Xe lửa kêu xình xịch lao về trước, chỉ mất hơn một giờ đồng hồ liền đi
tới thủ đô ai ai cũng hướng về, trung tâm văn hóa kinh tế chính trị của
đất nước.
Mỗi ngày đều có hàng trăm vạn người tới đây, hoặc du
lịch ngắm cảnh, hoặc định cư trú lại, hoặc tìm việc làm công, tóm lại ai ai cũng hướng về cuộc sống thoải mái sầm uất ở nơi đây, nhưng đa phần
người là lòng đầy ước ao, chuẩn bị thực hiện hoài bão, thi triển quyền
cước mà tới. Cuối cùng đều là mang theo hành lý, để lại nỗi thương cảm
vô tận, máu và mồ hôi, mang theo oán niệm lặng lẽ rời đi.
Con người luôn hướng về chỗ cao điều này tự nhiên không sai, nhưng còn phải lượng sức mới được.
Vài ngày trước thấy một thanh niên 9x viết thư cho chính phủ, nói mình rất
khổ sở, cô ả ở xa ngàn dặm tới thủ đô làm công, hy vọng gây dựng lên một mảnh trời riêng cho mình. Nhưng vừa tới vài ngày, do du lãm danh lam
thắng cảnh của thủ đô, quen thuộc với hoàn cảnh liền tiêu hết tiền dùng
để gây dựng sự nghiệp, sau đó lăn lộn làm nhân viên phục vụ trong quán
ăn cỡ nhỏ nào đó, lương tháng mới chỉ hơn ngàn, hoàn toàn không ăn nổi
thịt, cuộc sống cực kỳ nghèo khó, viết thư cho chính phủ hy vọng có thể
gây sự chú ý, được sự coi trọng, nhận được cải thiện.
Nhưng, cô
vừa tới, đầu tiên không căn cứ theo năng lực và đặc điểm của mình đi tìm công việc tương ứng, ngược lại tiêu tiền đi du lịch khắp nơi, cô rốt
cuộc tới đây làm gì? Hơn nữa tiền bỏ ra để du lịch, nếu giữ lại liệu có
đáng để ăn một bữa thịt hay không?
Cuối cùng vẫn là lăn lộn vào
quán cơm kiếm hơn ngàn tệ. Tôi nghĩ bây giờ cho dù lương khởi điểm của
nhân viên phục vụ quán ăn trong thị trấn nhỏ cũng không chỉ tẹo teo như
vậy chứ, mà làm nhân viên phục vụ vì sao phải tới thủ đô chứ?
Loại người này chính là chỉ nhìn thấy mặt nổi trội của những thành phần tri
thức kia, cuộc sống hơn hẳn, nhìn thấy cuộc sống tiêu tiền của đám nhà
giàu trong thành phố lớn, tưởng mình chỉ cần đi tới cũng có thể có được
cuộc sống tương tự như thế.
Nhưng bạn lại không nhìn xem, người
ta có được cuộc sống như vậy phải trả bằng biết bao sự cố gắng và mồ hôi nước mắt, có lẽ lúc bạn đang du lịch ngắm cảnh, người ta đang khổ cực
làm việc ở đâu đó.
Có một câu nói rất hay, ở nhà ngàn ngày tốt,
ra cửa nhất thời khó. Nơi nào cũng không tốt bằng nhà mình, người ta hay nói thành phố lớn phát triển, cơ hội nhiều, nhưng cơ hội đều là dành
cho người có sự chuẩn bị, có năng lực, không phải ai tới cũng có thể đạt được thành công.
Đạo lý thà làm đầu gà không làm đuôi phượng ai
ai cũng hiểu, chỉ là rất ít người làm được. Trong thời đại vật chất đứng hàng đầu này, mọi người đều vót nhọn đầu để lách vào trong phù hoa.
Lưu Anh Nam đi ra lối thông nhà ga, xung quanh toàn bộ là người tới thủ đô
kiếm sống từ bốn phương tám hướng, trên mặt mỗi người đều là nụ cười
tràn đầy lòng tin, cả người tràn đầy tinh thần, chuẩn bị thi triển quyền cước, sáng tạo ra mảnh trời riêng của mình. Trong đó thanh niên chiếm
số đông, còn có rất nhiều cô gái trẻ tuổi, mặc quần áo đẹp, trang điểm
đậm, dùng tư thái xinh đẹp nhất tiến vào thủ đô.
Ra khỏi nhà ga,
trên quảng trường của nhà xa, khung cảnh rung động kia càng khiến Lưu
Anh Nam líu lưỡi. Không hổ là quốc gia đông dân nhất thế giới, cho dù
lúc này đã là nửa đêm canh ba, nhưng trên quảng trường vẫn nhung nhúc
đầu người, chỉ có một bộ phận rất nhỏ lên xe lửa, đại đa số đều là vừa
xuống xe lửa, lòng đầy lý tưởng và niềm tin chờ người tới đón, hoặc ngỡ
ngàng nhìn nhà cao tầng đèn đuốc sáng trưng ở xa xa, đang nghĩ đến tương lai nơi đó cũng sẽ có nhà thuộc về mình, lại không ai xem xem bây giờ
mình nên nghỉ chân ở đâu.
Ngoài đó ra nhiều nhất chính là tài xế
taxi và nhân viên kéo khách của khách sạn, biển hiệu khách sạn đủ màu tổ hợp thành một phong cảnh sáng đẹp, phong cảnh độc hữu của quốc gia.
Ngoài ra trong mắt Lưu Anh Nam còn nhìn thấy rất nhiều du hồn dã quỷ, con nào con nấy vẻ mặt u sầu, loanh quanh không mục đích. Hễ là du hồn dã quỷ
quanh quẩn gần trạm xe, về cơ bản đều là chết tha hương, mong mỏi lá
rụng về cội, chỉ tiếc họ không trở về được nữa.
Lưu Anh Nam thầm cầu nguyện cho họ, hy vọng đường xuống Suối Vàng không gập ghềnh, cũng hy vọng họ đừng lưu luyến nữa.
Song hắn ngoài cầu nguyện ra, đồng thời còn đang đọc thầm địa chỉ khách sạn
Hồng Hà nói cho hắn. Đừng thấy hai ngọn núi của cô nàng không lớn, ngày
bình thường đoan trang nền nã, nhã nhặn lễ phép, nhưng đóng cửa kéo rèm
trải giường chiếu, cũng khá là cuồng dã, hơn nữa vừa mới ăn tủy mới biết nó ngon, đang trong đỉnh cao của sự nhiệt tình, gọi cuộc điện thoại
cũng cực kỳ khiêu khích.
Lưu Anh Nam chà tay, có chút sốt ruột,
kệ cmn thủ đô, kệ cmn dòng người làm công, kệ cmn du hồn dã quỷ đi, cái
gì cũng không bằng cuộc sống và bạn gái của mình.
Hắn vội vã nhảy lên một chiếc taxi, cũng không mặc cả, lên là đi, thích tính thế nào
thì tính, dù sao hắn cũng chẳng phải danh nhân gì, cũng chẳng phải bình
luận viên xã hội gì cả, cho dù ngồi taxi bị chém, kêu khổ trên blog cũng sẽ không có ai để ý hắn, càng sẽ không có thị trưởng tự mình xin lỗi.
Song xe vừa bắt đầu lái, việc đầu tiên tài xế làm chính là gọi điện cho vợ,
nói với vợ mình kéo được khách, đêm nay có thể kết thúc sớm công việc.
Lưu Anh Nam ứa mồ hôi lạnh, nhân lúc tài xế tâm tình tốt, hỏi thăm mới biết thì ra khách sạn Hồng Hà đang ngụ ở khu ngoại ô cách xa thủ đô nhất.
Mà thành phố Lưu Anh Nam đang sống có cùng một dãy núi với thủ đô, từ vị
trí hiện tại của Hồng Hà, chỉ cần bỏ qua hai ngọn núi thì chính là thành phố của họ. Bây giờ thuê taxi đi từ nhà ga cần hai giờ, sớm biết vậy
Lưu Anh Nam trực tiếp trèo đèo lội suối, so với tốc độ này còn nhanh
hơn.
Trò chuyện trên xe với tài xế mới biết, thì ra nơi đó là
ngoại thành thủ đô, do phong cách tươi đẹp, diện tích lại rất rộng rãi,
cho nên được quy hoạch thành khu du lịch ngắm cảnh, mà hấp dẫn người ta
nhất vẫn là khu vực phim trường do nhiều đài truyền hình cùng ông trùm
thương nghiệp đầu tư hàng triệu tệ xây dựng lên.
Hiện tại phim
ảnh trong nước xem trên TV có 70% đều hoàn thành ở đây. Bất kể nội cảnh
hay ngoại cảnh, là bối cảnh hiện đại hay cổ đại, nơi này đều có. Hơn nữa chế tạo giống y như đúc, lớn đến cung điện hoàng thành của phương Đông, trang viên pháo đài của phương Tây, nhỏ đến bộ lạc thôn xóm, núi tuyết, bãi cỏ, vũ trụ tinh không, thế giới ma pháp huyền ảo, nơi đây cần gì có nấy, mỗi ngày hấp dẫn hàng đống đoàn đội điện ảnh quốc tế về đây lấy
cảnh quay phim.
Đồng thời thành phố điện ảnh hưởng danh quốc tế
này cũng mở ra với người ngoài, hằng ngày đều có hàng vạn lượt du khách
hâm mộ mà tới, muốn xem xem nơi thần tượng quay phim, đồng thời bản thân cũng có thể cảm nhận đủ mọi thứ trong đại thế giới, có thể ở trong
hoàng cung, trong pháo đài cổ, đỉnh núi tuyết, trong vũ trụ, vô cùng
sung sướng.
Hồng Hà vừa mới chuyển sang phóng viên giải trí, xuất hiện ở đây rất bình thường. Xung quanh thành phố điện ảnh có rất nhiều
khách sạn, tài xế thường xuyên lôi kéo khách tới, cho nên rất dễ tìm
thấy. Khách sạn không tính quá đắt nhưng cũng không rẻ, tuy sắc trời đã
rất muộn nhưng vẫn có du khách lục tục kéo tới đặt phòng trước, ngày mai có thể từ từ du lãm.
Khi Lưu Anh Nam đi vào khách sạn, nhìn thấy trước bục có hai nhân viên phục vụ đang trực ca, một nam một nữ. Cho dù đã nửa đêm nửa hôm, hai người vẫn trò chuyện quên cả đất trời, thể hiện trọn vẹn tinh túy của việc nam nữ kết hợp làm việc không mệt mỏi…