Duẫn Châu thành, một
tòa thành không lớn không nhỏ ở Tử Dạ quốc, nơi đây không tính là non
xanh nước biếc, nhưng cũng không đến mức khỉ ho cò gáy, tổng dân cư cả
thành cũng chỉ có hơn hai vạn người. Mà Lô Thiếu Hoa là thiếu doãn Duẫn
Châu, chức quan thuộc hàng tứ phẩm.
Lúc này, trong phủ thiếu doãn Duẫn Châu phi thường náo nhiệt, mặc dù không tính là gà bay chó sủa
nhưng tiếng kêu khóc, chửi chó mắng mèo cũng ầm ĩ một mảnh.
Thiển Hạ vừa bôi thuốc lên chân xong, nhìn người đang chạy đi chạy lại trong
Ngưng Hương viện, khẽ nhếch môi, đứng yên ở hành lang.
Nàng làm sao có thể quên được một màn này?
Lô Thiển Tiếu, thứ nữ do di nương Cận thị sinh ra, bởi vì tranh cãi với
mình, ra tay đẩy mình ngã, sau đó, chính nàng ta không cẩn thận tự mình
ngã từ cầu thang xuống, thế là tự nhiên, nàng mang tiếng đích tỷ khi dễ
thứ muội.
Còn nhớ năm đó, mình tìm mọi cách giải thích nhưng
không ai chịu tin, không những phạt mình phải quỳ từ đường, còn liên lụy mẫu thân mất quyền quản gia, rơi vào trong tay Cận thị.
Từ đó về sau, mẫu thân liền bệnh không dậy nổi, ngắn ngủi mấy tháng liền nhắm mắt xuôi tay.
Sau khi sống lại, Thiển Hạ đương nhiên biết hết những việc đã xảy ra.
Thực ra, năm đó, phụ thân chỉ là một thư sinh nghèo, sau đó cưới mẫu thân,
là người đính hôn từ nhỏ, cũng là đích nữ Vân gia, phú thương kinh
thành, được nhà vợ giúp đỡ mới thi đỗ làm quan, mới có được địa vị ngày
hôm nay, chỉ là, phụ thân càng làm càng leo cao, địa vị hiện tại cũng
không kém so với xuất thân thương hộ của mẫu thân.
Kiếp trước,
phụ thân vốn có ý định đưa Cận thị lên phù chính, vì dù sao, nàng ta
cũng có một ca ca làm quan ngũ phẩm. Thế nhưng, mẫu thân vừa qua đời, ở
kinh thành lại truyền đến tin tức, Vân gia được phong làm Hoàng thương,
cậu cũng được Hoàng thượng phong làm văn tán quan, ban cho chức quan tam phẩm.
Tuy là chức quan nhàn tản, nhưng phẩm chất, cấp độ lại cao vô cùng, quan trọng là Hoàng thương và thương, chỉ hơn kém nhau một
chữ, nhưng lại khác nhau một trời một vực.
Năm ấy, phụ thân bắt
đầu thèm muốn gia sản của cậu, từng bước muốn dời sản nghiệp ấy để dưới
tên mình. Tại sao lúc ấy nàng lại hồ đồ như vậy, không nhìn ra điểm này?
Chính vì hắn có tâm tư này, nên mới muốn cưới thứ muội của mẫu thân, cũng chính là dì nàng làm kế mẫu.
Quả nhiên rất có thủ đoạn!
Thiển Hạ mười tuổi đứng ở đó, gió nhẹ phất phơ, tuy là đầu xuân, nhưng tiết
trời vẫn còn hơi lạnh, sau lưng nàng, tiểu nha đầu Tam Thất lấy áo khoác phủ thêm cho nàng.
“Tam Thất, mau đi lấy cái đèn ngọc lưu ly kia đến đây, đừng để cho người khác nhìn thấy.”
“Dạ, tiểu thư.”
Thiển Hạ cụp mi mắt, trong mắt thoáng ý cười nhàn nhạt, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tam Thất một mạch chạy trở lại, vừa đưa đèn ngọc cho tiểu thư, đã thấy lão
gia từ trong nhà sải bước ra, vẻ mặt ngoan ngận, trừng mắt nhìn tiểu
thư.
“ Ngươi làm tỷ tỷ như vậy hả? Ngươi nhìn muội muội ngươi
xem, đến cả đứng lên đi lại cũng không được, ngươi vừa lòng chưa? Ngươi
đúng là nghịch nữ, lòng dạ độc ác. Nàng là muội muội ngươi, sao ngươi có thể nhẫn tâm đẩy nàng như vậy?”
Thật đúng là bất công!
Thiển Hạ ngẩng đầu nhìn phụ thân của mình, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn
nhạt, bởi vì nàng quay lưng về phía mặt trời, cho nên ánh sáng chiếu lên người nàng, làm cho người ta cảm thấy người nàng như đang phát sáng,
khiến người khác không thể cự tuyệt hay bỏ qua hơi thở ấm áp này.
Một nữ tử ấm áp như ánh mặt trời, khiến ai cũng nghĩ, nàng nhất định không
phải là người làm ra loại chuyện đả thương người độc ác như vậy.
Cùng lúc đó, lão phu nhân cũng được Vân thị đỡ đi ra.
Lão phu nhân mặc dù biết con dâu mình xuất thân không cao, nhưng vào phủ đã nhiều năm vẫn luôn quy củ, đối với mình cũng coi như là hiếu thuận,
kính trọng, hơn nữa, vì không phải xuất thân từ nhà quan nên không có
dáng vẻ kiêu kỳ, ngạo mạn, nàng lại theo con mình đã nhiều năm, cũng
không có cớ gì để từ hôn.
Lão phu nhân suy nghĩ, đã như vậy, chẳng bằng đối xử với nàng tốt một chút, chí ít, nhà mẹ đẻ nàng cũng có rất nhiều bạc.
Lão phu nhân ở trong phòng đương nhiên cũng nghe được những lời nhi tử
trách mắng cháu gái, những tưởng ra tới nơi sẽ nhìn thấy dáng vẻ đáng
thương, khóc lóc sướt mướt của cháu gái, nhưng không nghĩ tới, vừa ra
khỏi cửa phòng đã thấy một màn ngược lại, nhất thời có phần hoảng hốt.
Vân thị trong lòng lo lắng nhưng cũng không dám xen lời, nữ tử xuất giá
tòng phu, lấy chồng là trời, đây là đạo lý nàng đã được dạy từ nhỏ.
Lô Thiếu Hoa sửng sốt một hồi, sau khi ý thức được cả mẫu thân và phu nhân đều đã ra ngoài, trên mặt có chút mất tự nhiên, luôn cảm thấy, nữ nhi
này không khóc nháo, không tranh cãi, nhưng đang dùng một loại phản
kháng vô thanh để làm hắn mất mặt.
“Thiển Hạ, ngươi còn không
nhận sai? Ngươi đường đường là đích nữ lại đối xử ác độc với thứ muội
như vậy, còn không mau vào dập đầu nhận sai với muội muội ngươi.”
Thiển Hạ nghe xong, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng vẫn không nói một lời.
Trong lòng cảm thấy vừa đau xót, vừa buồn cười! Quả nhiên, muốn lặp lại
màn hài kịch ở kiếp trước sao?
Kiếp trước, vì mình không nghe lời hắn, nên hắn đem toàn bộ giận dữ trút lên người mẫu thân, kiếp này, sao mình có thể để cho tình huống tương tự như vậy xảy ra lần thứ hai?
Lão phu nhân nghe xong, chân mày nhíu chặt, ngay trước mặt hạ nhân lại để
cho một tiểu thư con vợ cả phải dập đầu nhận sai với một thứ muội?
Đứa con trai này của bà điên rồi sao?
Ngẩng đầu nhìn lên thấy Thiển Hạ đang cầm chiếc đèn lưu ly cao chưa tới nửa thước.
Tam Thất nhìn bộ dáng ủy khuất của tiểu thư nhà mình, liền trực tiếp quỳ
xuống trước mặt lão phu nhân: “Xin lão phu nhân minh giám! Rõ ràng là
Nhị tiểu thư muốn cướp đèn lưu ly trong tay Đại tiểu thư mới tự mình ngã xuống, còn liên lụy Đại tiểu thư cũng ngã theo, Đại tiểu thư vì bảo vệ
đèn lưu ly mà chân của mình cũng bị thương.
Lô Thiếu Hoa nghe
xong không kịp phản ứng, hắn từ trước đến nay luôn cưng chiều nhi nữ thứ hai, theo bản năng liền cảm thấy Tam Thất đang nói dối, nhị nữ nhi từ
trước đến nay luôn dịu dàng, hiểu chuyện, sao có thể làm ra loại chuyện
như vậy?
Mà lão phu nhân nghe xong cũng sửng sốt, sắc mặt lập tức trầm xuống.