Tình trường nhiều sóng gió, đàn ông có bốn điều sợ: một sợ người tình
mang thai, hai sợ vợ liều mạng, ba sợ gái gọi có bệnh, bốn sợ yếu sinh
lý khi còn trẻ!
Tuy bây giờ phụ nữ bên cạnh Lưu Anh Nam vẫn chưa
phân ra ai là vợ ai là người tình, nưng càng là như thế càng đáng sợ.
Bởi vì giữa vợ và người tình, do thân phận khác nhau cho nên tồn tại sự
chênh lệch cực lớn, đàn ông có khả năng thích người tình nhiều hơn,
nhưng cuối cùng vẫn sẽ trở lại bên cạnh vợ.
Mà ý nghĩ của Lưu Anh Nam là, đều coi mỗi cô gái phát triển theo hướng vợ, không phân thứ hạng.
Cho nên bất kỳ ai mang thai, liều mạng hắn đều sợ.
Lưu Anh Nam nhảy lên taxi, đi thẳng tới ngoại ô phía Tây thủ đô, lộ trình
khá xa, nhìn dụng cụ đo trên taxi nhảy lên điên cuồng, trái tim Lưu Anh
Nam cũng vọt theo, suýt nữa trụy tim.
Thủ đô quả nhiên ghê gớm,
Lưu Anh Nam mới tới một ngày đã tràn đầy thể nghiệm một đặc điểm lớn
nhất của thủ đô, đó chính là: đắt đỏ!
Có điều cũng chả sao, đắt
nữa dù sao cũng có Lăng Vân chi trả. Hắn dứt khoát không nhìn dụng cụ đo lường, nhìn con phố náo nhiệt bên ngoài, đến đâu cũng là núi người biển người, có nơi người đi vội vã, có nơi nhàn nhã tự tại, muôn hình vạn
trạng.
Đây chính là thủ đô, là kinh thành, dưới chân Thiên tử,
vừa là nơi tàng long ngọa hổ, vừa rồng rắn lẫn lộn. Nơi đây ngoại trừ là trung tâm kinh tế chính trị, còn là trung tâm văn hóa, trung tâm thời
thượng.
Tuy khí trời đã gần cuối thu, đã rất lạnh nhưng trên
đường vẫn giữ nguyên mười nữ chín tất chân, chín tất chân tám đen, tám
đen bảy hở… Song, bảy hở sáu thô (eo), sáu thô năm ngắn (chân), năm ngắn bốn cong, bốn cong ba mông, ba mông hai xấu, có thể nói là một tập đoàn sát thủ.
Phụ nữ có nhan sắc thực sự, mùa nào mặc quần áo đó, hơn nữa mặc gì cũng đẹp, còn thời tiết rét lạnh vẫn mặc váy ngắn tất chân,
toàn bộ đều nhan sắc thường thường, dựa vào ‘hở’ để hấp dẫn ánh mắt.
Giống như trên phố lúc này, hở không ít, nhưng đều là những người eo thô chân ngắn mông to mặt tròn, vào mùa hè hở ra không ai nhìn, bây giờ hở
ra còn có người ghé mắt.
Lưu Anh Nam rất nhanh liền mất đi hứng
thú, nhìn một vài danh thắng cổ tích đang không ngừng đi ngang qua, có ý nghĩa lớn lao nổi danh toàn quốc, quan sát ở khoảng cách gần như thế
quả thật cảm thấy khí thế hùng vĩ, đúng là mang theo thế thủ lĩnh dẫn
đầu.
Thành phố điện ảnh Lưu Anh Nam dừng chân lúc nãy ở ngoại ô
phía Đông thủ đô, mà bây giờ phải đi ngoại ô phía Tây, gần như đi xuyên
ngang cả thủ đô, vừa nhìn thấy tình trạng của mọi người ở thủ đô, vừa du lãm rất nhiều thắng cảnh, có thể nói là chuyến đi không tệ. Chỉ là giá
taxi quá cao, hơn nữa đường cũng quá dài mà thôi.
Khi họ tới gần
địa điểm Lăng Vân nói, ước chừng đã qua hai giờ. Song điều này cũng
khiến Lưu Anh Nam nhìn thấy một trong số các cảnh quan nhân văn lớn nhất thủ đô: kẹt xe.
Một làn hai làn đều có thể kẹt thành như vậy, có lẽ không bao lâu nữa, khi mà dân số thủ đô vẫn tăng nhanh thì ngay cả
đường cho người đi bộ cũng sẽ ùn tắc. Đến lúc ấy người đi bộ dựa theo
mắt một mí mắt hai mí để phân chia làn đường, mắt một mí đi làn một, mắt hai mí đi làn hai, một bên một mí một bên hai mí đi vào nửa đêm, đeo
kính râm xem như cố ý che thẻ đi đường, cắt mắt hai mí xử lý dựa theo
thẻ giả…
Lưu Anh Nam cười hềnh hệch ảo tưởng. Trông như vậy, thực ra tốt hơn vẫn là sống trong thành phố nhỏ, nhịp sống không nhanh như
vậy, hơn nữa nhà cửa ở ngay đó, làm gì cũng thuận tiện. Đừng mù quáng
hướng đến sự phồn hoa của thành phố lớn, nên biết đằng sau phồn hoa là
xốc nổi, hư vinh, coi trọng vật chất…
Đúng lúc này xe bỗng dừng
lại. Lưu Anh Nam hơi sững sờ, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một mảnh cây
xanh hóa, cây cỏ xanh tươi mênh mông vô bờ, hệt như nối liền đất trời. Ở nơi không xa có một hồ nước xanh biếc hệt như một viên minh châu trên
thảo nguyên xanh, phản chiếu bầu trời xanh ngắt, đám mây dường như cũng
đang bồng bềnh trong nước.
Trên thảo nguyên xanh có đàn dê đang
đi lại, có chó con đang nô đùa, bươm bướm bay múa, ven hồ có vài con
thiên nga đang uống nước, trong nước có uyên ương thành cặp. Hết thảy
những điều này đều khiến Lưu Anh Nam trợn tròn mắt.
Lúc nãy đi
suốt dọc đường chỗ nào cũng là kiến trúc bê tông xi măng cốt thép, tràn
đây sự phồn hoa và ồn ào của đô thị lớn. Nhưng cảnh trước mắt bỗng biến
thành như vậy, tạo cho người ta cảm giác giống như xuyên không, đi tới
một thế giới khác.
Tài xế dừng xe lại, nhưng đằng trước vẫn có
một con đường xi măng sạch sẽ bằng phẳng, hơn nữa không hề có chiếc xe
nào. Lưu Anh Nam buồn bực nói:
- Sao thế bác tài, đi tiếp đi chứ, chú dẫn tôi đi đâu thế này, sao lại là một thảo nguyên thế hả?
- Đây không phải thảo nguyên, chỉ là một khu cây xanh hóa tư nhân. –Tài xế nói:
- Con đường phía trước cũng là làn xe tư nhân, xe từ ngoài tới không được phép đi vào. Tiên sinh, tôi không biết anh muốn đi đâu nhưng tôi chỉ có thể đưa anh tới đây thôi. Hơn nữa, tiếp tục đi vào cần phải có người
đón anh.
- Móa, đây lẽ nào là đường Suối Vàng, mình không thể đi, còn cần có người tiếp dẫn sao? –Lưu Anh Nam tức giận nói, không nhìn
thấy Lăng Vân, tiền trong túi hắn không đủ trả tiền xe.
Tài xế
cười khổ không lên tiếng. Lưu Anh Nam nhìn ngó phía trước, chỉ thấy cách đó không xa có vài tòa kiến trúc đặc biệt, mái đỏ tường trắng, cao thấp đan xen, xung quanh cổ thụ rợp trời, còn có một biển hoa oải hương tím. Từ xa nhìn lại khiến người ta thoải mái tâm thần, hệt như chốn Bồng Lai tiên cảnh.
- Bác tài, đây rốt cuộc là đâu? Chúng ta không phải đi nhầm chỗ đấy chứ? –Lưu Anh Nam ngạc nhiên hỏi.
Tài xế lại rất quả quyết nói:
- Nếu anh xác định anh tới đầu cuối ngoại ô phía Tây, vậy chính là nơi
này tuyệt đối không sai. Còn về đằng trước, là trang viên Lăng Thiên,
thuộc về một gia tộc lớn mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Thảo nguyên, cây xanh hóa, biển hoa, nước biếc, sân vườn ở đây toàn bộ
đều thuộc sở hữu của họ, mọi thứ đều là tư nhân sở hữu. Nhưng lại rất ít người biết, cũng chỉ có nhân vật lãnh đạo cấp trên và những tài xế taxi ngày ngày chạy đôn chạy đáo như chúng tôi mới hơi hơi biết một chút về
nơi đây.
Vừa nghe tài xế nói như thế, Lưu Anh Nam biết mình tìm
đúng rồi. Hắn cũng hiểu sâu sự khổng lồ của gia tộc Lăng Vân, nhưng
không ngờ lại phô trương như thế. Có được trang viên tư nhân ở thủ đô,
tự tạo ra chốn thần tiên với sân vườn cây xanh hóa, non xanh nước biếc,
đúng là không để quản lý thành phố và cục di dời, cục tài nguyên đất
đai, cục quy hoạch thành phố, cục quản lý nhà ở vào trong mắt mà.
Nghe cái tên trang viên của người ta – Lăng Thiên – ngự trị trên chín tầng
trời, siêu thoát hết thảy, bá khí tung hoành. Hơn nữa người ta từng giúp đỡ Thái tổ gầy dựng giang san, từng trợ giúp Thái tông làm kinh tế,
công trạng lớn lao, địa vị siêu nhiên. Lưu Anh Nam tin rằng gia tộc lớn
như vậy ở trong nước không chỉ có một.
Khác biệt giai cấp, chênh
lệch giàu nghèo luôn tồn tại ở bất kỳ một quốc gia nào trên thế giới,
đây là điều vĩnh viễn không thể xóa bỏ, nhưng người có tiền có quyền,
không phải là có đặc quyền riêng, tương tự cũng chịu sự ước thúc của
pháp luật, của chuẩn mực đạo đức. Đây chính là sự bình đẳng.
Mà
Lăng gia cũng thế, tuy là thế lực siêu nhiên nhưng chưa từng phát sinh
chuyện lấy mạnh hiếp yếu, hoành hành ngang ngược, gây họa dân chúng bao
giờ. Cho nên cũng không có ai quá để ý, đương nhiên cũng có người đỏ
mắt, song cuối cùng đều không có kết cục tốt. Người ta không gây chuyện, nhưng chắc chắn không sợ chuyện.
Lưu Anh Nam đang nghĩ lúc này
chính là, ban nãy giọng điệu Lăng Vân hung hãn như vậy, hiển nhiên là
đang tức giận. Giờ lại là sân nhà của cô, gia tộc lớn đến thế, bảy tổ
tám đời gộp lại có bao nhiêu người chứ, anh vợ em vợ cùng lên mình chắc
chắn phải chịu thiệt.
Lưu Anh Nam thoáng do dự rốt cuộc nên xuống xe hay không, hoặc mình cũng gọi vài trợ thủ đến. Nhưng Hắc Bạch Vô
Thường và Ngưu Đầu Mã Diện, rốt cuộc gọi ai mới được?