Lăng Vân cực kỳ khinh thường vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, nhà giàu mới phất của Lưu Anh Nam, nhưng hành động của cô càng khiến Lưu Anh Nam khiếp
sợ.
Cô nàng này biết rõ những ông trùm thương trường nổi tiếng
quốc tế ấy đều là Dracula, nói một cách nghiêm túc đều là ma quỷ đã chết ngàn năm, nhưng cô không thèm để ý, kiên trì nhờ Tiểu Cương sắp xếp,
không ngờ muốn bàn chuyện làm ăn với người ta.
Lưu Anh Nam tuy
rất bó tay nhưng cũng thấu hiểu, đây chính là thương nhân. Nếu có lợi
nhuận 50%, họ sẽ làm liều, nếu có lợi nhuận 100%, họ dám giẫm đạp hết
thảy mọi pháp luật ở Nhân gian, nếu có lợi nhuận 300%, họ dám phạm bất
cứ tội danh nào, thậm chí dám mạo hiểm bị treo cổ.
Đây chính là
bản chất của nhà tư bản, Lăng Vân từ nhỏ được bồi dưỡng thành thương
nhân, thậm chí được coi thành người nối nghiệp của gia tộc, cho nên cô
đã nuôi thành thói quen lợi ích gia tộc là trên hết, lúc nào cũng nghĩ
tới kinh doanh cho gia tộc.
Bây giờ con người vì lợi ích, cho dù
buôn bán người sống cũng có người làm, huống hố là yêu ma quỷ quái. Lưu
Anh Nam không chút hoài nghi, nếu tên gian thương nào đó có thể nhìn
thấy Ngưu Đầu Mã Diện, tuyệt đối sẽ lôi Ngưu Đầu đi lò mổ, kéo Mã Diện
đi làm cao, cho dù Mạnh Bà tới cũng có khả năng bị đẩy vào hố lửa.
Song, cho dù có lợi ích kinh tế cực lớn, nhưng Lăng Vân dù sao cũng là một cô gái yếu đuối, cô vẫn không dám giao tiếp với Dracula, cô còn muốn kéo
Lưu Anh Nam đi cùng. Điều này với gia tộc mà nói chính là một công lớn,
nếu thành công thì chuyện của cô và Lưu Anh Nam sẽ thuận lợi hơn rất
nhiều.
Có điều Lưu Anh Nam chỉ lạnh nhạt phất tay, nghiễm nhiên mang bộ dáng quý tộc chủ nô lệ, bực mình nói:
- Bảo Tiểu Cương đi làm.
Đây chính là vẻ mặt tiểu nhân đắc chí điển hình mà. Lăng Vân bừng bừng tức
giận, vừa định động thủ thì thấy Tiểu Cương bỗng vẻ mặt khó xử chà tay
đi tới nói:
- Chủ nhân, tôi không biết tiền bạc vào thời này rốt
cuộc quan trọng cỡ nào, nhưng đám con cháu của tôi ở Tây Dương đã bị dồn vào đường cùng, đi tới đây, một là vì đánh thức tôi hòng duy trì gia
tộc, hai là vì tìm thức ăn.
- Có ý gì? –Lưu Anh Nam hỏi.
- Tiểu Cương chà tay nói:
- Ở phương Tây, họ vì giải quyết đói khát, tuy chưa đến mức rơi vào giấc
ngủ say vĩnh hằng, cũng đã bắt đầu đào mồ quật mả tìm thi thể hút máu
rồi. Nếu không tới đây, chúng đều định lập đoàn đi Ai Cập đào những xác
ướp kia hút máu rồi. Xin chủ nhân từ bi, trước tiên hãy giải quyết vấn
đề đói khát của chúng tôi đi.
Tiểu Cương đã xác định Lưu Anh Nam
chính là chủ nhân sáng tạo ra y, đương nhiên không gì không làm được.
Nhưng y lại không biết, thực ra y trong mắt chủ nhân chẳng qua chỉ là
một vật thí nghiệm thất bại, không hủy y là vì trong thời gian thí
nghiệm bật lên tác dụng làm bạn với chủ nhân. Nhưng yêu cầu của y chủ
nhân tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Song Anh Nam ca là một người cao
thượng, một người thích giúp người, một người có yêu cầu ắt đáp ứng, một người dâm đãng đáng khinh. Quan trọng nhất Tiểu Cương nếu đã được đưa
tới cửa, vào thời đại rối ren này, trong tình thế trước có oan hồn ác
quỷ, sau có Trương công tử theo sát sau lưng, các đại ca Âm Tào Địa Phủ
giả ngây giả ngô, hắn thực sự rất cần trợ giúp, nếu có thể lôi kéo một
bầy Dracula, thì chắc chắn có thể bật lên tác dụng rất lớn, hơn nữa đám
Dracula này đều rất có tiền.
Lưu Anh Nam vung tay lên, lập tức
quyết định dẫn họ đầu tiên đi kiếm thức ăn, coi thành quà gặp mặt của
chủ nhân. Điều này làm Tiểu Cương mừng rơn, chủ nhân luôn lạnh lùng
trong lòng y, ngay cả chư thần trong trời đất đều không để vào mắt ai
ngờ lại đáp ứng yêu cầu của y. Xem ra nghiên cứu về sinh mạng mới của
chủ nhân nhất định đã thành công, ít nhất rất nhân tính hóa.
Song hành động của Lưu Anh Nam lại dọa Lăng Vân giật nảy mình, đám người này đều là Dracula, tuy có tính hạn chế, tính tự chủ rất mạnh, sẽ không đi
hại người, nhưng cũng không thể dẫn đám hơn trăm người này đi khắp thế
giới tìm thi thể chứ?
Cô vốn định ngăn cản Lưu Anh Nam, nhưng lại không muốn đắc tội với những ông trùm thương nghiệp nọ. Hơn nữa, cô chỉ là một thương nhân, chẳng phải sứ giả chính nghĩa gì cả, ngược lại bản
thân còn thường xuyên bị yêu ma quỷ quái quấy rầy, tóm lại, việc này
không cần cô phải lo.
Vả lại, cô vững tin rằng, Lưu Anh Nam tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện trái lẽ thường gì, đây là nhân phẩm bảo chứng.
Hai mươi phút sau, Lăng Vân hoàn toàn buông lỏng, cũng rất vui vì sự tín
nhiệm của mình với Lưu Anh Nam không uổng phí. Đây chẳng những không
tính là chuyện tàn nhẫn hại người gì, ngược lại còn là việc tốt giúp
người, phát triển kinh tế trong vùng.
Một bầy Dracula tóc vàng
mắt xanh, dáng người cao to, còn là ông trùm thương nghiệp nổi tiếng thế giới, dưới sự dẫn đường của Lưu Anh Nam, lái một đoàn siêu xe sang
trọng, thật sự đúng là khi thì xếp thành hình chữ ‘hoành’, khi thì hình
chữ ‘tráng’ ở trên đường, ùn ùn đi tới con hẻm cách nhà Lưu Anh Nam
không xa, xe sang chặn kín con hẻm nhỏ.
Con hẻm nhỏ này ở giữa
hai tòa nhà cũ, bình thường thoạt nhìn không bắt mắt, nhưng buổi tối mỗi ngày lại là một trong số những đoạn đường sầm uất náo nhiệt nhất trong
vùng, tổng cộng có hai nơi sầm uất nhất, một là chợ đêm, hai chính là
nơi này, phố ăn vặt.
Nơi đây là nơi tốt nhất để ăn tối, ăn đêm,
hơn nữa đủ các loại đồ ăn, bất kể là các món nướng, mì sợi, xào, lẩu
muôn hình muôn vẻ, món ăn trời Nam đất Bắc đều có, là nơi Lưu Anh Nam
thích nhất.
Hắn dẫn một đám người Tây, lũ lượt xuất hiện trong
con hẻm. Vừa xuất hiện, ông chủ quán đồ nướng bên ngoài cùng liền chào
hỏi với hắn:
- Anh Nam ca, lâu lắm không gặp, vào trong thôi, hôm nay có thận rất tươi.
- Hay lắm, hãy nướng cho anh trước đi, lát nữa anh tới lấy. –Lưu Anh Nam
cười đáp, dẫn đám người ùn ùn đi về phía trước, không lâu sau lại có ông chủ quán đồ xào chào hỏi:
- Ơ, Anh Nam ca tới rồi, mau mời vào trong, hôm nay vẫn là món cũ, bầu dục xào…
- Được được, bảo đầu bếp làm đi, bỏ ít hạt tiêu đừng ảnh hưởng nguyên vị. –Lưu Anh Nam phân phó nói.
Lăng Vân trước sau theo bên cạnh hắn, mày dần dần nhíu chặt, vừa đi thêm hai bước, gặp được một quán lẩu, ông chủ càng nhiệt tình, không thèm chào
hỏi Lưu Anh Nam, trực tiếp hô ra đằng sau bếp:
- Mau, mang thận hầm lên, Anh Nam ca tới rồi…
Lăng Vân cố nén xúc động muốn động thủ, cười lạnh hỏi:
- Anh Nam ca, em phát hiện gần đây mặt anh càng lúc càng dài thì phải?
- Thật à? –Lưu Anh Nam ngơ ngơ vuốt cằm mình.
- Đương nhiên. –Lăng Vân nghiến răng nghiến lợi:
- Anh vừa thận nướng, thận xào, thận hầm, ăn mình thành mặt thận heo rồi. Còn nữa, anh không phải nói hiến tinh chỉ hiến một lần thôi sao, cần gì phải bồi bổ như vậy hả? Bình thường không lãng phí tinh hoa đấy chứ?
Lưu Anh Nam cười xấu hổ, né câu hỏi của cô, hô to với một cửa tiệm đằng sau cô:
- Đại Văn, Tiểu Văn, khách lớn tới cửa, mau ra ngoài tiếp khách nào…
Theo tiếng hô của Lưu Anh Nam, tiệm cơm tối om, hơi rờn rợn ở đằng sau mở
cửa ra, hai cậu thanh niên mặt quắt tai dơi xuất hiện. Nhìn thấy Lưu Anh Nam, trên mặt lập tức tỏa ra nụ cười sáng lạn, lại nhìn hơn trăm người
Tây đằng sau Lưu Anh Nam, càng mừng húm, một người trong đó vội vàng
nói:
- Ui, anh Nam, để ý việc buôn bán của tụi em quá mà, dẫn
theo nhiều người như vậy, nghĩa khí quá. Được rồi, pín bò, ngọc dương,
nầm dê hôm nay toàn bộ đều tặng anh!
Lưu Anh Nam mừng húm, Lăng Vân đổ mồ hôi, không nhịn được kéo Lưu Anh Nam nói:
- Thân thể anh rốt cuộc hư nhược đến cỡ nào mà cần tẩm bổ như vậy, nếu em muốn, anh còn ‘tác dụng’ sao?
Lưu Anh Nam không nói hai lời, kéo thẳng tay cô đụng đụng thần binh còn
chưa sống lại đã rất cứng của mình. Lăng Vân sợ hãi vội vàng rút tay về, hung hăng lườm hắn hai cái, khuôn mặt đỏ bừng.
- Anh luôn thích
ăn quán này, bây giờ ca có tiền rồi, hôm nào dẫn em đi Tây Ban Nha, nơi
đó thường xuyên tổ chức đấu bò, bò chết trong cuộc đấu sẽ trở thành thực phẩm để cung ứng, trong đó pín bò đắt nhất, anh nhất định phải tới nếm
thử. –Lưu Anh Nam bừng bừng hưng phấn nói, đây là một giấc mộng nhỏ của
hắn.
Lăng Vân tức giận lườm hắn nói:
- Em còn lâu mới đi, đi xa một chuyến chỉ vì xem anh ăn pín bò à?
- Đương nhiên không phải. –Lưu Anh Nam cười hì hì nói:
- Em nên biết, chẳng phải mỗi trận đấu đều là hiệp sĩ đấu bò thắng, nếu bò thắng… em cũng có thể nếm thử pín!
- Xí… -Lăng Vân hung hăng xì một tiếng:
- Em còn khuya mới ăn thứ tởm lởm đó!
- Đừng nói quá dứt khoát thế chứ, anh có dự cảm, một ngày nào đó em nhất
định sẽ ăn, hơn nữa còn… -Lưu Anh Nam đắc ý nói, sắc mặt Lăng Vân đỏ
bừng, hận không thể bỏ chạy.
Đừng thấy quán ăn nọ rờn rợn, thoạt
nhìn rất vắng vẻ, nhưng bên trong chỉnh trang rất sạch sẽ gọn gàng, diện tích cũng rất lớn, đủ để chứa hơn trăm người cùng ăn. Mà hai ông chủ
Đại Văn và Tiêu Văn ở đây, thực ra là biệt danh Lưu Anh Nam đặt cho họ,
bởi vì họ cũng là dựa vào máu mà sống.
*Đại Văn – Tiểu Văn: muỗi lớn – muỗi nhỏ.
Đương nhiên họ chẳng phải Dracula gì cả, là người sống sờ sờ, dung mạo xấu xí là vì hồi nhỏ dinh dưỡng không đủ, cha họ là đồ tể nổi tiếng gần xa,
ngoài việc chưa giết người ra, thứ khác như gà vịt chó mèo toàn bộ đều
giết qua.
Chỉ có điều, vị đấu sĩ phấn đấu đứng đầu giới đồ tể này rốt cuộc chém giết viên mãn, xuống Âm Tào Địa Phủ trả sát kiếp. Nhưng
lại vì oán niệm không tiêu tan dẫn đến linh hồn trù trừ không thể về Địa Phủ. Mà sở dĩ ông ta oán niệm không tiêu tan, chấp niệm không ngờ lại
là con heo vừa mới giết trên thớt.
Ông ta bệnh tới rất đột nhiên, có thể nói là đột tử. Lúc ấy đang giết heo, một dao đâm vào còn chưa
rút ra thì mình đã ngã xuống trước, cảm giác khi đó dường như một dao
kia đâm vào trái tim mình vậy. Mà ông ta không yên lòng nhất, không ngờ
lại là sợ tiết heo không hứng kịp mà chảy ra ngoài lãng phí.
Đương nhiên, ông ta còn lo lắng cho hai đứa con trai của mình, con lớn mới
mười bảy tuổi, con út mười lăm tuổi, học tập không ra gì sớm đã rời khỏi trường học, nhưng do giới đồ tể có quy củ không đến mười tám tuổi,
Dương khí không đủ không thể động dao, không thì không gánh chịu nổi sự
bám víu của oan hồn sinh vật dưới dao.
Cho nên, ông đồ tể chết
đột ngột, vừa lo tiết heo đang giết chảy ra ngoài, lại lo cho hai đứa
con không có cách sinh tồn, cứ thế oan hồn không tiêu tan, cuối cùng gặp được Lưu Anh Nam.
Hai người con trai của ông ta tuy còn chưa đến tuổi có thể bắt đầu cầm dao, nhưng nhiều năm theo cha học nghề, như nào là lột da, cạo lông, làm nội tạng, họ đều làm được dễ dàng. Nhất là
hứng tiết, là việc mỗi một người học nghề hằng ngày làm nhiều nhất, mà
am hiểu nhất chính là: làm đậu hủ máu, dồi lòng.
Lưu Anh Nam bỏ
công bỏ sức giúp hai thằng bé mở ‘nhà hàng Huyết Trì’ này. Cho dù cái
tên đáng sợ, khung cảnh lạnh lẽo, nhưng vì tay nghề hai đứa trẻ làm đậu
hủ máu rất ngon, vị thơm, còn có rất nhiều khách quen, ít nhất không cần buồn lo cho ba bữa cơm.
Cứ thế, vị đồ tể cha an lòng xuống Địa
Phủ, hơn nữa trực tiếp bị đưa vào địa ngục ‘Núi Đao’. Đây là nơi quy tụ
cuối cùng của mỗi một vị đồ tể và người từng giết sinh vật, ở Âm Tào Địa Phủ không có phân biệt cao thấp sang hèn, vạn vật thế gian đều là sinh
linh, ai cũng không có quyền tước đoạt tính mạng của sinh linh khác.
Song, Địa Phủ cũng đang thi hành chấp hành nhân tính hóa, xét thấy đồ tể cha
vì cuộc sống bức bách, mà thiên nhiên cũng có quy luật cung cầu, cho nên chỉ phán ông ta leo núi đao, thời hạn phạt là 580 triệu năm. Nói một
cách tương đối thì điều này cũng xem như rất nhẹ rồi, lúc đó ở địa ngục
Núi Đao Lưu Anh Nam còn nhìn thấy nữ não tàn dùng giày cao gót ngược đãi mèo và ngược đãi thỏ, hình phạt của họ vừa vặn ngược lại với đồ tể cha, đồ tể cha là từ dưới bò lên Núi Đao, còn hình phạt của đám não tàn
ngược đãi động vật kia thì là từ trên Núi Đao lăn xuống dưới, mỗi lần
lăn đều là máu tươi giàn giụa, da tróc thịt bong, hệt như ngàn đao bầm
thây, vô cùng đau đớn, mà thời hạn phạt của họ là ‘mãi mãi’!