"Sao bây giờ mới đến? Tây Tác mà cũng chỉ như thế này thôi sap? Không nghĩ
tới Quân thượng lại coi trọng ngươi như vậy đấy." Ma Ti nói với giọng
mỉa mai. Ngoại trừ Lạp Mạc Nhĩ ra, thì những kẻ khác chỉ là tép riu. Nếu không phải là vì Quân thượng có ơn cứu mạng với nàng, nàng cũng sẽ
không cam nguyện làm việc cho Quân thượng như vậy. Nhưng đợi sau khi
nàng thật sự hiểu ra, thì đã quá muộn, nàng sớm đã không còn đường lui.
Cho nên động lực giúp nàng kiên trì tiếp tục sống chính là tìm Phỉ Lệ
báo thù. Nàng muốn giết chết ả, đây chính là mục đích duy nhất để nàng
kiên trì.
"Chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi chỉ cần lo cho thân mình yên ổn là tốt rồi. Ngươi đã chết hai lần thì chẳng còn
còn tư cách ở trước mặt ta nói nữa rồi. Ngươi nói đúng không, tiểu 14?"
Tây Tác cẩn thận ôm Phỉ Lệ ở trước ngực của mình, không để Ma Ti nhìn
thấy rõ được gương mặt của Phỉ Lệ. Hơn nữa Ma Ti lại luôn cho rằng Phỉ
Lệ tuyệt đối không thể nào vượt qua lá chắn không gian rồi đi đến Ma
giới, cho nên nàng ta tuyệt đối sẽ không ngờ người thiếu nữ Tây Tác đang ôm trong ngực chính là Phỉ Lệ. Đừng nói là nghĩ, ngay cả cái ý niệm này cũng chưa từng xuất hiện.
(Ở đây ta giải thích một chút, 14 là
số thứ tự của nữ tử áo đỏ, khi gọi tên người ta thường hay gọi có chữ
tiểu + tên: VD như tiểu Hồng, ở đây nữ tử không có tên chỉ có số thứ tự
nên Tây Tác gọi là tiểu 14)
"Ma Ti, vì sao ngươi cứ thích tìm Tây Tác gây phiền phức thế? Nếu đâe Quân thượng biết, ngài sẽ không vui
đâu." Nữ tử áo đỏ bất mãn trợn mắt với Ma Ti. Thiên phú của nàng không
bằng Ma Ti, cho nên nàng căn bản không xuất sắc được như Ma Ti, vì thế
nàng không có tư cách dùng tên thật của mình, chỉ có thể sử dụng số thứ
tự, ngay cả diện mạo cũng không xuất sắc bằng nàng ta, vì thế nàng rất
vui khi nhìn Ma Ti bị xấu mặt. Hơn nữa nàng thích Tây Tác, chuyện này
mọi người của tổ chức đều biết, cho nên nàng luôn cố gắng nói giúp cho
Tây Tác.
"14 ngươi đừng quá đắc ý, ngay cả tên cũng không có thì
chỉ là phế vật mà thôi, ở chỗ này ngươi không có tư cách nói chuyện với
ta. Còn nữa đừng hám trai ở trước mặt ta, ta không muốn bị lây bệnh của
ngươi đâu." Ma Ti châm chọc, hài lòng nhìn nữ tử áo đỏ, bởi vì lời nói
vừa rồi của nàng, khiến sắc mặt nàng ta trở nên cực kỳ khó coi, điều này khiến nàng cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Hành hạ kẻ khác chính là sở thích
lớn nhất của nàng, càng ngày nàng càng thích màu của máu tươi, nhìn
những kẻ bị đả bại dưới tay nàng, ánh mắt tuyệt vọng đó của bọn họ sẽ
khiến nàng cực kỳ hưng phấn.
"Nói ta là kẻ hám trai, không biết
là kẻ nào lại không biết xấu hổ kề cận Lạp Mạc Nhĩ nhỉ? Đến ngay cả Gia
tộc Nạp Ni cũng bị ngươi phá hủy. Nói ta hám trai thì vẫn còn kém ngươi
nhiều lắm, đồ đê tiện đưa tới cửa chẳng ai thèm lấy, còn không biết xấu
hổ mà nói ta." Nữ tử áo đỏ không chịu yếu thế trả lời. Cả tổ chức đều
biết Tây Tác hoa tâm, hơn nữa trong tổ chức cũng có không ít người thầm
mến hắn, thậm chí trực tiếp quyến rũ hắn, điều này khiến 14 cực kỳ tức
giận. Nhưng Tây Tác lại chẳng thèm quan tâm, mà lại còn hết sức hưởng
thụ, vì vậy 14 cũng chỉ có thể chịu đựng.
"Ngươi nói cái gì? Nói
lại lần nữa thử xem!" Sắc mặt Ma Ti âm trầm nhìn nữ tử áo đỏ, Lạp Mạc
Nhĩ đối với nàng mà nói chính là cấm địa, mà Phỉ Lệ - Pháp – Đức Cổ Lạp
chính là chỗ hiểm của nàng, là thứ mà không ai có thể đụng vào, người
nào đụng vào cũng sẽ khiến chỗ hiểm đó nổ tung. Cho nên lúc này Ma Ti đã nhanh chóng rút vũ khí ra, tùy thời chuẩn bị tấn công. Thực lực của
nàng mạnh hơn nữa tử áo đỏ kia, cho nên lúc Ma Ti chuẩn bị động thủ, nữ
tử áo đỏ liền bị hù sợ.
"Ngươi. . . . . . Ma Ti, ta cảnh cáo
ngươi, tốt nhất đừng làm loạn, nếu làm chậm trễ nhiệm vụ của Quân thượng , đến lúc đó nếu Quân thượng truy cứu. . . . . ." Nữ tử áo đỏ cẩn thận
nhìn Ma Ti, cảnh giác lấy ra vũ khí của mình, thân thể cũng chầm chậm
dời về phía Tây Tác.
"Hừ! Đồ nhát gan, lần này tạm tha cho ngươi, nếu lại có lần sau thì đừng có trách ta không khách khí, cho dù có Quân thượng ngăn cản cũng vô dụng. Phải biết ta đã coi như là thí sinh dự bị của Hồn Điện, cho nên tùy tiện giết một người, cũng chẳng có ai để ý,
nhất là phế vật như ngươi." Ma Ti khinh miệt nhìn nữ tử áo đỏ, đi tới
trước mặt nàng ta nhẹ nhàng nói.
"Cái gì? Ngươi đã là thí sinh dự bị của Hồn Điện? Vì sao ta không biết chuyện này." Nữ tử áo đỏ sợ hãi
nhìn Ma Ti. Quân thượng chính là người cai quản Hồn Điện, một khi thực
sự trở thành người của Hồn Điện, địa vị sẽ lập tức sẽ trở nên khác biệt, không những có thể tiếp xúc được với ma pháp cao cấp, mà còn có thể
được hưởng quyền lợi lớn hơn. Như các nàng nhiều nhất chỉ có thể coi là
được là trung tầng, chỉ có thiên phú tốt mới có thể được đề cử tiến vào
Hồn Điện, mà những người khác tối đa cũng chỉ được làm đội trưởng.
"Ngươi cho rằng ngươi là ai, thật sự cho mình là đại đội trưởng sao?" Ma Ti
khinh bỉ nói, hoàn toàn không để ý đến gương mặt xám mét của nữ tử áo
đỏ.
"Ồn quá!" Phỉ Lệ đưa một cái tay ra xoa xoa hai mắt của mình, bất mãn nói. Thiệt là, giống như con ếch vậy, kêu mãi không ngừng, chưa từng thấy nữ nhân nào lắm chuyện như vậy, khó trách không ai thèm, đáng đời. Phỉ Lệ ở trong lòng tức giận suy nghĩ.
"Đã tỉnh rồi hả? Có
muốn ngủ nữa không?" Tây Tác cưng chìu điểm cái mũi của Phỉ Lệ một cái,
không che giấu sự dịu dàng đối với Phỉ Lệ. Mà nữ tử áo đỏ nhất thời ngây ngẩn cả người, nàng chưa bao giờ thấy Tây Tác nói chuyện với một người
nào như thế, hơn nữa còn là với giọng điệu dịu dàng, động tác thân
thiết, tất cả đều thật sự khó có thể tin, điều này không chỉ có nữ tử áo đỏ kinh hãi, mà ngay cả Ma Ti cũng tò mò. Ai cũng biết ở tổ chức Tây
Tác là một kẻ hoa tâm, nhưng lại chưa bao giờ thấy hắn quan tâm một nữ
nhân như thế. Hơn nữa giọng nói kia nghe thật quen tai, giống như nàng
đã từng nghe ở đâu đó rồi.
"Đáng chết, ngươi lại giam cầm ma lực
của ta, nếu không phải như vậy thì làm sao ta lại ngủ được cơ chứ? Đây
là nơi nào?" Phỉ Lệ bất mãn trực tiếp bắt được cái tay của Tây Tác, từ
trong ngực Tây Tác ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn đến hai khuôn mặt không
xa lạ gì. Trong nháy mắt kinh ngạc hiện rõ lên trên mặt Phỉ Lệ, chỉ là
rất nhanh liền bị Phỉ Lệ che giấu đi. Phỉ Lệ mỉa mai nhìn Ma Ti đang
ngẩn người ở phía đối diện, vẫn chưa chết? Thật sự chẳng lẽ đúng là
người đánh hoài mà không chết thật sao? Bởi vì lần trước Lạp Mạc Nhĩ
từng nói rằng Ma Ti đã chết trong tay hắn rồi, nàng tin tưởng Lạp Mạc
Nhĩ sẽ không lừa gạt nàng, vậy thì trọng điểm chính là ở trên người Ma
Ti, xem ra Ma Pháp Tử Linh còn phiền phức hơn so với trong tưởng tượng
của nàng.
"Phỉ Lệ!" Giọng nói âm trầm của Ma Ti lại một lần nữa
bao phủ mấy người ở đây, lúc này ngay cả nữ tử áo đỏ cũng không dám mở
miệng nói gì, ngược lại là vẻ mặt không dám tin nhìn Tây Tác, hiển nhiên là không cách nào tiếp nhận được sự thật Tây Tác đã phản bội mình. Một
đôi mắt sắc bén bắn thẳng về phía Phỉ Lệ, tựa hồ muốn trừng đến khi trên người của Phỉ Lệ thủng ra một cái lỗ mới chịu từ bỏ ý đồ.
“Ôi
chao! Đây không phải là Ma Ti sao? Vì sao còn chưa chết vậy, thật là
mạng lớn, bị Lạp Mạc Nhĩ đánh thành như vậy mà vẫn chưa chết, thật là
đáng tiếc." Phỉ Lệ giả vờ tiếc hận nhìn Ma Ti rồi không ngừng lắc đầu,
hiển nhiên nàng hoàn toàn không thèm để ý sự tức giận của Ma Ti. Nếu có
thể giết chết lần thứ nhất, lần thứ hai, vậy khẳng định cũng có thể giết được lần thứ ba, nàng không tin nàng ta thật sự sẽ không chết.
"Hừ! Mạnh miệng vậy sao? Lần này ta xem ai tới cứu ngươi. Hai lần trước nếu
không phải là Lạp Mạc Nhĩ, ta sớm đã giết chết ngươi. Lần này Lạp Mạc
Nhĩ không ở bên người ngươi, ta xem làm sao ngươi trốn được." Ma Ti khát máu liếm đôi môi đã bị cắn nát, vươn đầu lưỡi đỏ thẫm ra, hưng phấn
nhìn Phỉ Lệ, thật giống như Phỉ Lệ là một bàn cao lương mỹ vị, nàng chỉ
hận không thể trực tiếp một ngụm nuốt luôn vào trong bụng.
"Ta đã có thể giết chết ngươi rồi, bằng ngươi mà cũng muốn gọi tên của Lạp Mạc Nhĩ, ngươi xứng sao?" Phỉ Lệ khiêu khích nhìn Ma Ti. Lạp Mạc Nhĩ, lại
là khoản nợ đào hoa của ngươi, tại sao lại cứ tính trên đầu của ta thế ? Ban đầu nàng thấy Ma Ti quá kiêu ngạo, hoàn toàn giống Đông Phương Mộng lúc nào cũng giả bộ mình cao hơn người khác, khiến người ta hết sức khó chịu, cho nên nàng mới bảo gia gia làm như vậy. Nhưng nàng thật sự
không ngờ Gia tộc Nạp Ni lại gây thù chuốc óan nhiều như thế, sau khi bị Gia tộc Đức Cổ Lạp vứt bỏ, liền bị người ta thâu tóm, thậm chí ngay cả
người trong Gia tộc cũng bị người ta giết sạch. Thật ra thì những chuyện này căn bản không thể tính trên đầu Phỉ Lệ, là Gia tộc bọn họ tự làm tự chịu thôi, nhưng là Ma Ti vẫn cứ dây dưa, khiến Phỉ Lệ phiền chết đi
được, dù là hòa thượng cũng sẽ có ba phần hỏa khí, không phải sao?
Huống chi bản thân Ma Ti lại chính là một đại tiểu thư kiêu căng bốc đồng,
cho nên sau khi mất đi tất cả, tất nhiên là không cách nào tiếp nhận
được cuộc sống bị người khác dẫm đạp.
"Ngươi nói cái gì? Ban đầu
nếu không phải là vì ngươi, ta cùng Lạp Mạc Nhĩ đã sớm ở cùng một chỗ.
Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Gia tộc Đức Cổ Lạp, ngươi cứ chờ xem ta làm sao nhổ cỏ tận gốc Gia tộc Đức Cổ Lạp, sau đó như thế nào hành hạ
người nhà của ngươi. Về phần ngươi, ta sẽ khiến ngươi hưởng thụ cuộc
sống tốt đẹp của cái thế giới này thật tốt. Không phải là ngươi rất
thích nam nhân sao? Ta sẽ để ngươi được nam nhân thương yêu hằng ngày.
Cái gương mặt này của ngươi không phải rất xinh đẹp sao? Ta nghĩ bọn họ
nhất định sẽ rất sẵn lòng." Ma Ti điên cuồng nói, giọng điệu khát máu
khiến người ta không rét mà run.
"Ngươi nói muốn nhổ cỏ tận gốc
Gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta? Ma Ti, ngươi không khỏi quá đề cao thực lực của mình đó chứ? Ngươi biết thế lực chân chính của Gia tộc Đức Cổ Lạp
sao? Tục không chịu được. Còn muốn làm hại người nhà của ta! Tây Tác, ta rất tức giận, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?" Phỉ Lệ bình tĩnh hướng
về phía Ma Ti nói. Thế nhưng muốn thương tổn người nhà của nàng, nàng đã từng nói bất kỳ kẻ nào vọng tưởng muốn thương tổn người thân của nàng,
nàng tuyệt sẽ xuống tay không lưu tình. Hơn nữa nữ nhân Ma Ti này, lần
này tuyệt đối không thể để cho nàng ta tiếp tục chạy trốn nữa. Mặc dù
Gia tộc Đức Cổ Lạp rất mạnh, mạnh đến nỗi tam giới cũng không có bao
nhiêu người có thể dám ra tay, nhưng ngày đó nàng ở chỗ của Hắc Thần
nghe sự thật về sự tồn tại của Thiên giới, nó khiến nàng không thể không đề phòng. Hơn nữa cái tổ chức này của nàng ta quá mức với quỷ mị, cho
nên nàng phải bóp chết tất cả từ trong trứng nước.
"Phỉ Lệ muốn
ta ra tay hả? Ta có thể giúp nàng, không cần bất kỳ thù lao gì cả, như
thế nào đây?" Tây Tác nhẹ nhàng nói, nhưng lại vừa lúc khiến tất cả
người ở đây đều nghe được rõ ràng. Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng là
nghe vào trong tai lại cực kỳ âm trầm, thật giống như cả người rơi vào
địa ngục, không cách nào giãy giụa chỉ đành phải từ từ mà chìm xuống.
"Tây Tác ngươi có ý gì đây? Đừng quên ngươi có thân phận gì." Ma Ti lớn
tiếng quát Tây Tác, nàng thật sự không ngờ Tây Tác lại vì một người
ngoài mà động thủ đối với nàng. Nàng thừa nhận rằng cho tới bây giờ nàng chưa bap giờ nhìn rõ ràng được hắn, đừng nói là động thủ, ngay cả khi
hắn đứng ở trước mặt của nàng cũng đều cảm thấy từ sâu trong lòng có một trận hàn khí úp tới, cũng chính bởi vì như vậy, cho nên khi Ma Ti nghe
thấy Tây Tác nói sẽ ra tay với mình mà bối rối sợ sệt.
"Ha ha, thân phận của ta là gì còn chưa tới phiên ngươi quan tâm, Ma Ti à." Hai mắt Tây Tác
híp lại nhìn Ma Ti, đáy mắt tràn ngập sát khí, chỉ là Ma Ti lại không
phát hiện ra. Bởi vì lúc này nàng ta còn đang khù khờ vì đột nhiên Phỉ
Lệ xuất hiện ở trước mặt mình, ánh mắt khiêu khích, khiến cả người Ma Ti lâm vào điên cuồng.
"Đừng quên ta là thí sinh dự bị của Hồn Điện, nếu ngươi dám làm gì ta,
đừng nói là Quân thượng sẽ không để ngươi an ổn, mà Hồn Điện cũng sẽ
không bỏ qua cho ngươi." Ma Ti kiêu ngạo nói. Phải biết thiên phú của
nàng là xuất sắc nhất trong đám người bọn họ, dĩ nhiên là có thể hưởng
thụ đãi ngộ tốt hơn, không đúng sao? Nếu Tây Tác thật sự dám đả thương
tới nàng, đến lúc đó nàng có thể mượn tay của Hồn Điện hoặc là Quân
thượng, diệt trừ cái cái đinh trong mắt này.
Ma Ti im lặng tự hỏi, bởi vì nàng vẫn không thể xác định rõ thái độ của
Quân thượng đối với Tây Tác, cho nên nàng mới chậm chạp không dám động
thủ. Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, bây giờ nàng đã sắp là đệ
tử chính thức của Hồn Điện, cho nên nếu Tây Tác dám động thủ đối với
nàng, đến lúc đó Hồn Điện chắc chắn sẽ không ngồi yên, như vậy nàng sẽ
có đầy đủ lý do đối phó Tây Tác rồi.
"Ngươi cho là ta sợ hai chữ Hồn Điện này sao? Nữ nhân ngu xuẩn, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng bước vào Hồn Điện mà đã vô địch ư? Ta cho ngươi
biết, thực lực thấp nhất bên trong Hồn Điện đều là cường giả cấp bậc
Ngụy Thần, lấy thực lực Thần cấp cao nhất bây giờ của ngươi, ở trong đó
sẽ có kết quả gì, cần ta giải thích cho ngươi một chút sao?" Tây Tác
không thèm để ý chút nào, nói. Nữ nhân Ma Ti này chẳng lẽ thật sự cho
rằng một khi đã vào được Hồn Điện, thì mình sẽ rất giỏi đi! Thật ngu
xuẩn. Nữ nhân giống như nàng vừa mới tiến vào Hồn Điện chỉ có thực lực
thấp kém, để có thể còn sống chỉ có thể phụ thuộc vào cường giả, thật
nực cười, nữ nhân này thế nhưng cho rằng Thần cấp cao nhất đã là thiên
hạ vô địch rồi.
Thậm chí ngay cả lới nói độc ác tiêu diệt hết Gia tộc Đức Cổ Lạp cũng
dám nói ra, nếu để cho nàng biết dù là Hồn Điện nếu không có nữ nhân kia ở Thiên giới ra lệnh thì cũng không dám tùy tiện đối đầu với Gia tộc
Đức Cổ Lạp, không biết mặt của nàng ta có thể biến sắc hay không, hắn
thật đúng là rất mong chờ! Nhưng mà trước mắt xem ra còn chưa phải lúc
nói ra, bởi vì kịch hay phải từ từ nhìn mới thú vị không phải sao?
"Lời này của ngươi có ý tứ gì? Đừng nghĩ đe dọa ta, ngươi cho rằng như
vậy ta sẽ bỏ qua cho tiện nha đầu Phỉ Lệ này sao? Đó là chuyện không thể nào. Hôm nay ta nhất định phải giết chết nàng, nếu không khó giải được
mối hận trong lòng ta." Ma Ti hung ác nhìn chằm chằm Phỉ Lệ, thật giống
như muốn đem Phỉ Lệ chặt làm trăm mảnh. Nhưng vì ngại Tây Tác nên không
dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành đứng yên tại chỗ. Chỉ là khi nữ
tử áo đỏ bên cạnh ba người thấy Tây Tác bảo vệ Phỉ Lệ như vậy, nhất thời gương mặt trở nên hết sức khó coi. Tây Tác chưa từng chủ động bảo vệ
một nữ nhân nào, chớ đừng nói chi là trực tiếp uy hiếp Ma Ti. Phải biết
Hồn Điện không đơn giản như bề ngoài của nó, cho dù Tây Tác có lợi hại
hơn nữa, cũng không thể đối phó được cả Hồn Điện. Đều là do nữ nhân Phỉ
Lệ này làm hại, nếu không phải là Phỉ Lệ, Tây Tác làm sao có thể trở mặt với Ma Ti, làm sao sẽ có thể có ý nghĩa muốn đắc tội Hồn Điện cơ chứ?
Nàng nhất định phải làm cái gì đó mới được, tuyệt đối không thể để nữ
nhân này sống sót, nếu không mặc kệ là đối với mình, hay là đối với Tây
Tác cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào, không phải ư? Mặc dù rất có thể
nàng là mục tiêu lần này, nhưng vì tiền đồ của mình và Tây Tác, nữ nhân
này nhất định không thể lưu lại. Sát khí trong mắt nữ tử áo đỏ càng ngày càng đậm, mà Phỉ Lệ ở bên kia đã sớm phát hiện có cái gì đó không đúng. Chỉ là Phỉ Lệ lại không có ý muốn định động thủ, bởi vì nàng vẫn không
biết tại sao nữ tử áo đỏ này lại toát ra hận ý lãnh liệt như vậy, nàng
và cái này nữ tử áo đỏ không quen nhau cơ mà? Tại sao lại muốn mạng của
nàng? Phỉ Lệ thật tò mò.
Thật ra thì không chỉ có Phỉ Lệ nhận ra, mà ngay cả Tây Tác cũng cảm
nhận được, nhưng mà hắn cũng rất tò mò 14 rốt cuộc sẽ làm gì. Hắn cũng
biết Phỉ Lệ chắc chắn đã nhận ra, bởi vì Phỉ Lệ không vô hại như vẻ bề
ngoài của nàng, người có thể thu phục Mạc Vân thú làm ma thú khế ước,
làm sao có thể là một người bình thường cơ chứ? Hơn nữa từ sớm hắn đã
biết Phỉ Lệ có thiên phú vô cùng tốt, một người có thực lực như vậy càng không thể nào bất cẩn được.
Mặc dù Phỉ Lệ chỉ để lộ ra thực lực Đại Ma Đạo Sĩ cao nhất, nhưng đối
với Phỉ Lệ ở độ tuổi này mà nói, thực lực của nàng đã tương đối lợi
hại. So với mấy kẻ Thần điện cùng Gia tộc có thể bồi dưỡng ra được cũng
không kém chút nào, phải biết cho tới bây giờ Phỉ Lệ cũng chưa từng trải qua huấn luyện đàng hoàng, trừ lúc lãng phí một khoảng thời gian ở Học
viện Ma Pháp Phi Long ra, nàng cũng chưa từng trải qua khóa huấn luyện
nào, không phải sao? Có thể có được thực lực như vậy tuyệt đối không chỉ dùng từ có thiên phú hơn người là có thể giải thích được.
"Ta đây chưa tính là uy hiếp mà! Nếu thật sự ta uy hiếp thì ta sẽ trực
tiếp giết chết ngươi cho rồi!" Tây Tác lắc mình một cái liền xuất hiện
sau lưng Ma Ti, một cái tay trực tiếp bóp cổ Ma Ti, chỉ cần dùng lực một chút là có thể bóp nát chiếc cổ non mịn của nàng ta. Nhìn như là một
động tác tùy ý, lại có thể hù sợ Ma Ti cùng nữ tử áo đỏ. Cho đến bây giờ các nàng vẫn không biết hóa ra thực lực của Tây Tác đã cường đại đến
loại trình độ này, thật nực cười là lúc trước họ còn vẫn cho rằng Tây
Tác chỉ lợi hại hơn bọn họ một chút mà thôi, nếu như hắn thật sự muốn
đối phó với bọn họ, sẽ phải trả giá rất lớn. Nhưng bây giờ nhìn lại,
Tây Tác đã đem sự uy hiếp của các nàng thành không khí, căn bản chưa
từng nghiêm túc để ý tới.
Khó trách Tây Tác lại dám nói thẳng rằng hắn không sợ người của Hồn
Điện, có lẽ bản thân Tây Tác chính là người của Hồn Điện cũng không
chừng? Bởi vì không ai biết thân phận chân thật của hắn, duy nhất chỉ
biết hắn chính là do người bên kia cài vào Đại lục Phi Long, mà hắn cũng là người duy nhất không cần nghe theo lệnh của Quân thượng.
"Tây Tác, chuyện của ta tự ta có thể xử lý, không cần thay ta ra tay.
Huống chi bây giờ ta vẫn là con tin của ngươi, ta hoài nghi ngươi có
phải muốn lấy lòng ta hay không? Sau đó để ta nói tốt về ngươi trước mặt Cửu Ngân, để đến lúc đó hắn tha cho ngươi một cái mạng." Phỉ Lệ trêu
ghẹo nhìn Tây Tác, về một mặt nào đó mà nói, Phỉ Lệ vẫn là tương đối
thưởng thức Tây Tác. Nhưng điều tiếc nuối duy nhất chính là đến nay Tây
Tác vẫn chưa cho nàng xem khuôn mặt dưới Ma Pháp Bào kia, điều này làm
cho Phỉ