Khi Hồng Hà bơm căng hơi cho búp bê, hạ quyết tâm để búp bê xung phong
lên trước, cô tự mình hòa âm ở đằng sau, rốt cuộc có thể lấy đủ dũng khí đi ra ngoài.
Vừa ra cửa đã nhìn thấy Lưu Anh Nam cởi sạch sành sanh, đang ngồi trên giường hú gọi thần binh sống lại. Nghe thấy tiếng
bước chân, lập tức ngước đôi mắt say lờ đờ nhìn về phía bên này, ánh mắt đó vừa như gió vừa như mưa, không nhìn ra chút thần thái nào. Hắn đích
thật đã say, Hồng Hà chưa từng thấy Lưu Anh Nam như vậy, thậm chí chưa
bao giờ tưởng tượng tới.
Tuy Lưu Anh Nam rất nhiều lúc không
nghiêm túc, nhưng ảnh hưởng sâu sắc nhất tới Hồng Hà vẫn là sự bình tĩnh và khí phách khi đối mặt với du hồn dã quỷ của hắn. Song bây giờ nhìn
lại, hắn dẫu sao vẫn là một tên đàn ông thối tha sống sờ sờ, biết khóc
biết cười biết uống say, thích cái đẹp thích cười thích ‘hoa cúc’.
Lưu Anh Nam mắt lờ đờ nhìn Hồng Hà ôm búp bê, ợ hơi rượu, đầu lưỡi cũng ngắn đi một khấc, lẩm bẩm nói:
- Anh hình như uống hơi nhiều rồi, nhìn em đều nhìn ra bóng trùng…
Hồng Hà bó tay, con búp bê bơm hơi này rõ ràng kém cô quá nhiều, không
ngờ có thể coi thành bóng trùng, đây chẳng phải mắng người sao!
Hồng Hà nén giận, nũng nịu hô một tiếng:
- Ông xã, em tới rồi…
Nói xong, không đợi Lưu Anh Nam phản ứng lại, cô ném con búp bê tới,
như nhào vào trong ngực Lưu Anh Nam vậy. Lưu Anh Nam đã uống nhiều, song động tác vẫn rất nhanh nhẹn, ôm con búp bê vào trong lòng, ôm cứ gọi là chặt, trong miệng còn lầm bầm:
- Em mềm mại quá…
Hồng Hà
hít một hơi lạnh, buồn nôn từng hồi, nhưng cô lại không thể không nhìn
động tác gấp gáp của Lưu Anh Nam, còn nũng nịu hòa âm:
- Anh thật đáng ghét, đừng gấp như vậy mà, anh làm đau người ta đó, anh hư quá đi mất…
Hồng Hà nói lời này ngay cả bản thân đều nổi da gà, nếu trong ngực Lưu
Anh Nam là mình, kêu như vậy cũng chả sao, phản ứng tự nhiên mà. Nhưng
mình ở bên cạnh hòa âm, nhìn người đàn ông của mình thân mật với búp bê, đây cũng xem như khai sáng tình thú giữa tình lữ rồi, nên viết một tin
tức chuyên đề, thử phổ biến trong các cặp đôi, giúp những cặp đôi dồi
dào tinh lực, muốn tìm sự thỏa mãn kia phá tan ngăn cách của ‘đèn đỏ’,
giải quyết nhu cầu thời kỳ mang thai, tránh để đàn ông ngoại tình, ngăn
chặn bồ nhí.
Đồng thời Hồng Hà hoàn toàn nhìn ra, Lưu Anh Nam
đã say thật, chẳng những không phân được thật giả, ngay cả ‘mục tiêu’
cũng không tìm thấy, lăn lộn một hồi ở trên giường. Hồng Hà rất lo cứ
tiếp tục như vậy búp bê sẽ xẹp hơi…
Hồng Hà nén xấu hổ nhịn
cười, ở một bên ư ư a a, lời kích thích, thô tục ngày thường không dám
nói lần này đều dám nói ra, nói đến mức bản thân cô không nhịn được kẹp
chặt hai chân, lưỡi khô miệng đắng ngực nóng hầm hập, hận không thể xông lên chọc thủng con búp bê kia để thay thế.
Hồng Hà cố nén xúc động, lẳng lặng tới gần mép giường, thẹn thùng nói bên tai Lưu Anh Nam:
- Hoa cúc dễ trồng…
Lưu Anh Nam vốn đang mơ mơ màng màng trên giường nhất thời phấn chấn
tinh thần, xoay phắt người lại đè búp bê xuống dưới người, bắt đầu lần
mò về phía ass, nhưng mò cả nửa ngày cũng không tìm đúng chỗ. Đừng nói
bây giờ uống rượu, cho dù lúc tỉnh táo, hắn cũng chưa từng có bất kỳ
kinh nghiệm đi cửa sau nào.
Hồng Hà ở bên cạnh nhìn, tâm tình
rất phức tạp, cảm giác giống như Lưu Anh Nam đang lăn lộn trên giường
với người khác, không ngờ bỗng dưng có chút ghen tuông. Nhưng ngẫm lại
hắn coi búp bê thành mình, kích động đồng thời sốt sắng như thế, lại cảm thấy rất vui vẻ. Song nhìn Lưu Anh Nam giống như tê tê không ngừng tìm
cửa đột phá, Hồng Hà lại cảm thấy rất buồn nôn.
Hắn đâm chọt
rất lâu cũng không thể thành công khiến câu từ Hồng Hà đã nghĩ sẵn cũng
không có cơ hội kêu thành tiếng. Thấy Lưu Anh Nam nắm hai ngọn núi của
búp bê, Hồng Hà bỗng sáng mắt, thấp giọng hỏi:
- Lớn không? Có cảm giác gì?
Hồng Hà nheo mắt chờ Lưu Anh Nam trả lời, nói sai một câu ắt sẽ là mưa
giông bão táp. Song Lưu Anh Nam bỗng trầm mặc, cũng ngừng động tác thăm
dò hang động, Hồng Hà giật mình, còn tưởng hắn bỗng tỉnh rượu, lại thấy
đôi mắt Lưu Anh Nam vẫn mơ màng, động tác chập choạng, từ từ bò người
dậy, hai tay chống người, đôi mắt mơ màng nhìn búp bê dưới người, trên
mặt lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Chỉ nghe Lưu Anh Nam ợ hơi rượu, dịu giọng nói:
- Van xin em sau này đừng quá cố chấp kích cỡ của em nữa. Thời đại ngày nay, mọi người đều biết hai ngọn núi mà lớn đa phần đều là bị đàn ông
nhào ra, ngực nhỏ, vừa tay có thể chứng minh sự thuần khiết của em… Còn
anh, thích là em chứ không phải ngực của em. Tiểu Hà, em biết không, từ
lần đầu tiên gặp em, hình bóng của em đã in sâu vào trong đầu anh…
- Hình bóng của em hấp dẫn anh; sự dịu dàng của em quấn lấy anh; sắc
đẹp của em xâm nhập trái tim anh; lời nói của em khích lệ anh… Không có
em, thế giới của anh không còn màu sắc; không có em, bầu trời của anh
không có mây trắng; không có em, thể xác anh không có linh hồn… Hy vọng
lớn nhất trong cuộc đời anh chính là: ngày ngày cùng em rửa chân trong
một chiếc chậu, sống cùng nhau đến già…
Hồng Hà ngơ ngác nhìn
Lưu Anh Nam bày tỏ với búp bê ở trên giường. Người ta thường nói đàn ông sau khi say nói lời thật, từng câu từng chữ này giống như tiếng sấm nổ
vang bên tai Hồng Hà. Không ngờ rằng, Lưu Anh Nam lại yêu mình sâu sắc
đến vậy, chân tình đến vậy.
Hồng Hà run rẩy vươn tay vuốt khóe
mắt mình, không ngờ hơi ướt, cảnh vật trước mắt hơi mơ hồ, giống như phủ lên một lớp sương mù, trong lòng như giấu một chú nai nhỏ, đập bình
bịch không an phận, hai chân không chịu khống chế đi về phía người đàn
ông bộc lộ tình cảm sâu sắc với mình ở trên giường kia.
- Đối
với thế giới, em là một người, nhưng với anh em là cả thế giới. Anh vô
cùng may mắn mới có được em, thông qua đôi mắt em để hiểu rõ trái tim
em. Anh muốn dùng vòng tay rộng rãi để bảo đảm hạnh phúc trọn đời cho
em…
Lưu Anh Nam động tình nói, xòe hai cánh tay muốn ôm lấy con búp bê lạnh lẽo kia. Hồng Hà cảm động người đang run, tim đang rung,
nước mắt che mờ tầm mắt, cô nhào tới trước, lôi con búp bê ném sang một
bên, tự mình thế chỗ, chen vào trong lồng ngực ấm áp của Lưu Anh Nam,
khuôn mặt cọ vào ngực hắn, nước mắt cảm động rơi lên người hắn. Hồng Hà
vô cùng thâm tình nhìn Lưu Anh Nam nói:
- Hoa cúc dễ trồng…
Lần này Lưu Anh Nam sớm đã thoát khỏi vẻ ngơ ngơ, mê hoặc, vô cùng tinh thần lúc mới rồi, đôi mắt say lèm nhèm lúc này đang lấp lóe tia sáng,
nào còn có chút say rượu. Tay chân lanh lẹ, động tác linh hoạt, thần
binh mang tư thế đội trời, uy vũ hoành tráng, nhanh gọn lẹ lột sạch Hồng Hà. Đèn đỏ còn lười nhác chưa chịu đi, song Lưu Anh Nam đã không quan
tâm nữa, hắn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào bông hoa cúc xanh
mơn mởn chờ nở rộ kia…
Hồng Hà e thẹn nhắm mắt, trái tim vẫn bị lời của Lưu Anh Nam cảm động. Phụ nữ mà, cuối cũng vẫn không thoát nổi
cái cửa lời ngon tiếng ngọt này. Đồng thời câu chuyện này còn nói cho
chúng ta biết rằng, đàn ông muốn được toại nguyện, ngoài việc chuốc phụ
nữ say, hoặc chính là tự giả say…