Sáng sớm hôm sau, người trên núi Phượng Hoàng được phái xuống, đặc biệt tới đón ba người bọn họ dẫn đi.
Người được cử đến là một thiếu niên, một thân bạch y, tóc tùy ý cột lại phía
sau đầu, không chú trọng nhiều. Quần áo thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng
nhìn kỹ mới thấy chất liệu vải ngược lại không tệ. Hơn nữa, trên người
thiếu niên này, từ đầu đến chân, ngoại trừ dây buộc tóc, không hề có bất cứ trang sức nào!
“Vị này là Mục thế tử? Tại hạ có lễ.”
Thiếu niên nói, nhẹ nhàng vái chào. Mỗi một lời nói, hành động, mỗi một nét
mặt đều không nhìn ra một tia hèn mọn nào, tuổi không lớn lắm nhưng lại
có phong phạm thế ngoại cao nhân.
Thiển Hạ nhướng nhướng mày,
không biết mình ở chỗ này nghỉ ngơi mấy năm, có phải cũng có thể có khí
chất thoát trần như vậy hay không? Phảng phất giống như vị sư huynh này
vậy?
“Làm phiền vị huynh trưởng này.” Mục Lưu Niên rất khiêm tốn, không hề thấy một chút khí chất cuồng ngạo nào.
Thiếu niên khẽ vuốt cằm, mặt cười yếu ớt, lập tức nhìn về phía Thiển Hạ đứng phía sau.
“Ngươi chính là Thiển Hạ đi? Ta là Vân gia bàng chi, luận vai vế, ngươi gọi ta một tiếng biểu ca.”
Thiển Hạ sửng sốt, vậy mà cũng là người của Vân gia?
Vân Trường An sớm đã cười đến không có hình tượng, một tay khoác lên vai
thiếu niên kia, “Nhược Cốc, mấy năm không gặp, ngươi quả nhiên có mấy
phần tiên khí rồi. Bao giờ thì đắc đạo thành tiên?”
Giọng nói
trêu đùa nhưng rõ ràng lại có sự thân thiết. Mà vị thiếu niên kêu Nhược
Cốc kia cũng chỉ hơi ngại ngùng cười cười một tiếng.
“Trường An, mấy năm không gặp, miệng của ngươi càng ngày càng độc.”
Vân Trường An không thèm để ý nhướng nhướng mày, hướng về phía hai người
giải thích, “Hắn gọi là Vân Nhược Cốc, là công tử nhà đường thúc ta. Các ngươi gọi hắn là Nhược Cốc là được. Ách, không đúng, muội muội vẫn nên
gọi hắn một tiếng biểu ca.”
Thấy vậy, sắc mặt Vân Nhược Cốc đỏ hơn mấy phần, ánh mắt không dám nhìn về
phía Thiển Hạ, chỉ cúi đầu, “Biểu muội khách khí. Thời gian không còn
sớm, chúng ta vào núi thôi. Biểu muội không tập võ, thể chất có thể hơi
yếu một chút so với chúng ta. Bây giờ, chúng ta khởi hành, sợ cũng phải
đi mất hai ngày mới tới vịnh Thanh Thủy.”
“Vịnh Thanh Thủy?” Hai
mắt Vân Trường An sáng lên, “Vừa nghe tên đã biết cảnh sắc ở đây chắc
chắn không tệ rồi. Chúng ta mau đi thôi.”
Bởi vì đường núi vừa
hẹp vừa quanh co nên tất cả xe ngựa đều không thể dùng. Cũng may là lúc
Vân Nhược Cốc xuống núi có đem theo mấy người đi cùng, nếu không chỗ
hành lý này cũng không biết phải giải quyết thế nào.
Xe ngựa
không thể dùng nhưng ngựa vẫn có thể đi. Nhưng mà không phải ai cũng có
thể cưỡi được. Ít nhất là đối với Thiển Hạ, nàng không dám ngồi.
Vốn ba người đều có thể cưỡi ngựa nhưng ngại Thiển Hạ còn quá nhỏ, để nàng
một người một ngựa, mấy người không yên lòng. Hơn nữa, đường núi gồ ghề, nếu hai người cùng cưỡi một con, sợ càng thêm nguy hiểm, cho nên, mọi
người quyết định, vứt tất cả hành lý lên lưng ngựa, còn người đi bộ.
Càng lên cao, đường càng khúc khuỷu, vô cùng khó đi. Thỉnh thoảng ngẩng đầu
lên còn có thể nhìn thấy mây treo trên đỉnh núi, nhìn quanh bốn phía,
chỗ nào cũng thấy vách núi sâu ngàn trượng, vô cùng nguy hiểm. Thiển Hạ
gần như là mất tiếng, càng lên cao càng không dám nhìn sang hai bên, lại càng không dám nhìn xuống dưới.
Băng qua một đỉnh núi, đập vào
mắt là một mảng nhấp nhô, tất cả đều là núi! Xanh um tươi tốt, nếu bỏ
qua sự nguy hiểm thì phong cảnh ở đây quả thực không tệ. Đi vào sâu hơn, gần như là không có đường, chỉ thấy rừng rậm um tùm không nhìn thấy
điểm cuối, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng sói tru.
“Sợ không?” Mục Lưu Niên nhẹ giọng hỏi.
Thiển Hạ gật đầu, lại lắc đầu, “Không sao, không phải đều có các huynh ở đây sao?”
Vân Nhược Cốc cười nói, “Thiển Hạ không phải sợ. Nghe vậy thôi chứ đàn sói
cách chúng ta xa lắm. Với lại, sói ở đây cũng có linh tính, chỉ cần
chúng ta không động thủ trêu trọc bọn chúng, chúng cũng sẽ không tấn
công chúng ta.”
“Linh tính? Ta chưa bao giờ nghe nói sói cũng có
linh tính.” Mục Lưu Niên cười nói, nhưng trong giọng nói có thể nghe
được mấy phần sát khí.
Thiển Hạ nhíu mày, “Cậu từng nói, vạn vật
thiên địa, tất cả đều có linh tính. Đừng tưởng, chúng ta là người thì
chúng ta cao hơn những động vật khác. Nhiều khi, nhất là khi sinh mạng
bị uy hiếp, chúng ta phản ứng còn không nhanh nhạy bằng động vật đâu.”
Mục Lưu Niên không nói, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng một cái, con ngươi tựa
như có gì đó mau chóng xuất hiện và cũng mau chóng biến mất, không nói
nên lời.
“Cậu nói ngươi thân trúng kỳ độc, mấy năm nay nhất định sống không dễ dàng gì?”
Thiển Hạ thấy lời của mình vừa rồi có phải khiến vị thế tử này tự ái? Vì thế, cố tìm chuyện gì đó để nói.
Trên mặt Mục Lưu Niên lóe lên một tia vui mừng, mặc dù rất nhanh biến mất nhưng chính xác là đã xuất hiện.
“Thiển Thiển lo lắng cho ta?”
Thiển Hạ hơi lúng túng, “Ta chỉ là thấy dáng vẻ của ngươi không giống như
trúng độc, hơn nữa, không phải võ công của ngươi còn rất lợi hại sao?
Nhìn thế nào cũng không giống một người bệnh triền miên trên giường.”
“Chuyện này thì nhiều năm trước phải cảm tạ thần y Ngọc Ly Tử, nếu không nhờ có ông ấy, sợ rằng ta đã về chầu ông bà ông vải rồi. Mặc dù bây giờ, độc
trên người ta vẫn chưa giải được nhưng đã giảm bớt số lần phát tác. Hơn
nữa, mỗi lần phát tác cũng sẽ không thống khổ như trước kia nữa.”
“Thì ra là vậy.” Thiển Hạ hiểu rõ, gật đầu một cái, “Nói như vậy, vị Ngọc thần y này thực sự rất lợi hại.”
Vân Trường An nghe hai người nói chuyện, cười nói: “Đương nhiên! Muội không biết sao? Ngọc thần y không chỉ có y thuật cao siêu, lại còn có một
thân võ công vô cùng lợi hại.”
Thiển Hạ nghe xong, ấn đường khẽ
động. Từ hôm qua đến giờ, chưa từng thấy qua vị Ngọc thần y naft, chẳng
lẽ, ông ta cũng lên Phượng Hoàng sơn?
Mọi người đều nói Ngọc Ly
Tử tính tình cổ quái, y thuật tuy cao nhưng chữa bệnh lại phải xem tâm
tình tốt hay không. Hơn nữa, một khi chữa bệnh cho thân hào quyền quý,
vô luận là bệnh nặng hay bệnh nhẹ, thấp hơn ngàn vàng thì ngay cả mạch
cũng không bắt.
Vậy mà lần này, cậu lại dễ dàng tìm được ông ta,
lại còn có thể cùng ông ta đạt được nhận thức chung nào đó, chẳng lẽ,
ông ta cũng là người của Phượng Hoàng sơn?
Tâm tư Thiển Hạ ngày càng hoạt bát hơn, đối với Phượng Hoàng sơn, tò mò cũng ngày càng lớn.
Sau hai ngày một đêm, cuối cùng, đoàn người cũng leo lên được đỉnh núi, cúi đầu nhìn xuống khiến tâm tình vui vẻ không ít.
Viễn sơn mờ ảo, bao phủ một tầng sương khói lụa mỏng, lúc ẩn lúc hiện, giống như một vị tài tử chỉ cần một nét mực nhạt đã vẽ nên được một bức tranh phong cảnh tuyệt sắc.
Phòng xá đơn giản, lộ ra hơi thở thanh
tĩnh. Đồng đồng ruộng ruộng từng khối từng khối, tùng tùng bách bách ẩn
ẩn hiện hiện. Mỗi một chỗ trong mảnh rừng núi này đều tản ra nồng nặc
khí tức thế ngoại đào nguyên.
Rất nhanh, liền có một luồng khói
nhẹ nhàng bay lên, Vân Nhược Cốc cười nói, “Đi xuống thôi, Hải gia gia
đã chuẩn bị cơm tối cho chúng ta rồi.”