Vân thị khẽ cười một
tiếng, "Đúng vậy, nàng mới thành quả phụ, vốn cũng gả cho một phú
thương, nhưng đáng tiếc, nàng gả qua đấy cũng chỉ sinh được một nữ nhi,
gia nghiệp đều bị đệ đệ của phú thương kia tiếp quản, nàng là một phụ
nhân, không thể ra ngoài làm ăn, không còn cách nào khác mới muốn đến
Duẫn Châu nương tựa chúng ta."
"Mẫu thân, khi còn nhỏ, con
từng nghe ngoại tổ mẫu nói, vị thứ dì này không phải loại tốt đẹp gì.
Người nhất định phải cẩn thận."
Thiển Hạ vừa nói vừa chớp chớ đôi mắt hồn nhiên trong sáng, khiến Vân thị cảm thấy mình như bị mê hoặc!
Lời nói có vẻ vô ý, nhưng lại khiến Vân thị nhớ lại mấy chuyện vụn vặt
trước khi mình lấy chồng, thứ muội này đúng là người "không có chuyện
không thắp đèn lễ Phật."
"Mẫu thân, nơi dì gả cách Duẫn Châu thành không xa lắm. Sao người không sai người đi hỏi thăm tình hình trước một chút xem sao?"
Thiển Hạ có chút ngượng ngùng vân vê vạt áo, nói: "Mẫu thân, người cũng biết, người ở trong phủ không được yêu thương, địa vị của nữ nhi cũng không
bằng Nhị muội và Tam muội. Những điều này nữ nhi đều không để ý, nhưng
nếu dì thực sự đến nương tựa chỗ chúng ta, cũng bước vào Lô phủ này, mặc dù, chỉ là thêm hai bộ bát đũa, nhưng liệu lão phu nhân có vui vẻ
không?"
Vân thị gật đầu một cái, "Con nói cũng đúng. Mặc dù lão
phu nhân không nói gì, nhưng lão gia cũng khó chống lại được sự xúi giục của Cận thị."
"Cho nên, mẫu thân à, chúng ta phải biết chuyện
nhà dì trước rồi hãy nói. Ngộ nhỡ có chuyện gì không hay, sau này bị Cận di nương phát hiện, thể nào nàng ta chẳng tóm lấy điểm này để châm biếm mẫu thân."
Thiển Hạ sống lại một kiếp, đương nhiên biết vị thứ dì của mình là loại hàng nào.
Nói nàng ta là góa phụ thì đúng, chỉ có điều, không phải bị em chồng chiếm
đoạt tài sản, mà Vân Kính Lệ, vốn là một nữ tử lẳng lơ, chồng nàng ta
bắt gặp nàng ta ngoại tình nên mới tức giận đến sinh bệnh! Sau khi Tống
phú thương lâm bệnh, lập tức nhờ người viết hưu thư, nhưng chưa kịp đưa
đến Vân gia ở kinh thành đã đi chầu ông bà ông vải rồi.
Nói Vân Kính Lệ là góa phụ, chẳng bằng nói nàng ta bị chồng ruồng bỏ còn đúng hơn!
Bởi vì Vân Kính Lệ lăng nhăng, cho nên nữ nhi Tống Giai Ninh cũng bị cho là nghiệt chủng do Vân Kính Lệ và tình nhân của nàng ta sinh ra. Do đó mới đem đuổi cả hai mẹ con các nàng ra khỏi phủ.
Vân Kính Lệ là một
người thông minh khi không chạy về kinh thành mà viết thư cho tỷ tỷ
mình? Đây rõ ràng là đang đánh chủ ý vào Lô phủ.
Thiển Hạ nhớ
mang máng, lúc Vân Kính Lệ mới tới Lô phủ, trên người mặc quần áo tang
nhưng lại vẫn trang điểm, bày ra bộ dạng đau khổ, đáng thương, không chỉ phụ thân hơi động tâm, ngay cả lão phu nhân mới nhìn cũng thấy đau
lòng.
Lần này, bất kể thế nào cũng không thể để bọn họ giống như
kiếp trước, Vân Kính Lệ, Tống Giai Ninh, kiếp này, ta vĩnh viễn sẽ không cho các ngươi có cơ hội mưu hại mẫu thân của ta nữa!
Vừa nghĩ tới mẫu thân bị chính vị muội muội tốt của mình đẩy đến chỗ chết, Thiển Hạ lại cảm thấy đau đớn!
Đều là lỗi của mình, nếu như kiếp trước mình không ngây ngốc để cho Tống
Giai Ninh lừa gạt, bản thân mình lúc nào cũng nói tốt về hai mẹ con các
nàng trước mặt mẫu thân. Lại không biết rằng mình khiến mẫu thân cảm
thấy nữ nhi ruột thịt không gần gũi với nàng, mà có chuyện gì cũng nhỏ
to với dì. Nếu không, mẫu thân cũng sẽ không ra đi sớm như vậy.
Nếu như kiếp này, hai mẹ con nhà kia lại không biết thân biết phận, được
thôi, nàng sẽ đem tất cả những gì mà các nàng thiếu nợ kiếp trước, chậm
rãi, từng chút, từng chút một, đòi lại tất cả!
Vân thị cảm thấy Thiển Hạ nói có lý, sai con trai của vú Duẫn ra ngoài nghe ngóng.
Thiển Hạ biết, mẫu thân vốn không có bao nhiêu tình cảm với vị thứ dì kia,
nếu như để nàng biết được những chuyện xấu xa mà Vân Kính Lệ gây ra,
chắc chắn sẽ không để cho hai mẹ con các nàng vào cửa.
Thiển Hạ
trở lại Cẩm viện của mình, bắt đầu suy nghĩ phải làm sao mới có thể vạch trần bộ mặt thật của mẹ con các nàng, mà lại không để cho mẫu thân bị
mang tiếng bạc tình?
Thói đời là vậy, lời đồn đại có thể giết
chết người, bây giờ mẫu thân là phu nhân thếu doãn Duẫn Châu, dĩ nhiên
là phải cẩn thận gấp bội.
Huống chi, hiện tại trên dưới phủ này, không biết có bao nhiêu người đang chờ để bới móc khuyết điểm của mẫu thân.
"Tam Thất, ngươi đi phủ Thứ sử một chuyến, nói là ta muốn mời Lưu phu nhân và Lưu tiểu thư giúp ta xem một bức tự mới viết."
"Dạ, tiểu thư."
Thứ sử đương nhiệm, Lưu Thanh và phu nhân đều xuất thân danh môn vọng tộc,
sự giáo dục nhận được từ nhỏ không phải người nào cũng sánh được. Tiểu
thư Lưu Uyển Đình cũng là một người đáng yêu, mặc dù còn chưa cập kệ
nhưng đã đọc thuộc tứ thư ngũ kinh, lại vô cùng yêu thích và có sở
trường về thư họa.
Kiếp trước mình cũng rất thích những thứ này,
nhưng kể từ khi Tống Giai Ninh đến, giữa hai người xảy ra không ít xích
mích, bây giờ nghĩ lại, thấy mình khi đó thật là ngu xuẩn!
Sống
lại một kiếp, Thiển Hạ có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện, đặt biệt là
bản thân mình ở kiếp trước, sau khi chết, bởi vì oán khí quá nặng mà
không được đi vào cổng địa phủ, phiêu giạt bên ngoài ba năm, ba năm làm
một du hồn!
Mặc dù không biết vì sao mình có thể sống lại, nhưng
đời này, nàng quyết bảo vệ mẫu thân, tuyệt đối không để xảy ra bất kỳ
biến động nào.
Tam Thất rất nhanh trở về, vô cùng vui vẻ nói,
"Tiểu thư, nô tỳ đã gặp được Lưu tiểu thư, Lưu tiểu thư nói hai người
gặp nhau cách đây cũng đã mấy tháng rồi, còn tưởng người không muốn làm
bạn với nàng ấy nữa chứ."
Tam Thất cười đắc ý, "Thưa tiểu thư, nô tỳ nói, lần trước, tiểu thư tới quý phủ thưởng mai, vô tình nhìn thấy bức thư họa song tuyệt của Lưu tiểu
thư, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, cho nên sau khi về phủ, ngày nào cũng chuyên tâm học tập, nghiên cứu thư họa."
Thiển Hạ gật đầu một cái, đúng là một người biết nói chuyện.
Ba ngày sau, Thiết Trụ được Vân thị phái đi đã trở về, đúng như những gì
Thiển Hạ biết trước kia, Vân thị vừa nghe xong những lời hắn bẩm báo,
tức giận ném bay chén trà trong tay.