Lưu Anh Nam không kìm được cất bước đi về phía hồ nước xanh biếc đó,
thiếu nữ váy đỏ hoàn toàn không phát giác ra, xuất thần đứng bên hồ, gió mát thổi tới, thổi hồ nước lăn tăn sóng, cũng thổi nhíu đôi mày của cô, đôi mắt nặng trĩu tâm sự nhìn chằm chằm vào uyên ương thành đôi thành
cặp trong hồ, thi thoảng lại lóe lên một tia hâm mộ.
Lưu Anh
Nam rón rén tới gần, bất chợt, một cơn gió quái lạ thổi tới, lạnh thấu
xương, mạnh vô cùng, làm đất trời đều thoắt cái ảm đạm xuống, bầu trời
xanh bị mây đen che kín tối sầm lại, thiên nga bay vội, uyên ương lặn
vào trong nước.
Thiếu nữ váy đỏ bên hồ vốn đã tâm tình phiền
muộn, lại bị thời tiết biến đổi khôn lường này làm cho càng thêm bực
bội. Cô vừa định cất bước, bỗng một cơn gió thổi tới, thoáng cái cuốn
bay làn váy vốn đã tung bay của cô, giống như bị đôi tay của yêu râu
xanh vén lên, lộ ra chiếc quần lót ren màu đỏ nửa trong suốt ở bên
trong…
Hơn nữa, bắt mắt nhất chính là, cô đi một đôi tất chân
màu da, không ngờ là đai đeo, nối liền với quần lót, phong cách ăn mặc ở bên trong tương phản quá lớn với vẻ ưu thương ảm đạm từ bề ngoài.
Lưu Anh Nam không nhịn được cười thành tiếng. Không chỉ là tất ren, còn có bộ váy đỏ liền người kia, đỏ rực rỡ chói mắt, đứng trên bãi cỏ xanh, hệt như một bông hoa hồng nở rộ, kiều diễm tươi đẹp.
Cô hiển nhiên là dày công trang điểm, tóc búi cao, mắt xanh môi đỏ, giống như một cô dâu mới, xinh đẹp động lòng người.
Lưu Anh Nam chà tay nói:
- Bé ơi, bỏ trốn không?
Lăng Vân hơi sững sờ, trong mắt lóe sáng, thật sự động tâm. Nhưng cuối
cùng sắc mặt vẫn ảm đạm xuống, suy sụp ngồi trên bãi cỏ, nhìn sóng xanh
nước biếc thở dài:
- Không thể đi, cũng đi không nổi. Em không thể
để bà nội gần chín mươi gánh chịu nỗi đau đớn đáng sợ đó nữa. Đàn ông
trong gia tộc kế thừa chức gia chủ sẽ có nguy hiểm đoản thọ, cô cả đã có gia đình, có con cái, không thể để người gánh chịu, em là người lựa
chọn thích hợp nhất.
Đây chính là kết quả cuối cùng sau hai
ngày suy nghĩ cân nhắc của Lăng Vân, cô quyết định kế thừa chức gia chủ. Bắt đầu từ hôm nay, dẫn ác linh bám người, làm sẵn chuẩn bị xấu nhất,
cam tâm tình nguyện vứt bỏ mọi thứ hy sinh vì gia tộc.
Lăng Vân quay đầu nhìn Lưu Anh Nam ngồi bên cạnh mình, trong đôi mắt mang theo
sự bất cam và lời xin lỗi sâu sắc. Cô và Lưu Anh Nam quen biết sớm nhất, cùng nhau trải qua nhiều chuyện nhất, cũng thân mật nhất, từng hôn từng cắn từng sờ từng mó, ngoài cửa ải cuối cùng kia, giữa hai người đã
không còn bí mật gì cả.
Lăng Vân ba phen bốn bận giở thủ đoạn
nhỏ, không bước ra bước cuối cùng chính là muốn sự việc càng thêm hoàn
mỹ, hy vọng cảm tình giữa hai người càng sâu sắc hắn, được sự cho phép
và chúc phúc của người nhà, về mặt này Lăng Vân vẫn rất truyền thống.
Nhưng không ngờ rằng, chẳng những không được người nhà chúc phúc, còn
lôi ra bí mật của gia tộc, thậm chí sẽ trả giá bằng tính mạng vì nó, mọi kế hoạch ban đầu đều tiêu tùng, khiến Lăng Vân buồn nhất vẫn là đã phụ
lòng tình cảm của Lưu Anh Nam.
Cô dịu dàng áp gần lồng ngực Lưu Anh Nam, hai tay ôm chặt hông hắn, nhìn uyên ương trong nước thành đôi
thành cặp, trong lòng Lăng Vân đầy chua xót. Hôm nay mặc một bộ đỏ chỉ
là vì nghênh đón lệ quỷ vào buổi tối, nghe nói màu đỏ có thể trừ tà,
ngoài ra màu đỏ còn tượng trưng cho ăn mừng. Cô rất mong chờ mình có thể mặc áo cưới, gả cho người mình yêu.
- Em đừng quá bi quan,
chuyện còn chưa đến mức xấu nhất. Hơn nữa, em không phải còn có anh hay
sao. –Lưu Anh Nam ngửi mùi hương của cô, nhẹ giọng an ủi.
-
Anh…? –Lăng Vân chẳng phải nghi ngờ Lăng Vân, cô cũng biết Lưu Anh Nam
có bản lãnh và năng lực cô không thể nào lý giải, nhưng chuyện của gia
tộc lần này không hề tầm thường, với tài lực nhân lực vật lực của nhà
cô, cộng thêm việc trải qua hàng trăm năm nay thì sớm đã vô cùng coi
trọng việc này. Gia chủ các đời trước vì phá giải điềm xấu, bất kể là
cao tăng đắc đạo trong miếu, hay là thế ngoại cao nhân trên núi, Lạt ma, đạo sĩ, ni cô, đạo cô, người tây đeo thánh giá, hễ là người có liên
quan tới thần tiên quỷ quái, có thể mời đều mời hết rồi, nhưng vẫn không ai phá giải nổi. Nghe nói còn từng có hòa thượng đạo sĩ vì làm phép cho Lăng gia mà tự chuốc lấy tai họa.
Cho nên Lăng Vân không hề
muốn Lưu Anh Nam tham dự vào đó, cũng không muốn biết Lưu Anh Nam cụ thể có bản lãnh gì. Cô chính là không muốn Lưu Anh Nam có cảm giác hơn
người, bằng không sau này Lăng Vân sẽ đánh mất vị trí chủ đạo trong tình yêu, đây là điều Lăng Vân quyết không thể tiếp thu.
- Không
sai, chính là anh! –Lưu Anh Nam tràn đầy lòng tin với mình, cho dù gần
đây việc quỷ dị rất nhiều. Lúc trước đáp ứng làm nhân viên thời vụ Địa
Phủ, tổ chức đã báo cho hắn biết rằng, bất kể hắn gặp phải việc gì, tổ
chức luôn là hậu thuẫn vững chắc nhất của hắn, vô số quỷ binh quỷ tướng
quỷ sai trong Âm Tào Địa Phủ sẽ giúp đỡ hắn.
Song hiện tại nhìn xem, ai cũng không liên lạc được, các lãnh đạo đi bồi dưỡng huấn luyện, cán bộ trung tầng đi công tác viện trợ nước ngoài, binh tôm tướng tép
không thể tự tiện tới Dương gian, làm giống như chỉ còn sót lại mình hắn bán sức cho Âm Tào Địa Phủ vậy.
Nhưng cho dù như thế Lưu Anh
Nam vẫn tràn đầy lòng tin với mình, bởi vì còn có Quỷ thể thần bí mạnh
đến mức ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng nổi. Dẫu rằng không thể
khống chế, nhưng vào giờ phút sống còn, vẫn có được năng lực tự bảo vệ
mình, luôn đứng ở thế bất bại rồi.
Do đó Lưu Anh Nam tràn đầy tự tin nói:
- Yên tâm đi, mọi chuyện đều có anh.
Cho dù Lăng Vân không hề hy vọng Lưu Anh Nam có được khả năng đặc biệt, khiến cuộc tình này bởi vậy mất đi sự cân bằng, nhưng vào giờ phút sống còn, có lẽ hai người sau này sẽ không thể ở bên nhau nữa, cho nên cô
cũng chẳng lo nghĩ nhiều như vậy, không nhịn được hỏi:
- Anh rốt cuộc có khả năng gì?
- Khả năng ấy à… -Lưu Anh Nam nhón cằm, vô cùng huênh hoang nói:
- Thực ra cũng không có gì, chẳng qua chính là, trên thông thiên văn
dưới tường địa lý giữa hiểu lòng người Âm biết kỳ môn Dương biết độn
giáp, trừ quỷ quái, chém yêu ma, theo đuổi phụ nữ, cua bé gái, bao bồ
nhí, nuôi vợ bé…
- Anh nói cái gì? –Lăng Vân lập tức trừng mắt. Chỉ khí thế này, khí phách này, du hồn dã quỷ bình thường đã không dám
tới gần. Chỉ cơn ghen này, Lưu Anh Nam có thể bảo đảm, qua vài chục năm
nữa, chờ Lăng Vân sắp bước vào giai đoạn trung niên, trở thành thiếu phụ luống tuổi, khẳng định sẽ bách độc bất xâm, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào
cũng không thể tới gần.
Lưu Anh Nam vội chữa lời:
- Bản
lãnh của anh nhiều lắm, nhất thời khó có thể nói hết. Nhưng theo tình
huống trước mắt, hoàn toàn không cần anh thi triển toàn bộ bản lãnh, chỉ cần một cây thần binh trên người anh vừa ra, mọi chuyện đều có thể giải quyết. Cây thần binh của anh có hình gậy, do trời đất nuôi dưỡng, dùng
tinh hoa nhật nguyệt làm thức ăn, linh hồn vạn vật làm chỗ dựa, nặng nhẹ như ý, lớn nhỏ tùy tâm. Trong cả đất trời, từ cổ chí kim chỉ có ba
người có được thần binh này, một là đại thần Đại Vũ thời thượng cổ, dùng thần binh trị thủy, sau có Tôn Ngộ Không, dùng thần binh bảo vệ Đường
Tăng một đường thỏa mãn rất nhiều nhu cầu của nữ yêu tinh, cuối cùng
chính là anh…
Lăng Vân vẻ mặt kinh ngạc, bộ dạng như tin là thật, vươn bàn tay ra nói:
- Nếu anh đã có bảo bối thần binh như thế, vậy em yên tâm rồi. Chi bằng anh hãy lấy ra để em xem thử coi, thần binh này trước đây em cũng từng
nghe nói rồi, ngoài nặng nhẹ như ý, lớn nhỏ tùy tâm ra, nghe nói còn là
gặp nữ thì cứng, một tuốt là thẳng, đâm vào là bắn…