên quấy nhiễu giấc ngủ của nó, hẳn nó rất
giận, nên đã đến đòi nợ bọn anh. Mọi người đều đã chết, anh cũng không
thể sống được nữa... Khụ, khụ..." Sau cơn ho rũ rượi, một hồi lâu sau
ông An mới thều thào thêm một câu: "Em hãy cố gắng chăm sóc con của
chúng ta cho tốt, anh làm nghề xây dựng cả đời, vì thế sau khi sinh con, dù là trai hay gái em hãy đặt tên cho con là Tiểu Lầu..."
Ông An tắt thở trong tiếng khóc rền của người vợ, xen lẫn trong tiếng khóc đó là một âm thanh "hù hù" kỳ quái...
2.
Trăng tròn và rất sáng, ánh trăng trùm lên khu vườn trường yên tĩnh tạo thành một lớp bàng bạc như sương. Bên ngoài vườn trường, ba học sinh trên
người nồng nặc mùi rượu đang chuẩn bị vượt tường để về ký túc xá. Một
người trong số họ nhìn lên ánh trăng sáng, rồi dường như chợt nhớ ra
điều gì, run rẩy thì thào: "Hôm nay là mười rằm à?" "Hình như thế, trăng tròn như thế kia mà. Sao vậy, Tiểu Vu? Chắc là lại nảy ra ý cho một bài thơ hay phải không, hay là thử so tài với Bốn Mắt xem ai ngâm hay hơn
đi!" Anh Béo đang trèo tường quay lại đùa. Bốn Mắt đẩy gọng kính lên,
ngẩng đầu nhìn bầu trời, dường như cậu ta định đọc thơ. Tiểu Vu đẩy bạn
một cái, "Không phải, là tôi chợt nhớ tới những lời đồn về chuyện ma cái ôm con."
Bốn Mắt run cầm cập, "Ban ngày không nói chuyện người, ban đêm không nói chuyện ma..."
"Có anh chúng mày đây rồi, sợ cái gì chứ! Mau lên đi!" Anh Béo đã trèo lên
nóc của bức tường, đưa tay ra đón. Vườn trường vào lúc nửa đêm càng trở
nên bí hiểm, dù là có tới cả ba người thì vẫn thấy rợn tóc gáy.
"Hù, hù, hù, bạch xà tiên/ sống ngàn năm/ pháp vô biên.
Hù, hù, hù, gió bắc thổi, no cả bụng, mùi thịt tươi..."
Khi bước tới phía sau rừng cây long não sau khu ký túc xá, dường như họ
nghe thấy âm thanh của những lời đồng dao loáng thoáng xen lẫn trong
tiếng xào xạc của lá cây.
Bốn Mắt dừng chân đầu tiên, mặt nhợt
như sáp nến, "Mọi người có nghe thấy không?" Tiểu Vu khoanh hai tay
trước ngực, run rẩy gật đầu: "Nghe những người đi trước nói, mỗi khi vào dịp trăng tròn, trong rừng sẽ xuất hiện một con ma cái ôm con và cứ hát những bài đồng dao. Nếu ai gặp phải sẽ bị nó moi tim..." "Đừng có thần
hồn nát thần tính như vậy, đó chỉ là những lời vớ vẩn mà những người
khóa trên mang ra dọa học sinh mới vào trường, chạy nhanh mấy bước là sẽ tới ký túc xá thôi." Anh Béo đưa mắt nhìn bốn xung quanh không nhìn
thấy con ma như trong lời đồn ấy đâu cả.
"Đi nào!" Anh Béo dẫn
đầu đi trước, nhưng mới chỉ bước được mấy bước, ba người bỗng nhiên cùng dừng lại. Họ nhìn thấy một cô gái đang tựa vào một gốc cây, tay vỗ về
đứa bé trong lòng, đôi môi mấp máy, cất tiếng hát bài đồng dao não nề.
Mái tóc dài của cô gái xõa xuống ngang vai, che mất gần hết khuôn mặt,
nên họ chỉ còn nhìn thấy chiếc miệng đang mấp máy của cô ta mà thôi.
Cô gái từ từ quay đầu lại, nhìn ba người đang chết đứng vì sợ, đôi mắt
thấp thoáng sau mái tóc xõa xuống lóe lên ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Ôi, ôi..." Tiếng kêu thảm thiết phá vỡ sự yên tĩnh của cả khu vườn trường.
3.
Trong phòng làm việc của Giám đốc công an tỉnh.
Giám đốc Lương đang lật giở một tập hồ sơ do Phòng Trinh sát hình sự chuyển
tới, anh càng đọc càng chau mày. "Cộc, cộc, cộc", bên ngoài có tiếng gõ
cửa.
"Mời vào!"
"Giám đốc, anh cho gọi tôi có việc gì à?"
Người bước vào là một người đàn ông trung niên có thân hình bệ vệ, trên
khuôn mặt phương phi là một đôi mắt sâu thẳm.
"A Chính, khi chỉ
có hai chúng ta chỉ cần gọi bằng tên là được." Giọng củaGiám đốc sở rất
thân thiết và không hề có vẻ gì là của cấp trên. Tuy nhiên, đối phương
vẫn đáp với thái độ lạnh nhạt: "Giám đốc, ở chỗ làm việc cứ gọi tôi là
Lương Chính."
"Cậu vẫn trách mình rằng hồi ấy đã điều cậu rời
khỏi Phòng Trinh sát hình sự chứ gì? Thực ra, lúc đó cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi." Giám đốc tỏ vẻ bất lực.
"Không sao, bây giờ tôi ở Đội
Phòng chống tệ nạn cũng rất ổn, hàng ngày nếu không ăn uống, rượu chè
thì cũng xoa mạt chược, buôn cổ phiếu, hầu như không cần phải dùng đến
trí não, vừa nhàn rỗi lại vui vẻ." Lương Chính khẽ mỉm cười, nụ cười
trông thật thảm hại, khiến người ta nghĩ đến câu nói: "Cười mà không
cười."
"Thế mà còn nói là không sao. Mình biết trong lòng cậu
nghĩ gì, vụ án mà hai năm trước cậu điều tra, cũng chỉ vì mình phải chịu áp lực của vị trí Giám đốc mới nhận và áp lực từ chính quyền tỉnh nên
mới buộc phải bảo cậu kết thúc sớm. Nhưng vì cậu cứ đòi điều tra đến
cùng, nếu không thì mình đã không điều cậu về Đội Phòng chống tệ nạn."
Giám đốc hơi nhắm mắt lại, dường như ông đang nhớ đến một chuyện rất
không vui trước đây.
"Chuyện cũng đã qua rồi, chẳng nên nhắc đến
nữa." Dù miệng nói ra có vẻ rất nhẹ nhõm nhưng mắt của người ấy vẫn ánh
lên vẻ oán hận vừa thoáng nhìn đã thấy ngay.
"Chuyện đã qua rồi,
nhưng điều đó không có nghĩa là sau này không xảy ra nữa." Giám đốc bỗng trở nên nghiêm túc rồi đẩy tập hồ sơ đến trước mặt Lương Chính.
Lương Chính lật và xem lướt qua nội dung trong hồ sơ rồi lại đặt xuống,
"Ma cái trong trường Đại học Y tấn công học sinh khiến hai người chết, một
người bị thương. Việc này không thuộc trách nhiệm của Đội Phòng chống tệ nạn."
Giám đốc cười ranh mãnh, "Đúng thế, việc này không thuộc
phận sự của Đội Phòng chống tệ nạn, nói nghiêm túc ra thì cũng chẳng
thuộc phạm vi trách nhiệm của bất cứ bộ phận nào. Tôi đã nói với Bí thư
Uông rồi, chuẩn bị thành lập một tổ chuyên xử lý những vụ án bí hiểm
siêu nhiên. Liệu cậu có hứng thú với việc thay đổi môi trường công tác
không?"
Mắt của Lương Chính ánh lên vẻ phấn chấn, nhưng rồi lập
tức lấy lại vẻ bình thản. "Chính quyền nhất định sẽ không để cho một tổ
như vậy tồn tại đâu."
"Đúng thế, đúng là không cho phép, vì thế
chính quyền sẽ nhất định không thừa nhận với bên ngoài rằng có sự tồn
tại của một tổ như vậy. Về danh nghĩa, tổ này sẽ là tổ điều tra thông
thường của Phòng Trinh sát hình sự, nhưng những vụ án mà nó điều tra chỉ cần chịu trách nhiệm trước cá nhân tôi, các trình tự pháp luật như thẩm vấn và phán quyết thì đều tiến hành theo phương thức lắng nghe phần
trình bày của các bên và tài liệu thu thập được, không cho phép nói ra
với công chúng và giới truyền thông."
Lương Chính không nói gì,
nhưng khóe môi hơi nhếch lên, niềm vui của anh không lộ ra trên nét mặt
mà giấu ở trong lòng. Giám đốc tiếp tục nói: "Cậu có thể chọn lấy năm
người từ trong các cơ quan công an của tỉnh về làm cấp dưới cho mình,
cũng có thể chọn thêm người ngoài biên chế, nhưng nhớ là phải phá xong
vụ án này trong vòng nửa tháng."
"Nếu anh có thể cho tôi một
người, thì tôi đảm bảo sẽ phá xong vụ án này trong vòng một tuần." Lương Chính nói với vẻ rất chắc chắn.
"Ai?"
"Mộ Thân Vũ của Đội Chống trộm cướp."
Giám đốc trầm ngâm một lúc, "Là cậu Mộ mà trước đây từng theo cậu ở Phòng Trinh sát hình sự chứ gì?"
"Đúng đấy!"
"Không có vấn đề gì, hơn nữa để một người có tài như cậu ấy ở lại Đội chống trộm cướp cũng rất lãng phí."
"Những ứng cử viên khác, để tôi xem qua hồ sơ rồi báo cáo lại với anh."
"Ừ, được!"
"Không còn việc gì nữa thì tôi đi đây." Trước khi bước ra khỏi cửa, Lương Chính đột nhiên quay đầu lại, "Cảm ơn... anh Lương!"