Thiển Hạ nghe xong, một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng. Bị ngã? Còn làm
lật cái bô? Sao có thể trùng hợp như vậy? Hay là nói, sao Lô Thiếu Hoa
có thể vừa vặn xui xẻo như vậy?
Nàng đem Lô phủ trên dưới ra sức
suy nghĩ một lần cũng không nghĩ ra. Mấy nô tài kia có gan lớn như vậy,
dám tính toán Lô Thiếu Hoa? Hơn nữa, trong Lô phủ, nàng và mẫu thân
không có căn cơ sâu như vậy, có thể khiến người khác vì mẹ con nàng mà
mạo hiểm đắc tội chủ tử.
Tam Thất tiến đến gần Thiển Hạ, nói thầm bên tai: “Tiểu thư, nô tỳ nghe quản gia nói. Tối hôm qua, vị Nguyên
công tử kia từng ra ngoài. Người nói xem, có phải là hắn không?”
“Ra ngoài? Hắn đi cổng chính?”
“Không rõ. Nghe quản gia nói, hắn sai người đem đồ qua, phát hiện trong phòng
không có ai. Gã sai vặt phải chờ ở cửa nửa canh giờ liền.”
Thiển
Hạ gật đầu một cái. Nói như vậy, chuyện này có thể là Nguyên Sơ làm.
Nhưng mà, tại sao hắn lại làm vậy? Vì báo đáp ơn cứu mạng của mình? Mà
mình chỉ bắt hắn lưu lại bên cạnh, chẳng lẽ còn chưa đủ để nói rõ mình
là một người thi ân bất cầu báo sao?
Một người coi trọng danh dự như hắn lại có thể làm những chuyện như vậy, nguyện ý thay mình đi trút giận? Có chút bất ngờ!
Nhưng nếu hắn đã lựa chọn im lặng vậy thì mình sẽ coi như không biết, đỡ phải thiếu hắn một phần nhân tình.
Thiển Hạ rất vô lương nghĩ, ngộ nhỡ, hắn dùng việc này nói điều kiện với mình, không phải là mình bị thiệt sao?
Vu ma ma gặp Lô Thiếu Hoa ở cổng sau biệt viện Vân gia.
Sau chuyện ngày hôm ấy làm với Thiển Hạ, Lô Thiếu Hoa sao dám đường hoàng xuất hiện trước đại môn Vân gia?
“Đồ đâu?” Sắc mặt Lô Thiếu Hoa âm trầm như sắp chảy ra nước.
“Đại nhân gấp cái gì?” Vu ma ma móc từ trong ống tay áo ra một tờ giấy, “Xin đại nhân nhìn kỹ, sau đó ký tên ngài lên trên con dấu. Như vậy, tất cả
mọi chuyện tự nhiên thỏa đáng.”
Lô Thiếu Hoa cầm tờ giấy, sắc mặt đại biến, gầm nhẹ nói: “Hồ nháo! Thiển Hạ là nữ nhi của ta, sao có thể
cắt đứt quan hệ với nàng được? Đúng là nói nhăng nói cuội!”
“Nếu đại nhân không đồng ý, nô tỳ cũng không có biện pháp. Đây là ý của Vân gia.”
Vu ma ma lại cười nói, “Phu nhân nói. Nếu như ngài ký vào tờ giấy này thì
mấy vạn lượng kia, phu nhân sẽ không lấy nữa, coi như là chi phí Lô phủ
dưỡng dục nữ nhi những năm qua.”
Lô Thiếu Hoa nghe xong không khỏi có chút động lòng!
Hôm đó, sau khi kiểm kê đồ cưới xong, nhà mình còn thiếu Vân thị bảy vạn
lượng bạc nữa. Nếu như trả số bạc này cho nàng, Lô phủ thực sự không còn gì. Hôm nay, nếu có thể xóa bỏ món nợ bảy vạn lượng, lại thu hồi được
tờ giấy kia, tính ra vẫn có lời!
Vu ma ma nhìn thấu sự do dự của
hắn, nói: “Đại nhân, nói thế nào đi nữa thì ngài đều có lời! Ngài suy
nghĩ một chút, nếu như tiểu thư vẫn là đích nữ Lô gia thì sau này, ngài
còn phải bồi thêm một phần đồ cưới. Dù gì, nàng cũng là đích nữ, không
thể quá sơ sài. Tính cả hai món cũng không kém mười vạn lượng đâu!”
Nghe xong, Lô Thiếu Hoa lại càng động lòng!
Ngẫm lại, mình cố níu Thiển Hạ không phải vì bạc của Vân gia sao? Chẳng qua
chỉ là một thương hộ, còn có thể trông cậy vào đó đào ra chỗ tốt gì nữa
đây? Trái lại, cuộc mua bán hôm nay rất có lời. Dù sao, nha đầu kia cũng không hiếu thuận với mình, chẳng bằng đem nàng đổi lấy mười vạn lượng
bạc cũng không tệ!
Vu ma ma nhìn sắc mặt Lô Thiếu Hoa không ngừng biến đổi cũng biết hắn đang tính toán cái gì, không khỏi đau lòng thay
hai vị chủ tử nhà mình. Nam nhân này, đúng là không biết xấu hổ là gì!
“Được!”
Vu ma ma mời Lô Thiếu Hoa vào qua cổng sau, ở đó đã có người chuẩn bị sẵn
giấy bút. Sau khi Vu ma ma nhận lấy tờ giấy trong tay hắn, thừa dịp hắn
không để ý, lôi từ trong tay áo ra một tờ giấy nữa, thoạt nhìn không có
gì khác biệt.
Lúc trước, Lô Thiếu Hoa đã nhìn đi nhìn lại tờ giấy kia hai lượt, cảm thấy không có gì sai xót liền hạ bút, ký tên mình lên trên con dấu đã đóng. Vu ma ma sợ hắn có hậu chiêu còn cẩn thận bảo hắn ấn thêm một dấu vân tay mới yên tâm.
Nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Lô Thiếu Hoa lúc cầm tờ giấy kia đi, Vu ma ma cười có phần đắc ý, hả hê.
“Vẫn là tiểu thư liệu sự như thần, Lô Thiếu Hoa quả nhiên là một kẻ vô liêm sỉ.”
Dứt lời thấy xe ngựa đã tới, Vu ma ma cầm tớ giấy vẫn còn đung đưa trong gió, trực tiếp lên xe đến phủ Thứ sử.
Đều nói, trong chữ quan có hai chữ khẩu, quan lại nói cái gì thì là cái đó. Thiển Hạ sợ một ngày Lô Thiếu Hoa thăng quan tiến chức sẽ gây bất lợi
cho mẹ con nàng. Cho nên, nàng đã sắp xếp ổn thỏa, trực tiếp đi tìm Lưu
thứ sử làm quan chứng. Như vậy, tương lai có chuyện gì, mẹ con các nàng
cũng không cần lo lắng nữa.
Với những chuyện như này, không gì có thể đáng tin hơn là có quan phủ làm chứng.
Lúc Vu ma ma làm xong mọi việc trở lại, Thiển Hạ đang dựa trên giường nhỏ,
sắc mặt vẫn còn hơi tái nhưng đã có sức sống hơn nhiều.
Sau khi xem kỹ, Thiển Hạ gật đầu một cái, “Ma ma vất vả rồi.”
“Vì tiểu tiểu thư làm việc là bổn phận của nô tỳ, sao nói vất vả được?”
Thiển Hạ cất giấy tờ xong, ” Cuối cùng cũng giải tỏa được nỗi lo lắng trong lòng nhưng chỉ sợ sau này ma ma khổ cực rồi.”
“Tiểu tiểu thư nói gì vậy? Nô tỳ hầu hạ tiểu thư hơn hai mươi năm, làm việc
cho chủ tử là bổn phận của nô tỳ. Sáng nay, tiểu thư vừa nhận được thư
từ kinh thành, nói là công tử đang trên đường đi, phỏng chừng mấy ngày
nữa sẽ đến nơi. Nói là đến đón hai vị chủ tử trở lại kinh thành.”
Thiển Hạ gật đầu một cái, “Cực cho cậu rồi! Chẳng qua, thân thể này của ta sợ là không thể một chốc một lát mà đi được.”
Sợ ngoại tổ mẫu các nàng lo lắng nên trong thư chỉ nói là Vân thị và Lô
Thiếu Hoa đã hòa ly, không đề cập tới chuyện mình bị thương. Thiển Hạ
cười khổ một tiếng. Mấy hôm nữa cậu đến, e rằng mình lại bị nghe thuyết
giáo rồi.
“Trước giờ, công tử luôn yêu thương tiểu thư. Hơn nữa,
khi tiểu tiểu thư còn nhỏ, cũng rất được lòng công tử. Nếu công tử biết
tiểu tiểu thư bị ủy khuất như thế này, sợ là thương còn không kịp, đâu
còn thời gian mà trách người?”
Nhìn thấu lo lắng của Thiển Hạ, Vu ma ma an ủi.
Ngẫm lại cũng đúng, trong trí nhớ của nàng, nam tử giống như trích tiên luôn yêu thích y phục màu trắng chắc cũng sẽ yêu thương mình như vậy? Nhớ
tới “hắn” trong miệng Tiếu nương tử, chẳng lẽ, “hắn” là cậu sao?