Cũng phải công nhận rằng, Satou Sumeragi tui đây với Satou Kazuma trong Konosuba cũng có chút điểm tương đồng.
Điểm gì ư! Đó là lúc nào cũng gặp khó khăn về tiền. Vâng Satou Kazuma cuộc
đời anh ý lúc nào cũng lên voi xuống chó, lập được chiến công nào nhiều
tiền là đều bị những đồng đội có độ phá hoại khó đỡ của anh ý làm cho
bay mất.
Nhưng có một điều! Anh ý còn có thể làm ra tiền mà tận
hưởng cái cảm giác lên voi xuống chó của mình, còn tui thì ngay cả cái
cảm giác cộm túi vì tiền còn chưa được trải qua.
Tại sao ư! Lương làm việc đâu. Các bạn hỏi như vậy à. Vâng! Nói đến đây tui phải cảm ơn
chị Alicia của công hội mạo hiểm giả. Chị ấy quả là rất tốt bụng khi
giới thiệu tui làm chỗ ông Cain có bao chỗ ở để không phải ngủ chuồng
ngựa như Kazuma khi mới tới thế giới này.
“Em cám ơn nha chị Alicia! Chị đã tốt bụng lo lắng cho em thậm chí còn giới thiệu cho em một nơi có bao cả chỗ ở như vậy.”
Nhưng quả như chị ấy và Harina từng nói, công việc này không thể đủ nếu tui
muốn tích góp để trở thành một mạo hiểm giả. Tiền lương của tui sau khi
trừ hết các chi phí ăn ở tắm giặt ra thì gần như hết nhẵn. Hay nói cách
khác nếu không làm gì mới mẻ đột phá thì tui sẽ không bao giờ chạm tay
được tới ước mơ của bản thân cả.
Vậy có khó gì đâu, biến thành Emilia rồi đăng kí mạo hiểm giả kiếm tiền.
Vâng! Đó là một cách rất hay! Rất dễ dàng! Nhưng cho tui xin lỗi, vấn đề này
liên quan đến tôn nghiêm, một thằng đàn ông mà xài tiền do con gái kiếm
ra thì coi như vứt đi cho dù đó là một phiên bản khác của tui đi chăng
nữa.Thế nên tui chưa bao giờ có ý định nói Harina đưa tui số tiền mà
Kishgal đã thanh lý mớ đồ của lãnh chúa cả.
Vậy để xem nào mình
có thể làm gì nhỉ. Satou ơi, mày đọc bao nhiêu tiểu thuyết xuyên không
rồi mà, cái này đâu có làm khó được mày a.
Sự việc là thế đó! Vậy nên chúng ta quay lại câu hỏi làm sao kiếm được tiền đây. Hừ! Là một
otaku đẳng cấp, tui đã đọc nhiều LN liên quan đến chuyện này rồi.
Khi được đưa đến một thế giới có trình độ khoa học như thời trung cổ thì người hiện đại chúng ta nên làm gì
Giả làm phát minh vượt thời đại rồi kiếm lời từ nó a. Vâng! Các bạn đã trả
lời đúng. Nhưng xin thưa nó không đúng với trường hợp của mình, nếu mình phát minh ra cái gì đó kiếm lợi nhuận thì khác gì mình làm thương nhân
rồi, việc gì phải cày LVL làm mạo hiểm giả chi cho cực.
Chắc điểm khác nhau củatui với Kazuma là đây, nhưng ai biết được đây chỉ là mới
đầu thôi, chứ sau này lỡ gặp mấy cảnh tréo nghoe như anh ý lại nản kèo
không đi mạo hiểm mà nằm nhà phè phỡn lắm chứ.
Nhưng việc tương
lại hãy để tương lai nói, vậy việc tui cần làm là gì, phát minh, chắc
chắn phải phát minh chứ nhưng thứ gì đơn giản có thể đem lại hiệu quả
tức thời, không gây rườm rà về sau, không đụng đến các cấp chính quyền
hay các vấn đề chính trị a.
Làm sao đây ta ơi, làm sau đây ta ơi, tui suy nghĩ trong khi đi tới quán ănsau khi kết thúc một ngày làm việc chạy đôn chạy đáo.
Mở cổng công hội mạo hiểm giả, tui ngồi vào bàn ăn, cũng giống như
Konosuba tuy gọi là công hội mạo hiểm nhưng nơi đây còn kiêm cả nơi ăn
uống nhậu nhẹt.
Tuy tự hào là một tay nhậu không tồi nhưng tui
quả thật không uống nổi cái thứ rượu ở đây a. Không phải nó không ngon,
trên phương diện nào đó, rượu thời trung cổ có một hương vị đặc sắc
truyền thống nhưng nó quá mạnh. Không hiểu do thể chất người ở đây hay
là do rượu thời trung cổ vốn mạnh mà tui uống hơn một vại mà lăn quay
cán cuốc rùi.
“Satou kun! Tới đây làm vài ván thử vận may không.!”
Tới rồi a, một trong những trò giải trí khiến tui nhức ass chỉ có thế giới
này mới có, tui không biết thế giới của Konosuba có những sự giải trí
nào nhưng nếu nhớ không lầm thì có lần team của Kazuma có chơi đánh bài
thì phải nhưng không biết có phải do lỗi hay không mà sự giải trí trong
thế giới mạo hiểm giả này chỉ có thi sức mạnh như vật tay, chọi đá tảng. Và thi trí tuệ như….
Vâng cách thi trí tuệ của họ rất bá đạo,
chơi lắc xí ngầu tố tiền. Hai bên có hai hũ xí ngầu lắc lên ai cảm thấy
mình ăn được có thể tăng số tiền đặt cược, hoặc có thể chuyển quyền sang đối phương nhằm thăm dò, còn nếu cảm thấy thua có thể từ bỏ và đối
phương sẽ thắng vô điều kiện.
Nghe giống cái trò gì trên trái đất đúng không, vâng, mấy trò cơ bạc ăn tiền trong casino á. Nhưng nếu như
vậy thì cũng không khiến tui nhức ass. Cái khó đỡ ở đây là hai bên gieo
xí ngầu xong rồi tiến hành tố tiền luôn không xem kết quả mình được bao
nhiêu cả.
Thử hỏi như vậy xem có khó đỡ không, khi mới đầu tui
nói thế mọi người đều nhìn tui với vẻ khinh bỉ bảo rằng đây là truyền
thống từ ngày xưa rồi.
Vâng! Ai sáng tạo ra trò này chết đi á.
Cái này mà thi đấu trí tuệ cái éo gì, toàn bộ dựa vào may mắn thì có.
Khi đó tui đã nguyền rủa chính xác như vậy.
Và với vận may đẳng
cấp chó mực như tui thì việc trước giờ số tiền ăn được gần như hòa với
số tiền bỏ ra thì phải ăn mừng rùi. Thế nên tui không bao giờ đụng vào
nó cho dù có nhiều tiền đi chăng nữa
“Tha cho tui đi ông chú! Tháng này sắp hết tiền ăn rùi.”
“Chú mày đúng là không bao giờ có dư giả gì hết. Thôi vô đây đi ta đãi chú một ly nước, đừng đắt quá là được.”
Đây chính là điều khiến tui không có tiền nhưng vẫn cảm thấy ấm áp, mạo
hiểm giả nơi đây rất tốt bụng, tuy họ có chê bai cái thể chất yếu đuối
của tui là thật nhưng điều đó xuất phát từ sự lo lắng mà thui.
“Tui thì uống gì đắt được cơ chứ. Một ly rượu rẻ tiền cũng đủ đánh tui chết
lên chết xuống.” Tui cười khổ và ngồi xuống đối diện một ông chú lực
lưỡng mang trọng giáp, cơ thể hắn thậm chí có phần hơn cả chủ tiệm thợ
rèn mà tui từng gặp khi mới tới thế giới này nữa.
“Chị Alicia! Cho em một ly nước cam nha.”
“Có ngay! Em chờ một chút nhé Satou kun.”
Vài phút sau, chị ấy đã mang một ly nước cam đầy ắp trước mặt tui với một nụ cười niềm nở.
Thiệt tình! Không biết vì sao mà một mạo hiểm giả cấp A như chị ấy lại trở
thành tiếp tân cùng phục vụ ở công hội nơi này cơ chứ. Nhưng mỗi người
đều có câu chuyện của mình nên tui cũng không có ý định tìm hiểu.
Đưa chiếc ly ương một ngụm nước tui quay sang ông chú.
“Giá như có cách nào kiếm được tiền mau thì hay quá.”
“Vậy chú mày định chuyển làm nghề thương nhân à.” Nốc cạn cốc bia ông chú lên tiếng hỏi
“Không! Chỉ là cần mau chóng có một số tiền để làm việc mình muốn làm thui.”
“Tưởng sao! Nếu chú mày có ý định kinh doanh thì cũng vừa vặn ta có quen với vài tên làm trong thương hội nè.”
“Mạo hiểm giả như ông chú cũng có quen biết với thương hội.?”
“Chứ sao á! Chứ chẳng lẽ chú mày rằng mạo hiểm giả chỉ làm cho công hội. Bọn ta làm nhiệm vụ để kiếm tiền là thật nhưng nếu tình cờ tìm được vật có
giá trị thì cũng phải tìm đường khác để tiêu thụ chứ, công hội không thể chi nhiều tiền cho những vật phẩm không có trên yêu cầu cho dù họ biết
đó là hàng hiếm đi chăng nữa.”
Nói vậy cũng đúng a, công hội mạo
hiểm là nơi nhận ủy thác của người khác và công bố cho mạo hiểm giả nhận lấy và hoàn thành nhiệm vụ mà thôi chứ bản thân nó không phải nơi buôn
bán hay giao thương gì cả. Chẳng qua là nơi đây có thêm dịch vụ ăn uống
do chị Alicia muốn tạo thêm nơi mạo hiểm giả có thể bán những nguyên
liệu thực phẩm họ kiếm được mà thôi.
“Vậy ông chú có thể giới thiệu cho tui không.”
Nở một nụ cười thách thức ông chú chỉ vào chiếc hũ đang đựng mấy cục xí ngầu.
“Thắng miễn phí! Thua cuối tháng khao ta một bữa rượu.”
“Làm tiền thì nói đại đi a, thách thức gì không biết.” Tui cười khổ đáp trả.
“Nhưng mà ông chú này, chẳng lẽ những người chơi trò này không cảm thấy nếu
chúng ta xem kết quả trước khi tố tiền không phải thuận lợi hơn nhiều
hay sao, chưa kể ta có thể đọc được cảm xúc trên mặt đối thủ để cân nhắc nước đi nữa.”
“Tất nhiên là bọn ta có cảm thấy như vậy rồi a,
nhưng những người sáng tạo ra nó bảo đây là nguyện vọng của nữ thần Eris nên họ cứ khăng khăng giữ lấy quy định này của trò chơi.”
Hả nữ thần Eris dịu dàng tốt bụng thần tượng của tui mà là người nghĩ ra cái ý kiến khó đỡ này á, sao tin nổi đây trời.
Đây là thế giới khác không phải Konosuba a.
Vâng mình biết mà các bạn khỏi phải nhắc nhưng quả thật là không chịu được
khi biết Eris của thế giới này lại là người như vậy, chắc chắn cô ấy là
người lo cho tín đồ của mình nhiều nhất trên đời.
Hả! Các bạn nói Aqua cũng thương yêu tín đồ của mình không kém ư, vâng qua tập LN mình
cũng khá ngạc nhiên vì điều đó đấy chứ. Nhưng nếu so sánh kiểu của Aqua
và Eris thì chắc chắn các bạn phải thích Eris hơn đúng không. Đúng không nào!
Vậy nên khi thấy Eris của thế giới này lại có thể nghĩ ra một chủ ý ngu ngốc như vậy tui thật khó chấp nhận được mà.
“Ê này! Chú mày có định lắc không đấy.” Giọng ông chú vang lên khiến tui trở lại thực tại.
“Vâng gieo liền đây.” Tui cầm chiếc hũ lên và bắt đầu lắc, thiệt tình chẳng
lẽ cái thế giới này không có nổi một trò chơi trí tuệ nào ra hồn hay sao hả trời.
*Cạch… Cạch…Cạch!!!* Tiếng xí ngầu vang lên trong chiếc hũ và ngay khi đó…
*Rầm!!!!!* Tui đập mạnh chiếc hũ lên bàn…
“Đây!!!!!.”
Tiếng đập bàn vang vọng cả căn phòng khiến mọi người quay sang ngó chúng tôi và ông chú cũng giật mình
“Khí thế quá ta! Vậy bắt đầu cược đi.”
“Ha! Ha!! Một chầu rượu thôi mà, có khi sau này tui còn có thể khao cả công hội đấy chứ.”