Tiểu Linh tuyệt vọng, hồi còn sống đã bị bệnh tật hành hạ, không ngờ sau khi chết biến thành quỷ lại vẫn phải chịu phần tội này.
Cô chủ động yêu cầu Lưu Anh Nam muốn tìm chết, đồng thời bày tỏ lòng biết ơn
với Nhậm Vũ. Nhưng hiện tại, đã không phải cô nói bỏ đi nữa rồi.
Nhậm Vũ bị cảm động bởi mối tình người duyên ma còn dang dở rất là quật cường, giống như cô bị người ta an bài đến khoa tiết niệu một cách ác
ý, cũng chưa hề có một câu oán thán, quật cường lại ngoan cường đón nhận mọi thứ, nay rốt cuộc đã khổ tận cam lai.
Cô tin chắc rằng
Tiểu Linh và Lý Đại Duy cũng có thể quỷ có tình sẽ thành thân thuộc. Cô
chính là một người quật cường như thế, bất kể đối mặt với đủ mọi kiểu
đàn ông, hay ‘cậu nhỏ’ đủ kiểu dáng, hoặc hiện tại đối mặt với oan hồn,
chỉ cần là chuyện cô cho là đúng thì chắc chắn sẽ làm, hơn nữa nhất định phải làm tốt.
Cho dù Tiểu Linh đã cầu xin đồng thời buông tha, nhưng cô không chịu thua, vì trấn an Tiểu Linh, cô cướp lấy số ‘thuốc
bổ’ còn lại trên tay Lưu Anh Nam rồi ném đi toàn bộ:
- Tiểu Linh cô trước tiên đừng vội, những thứ này không được chúng ta sẽ nghĩ cách
khác, cô nhất thiết đừng có ý nghĩ coi thường mạng sống. Cô là cột trụ
tinh thần duy nhất của Lý Đại Duy, nếu cô chết, cậu ta cũng sẽ không còn gì lưu luyến mà đi theo cô. Cho nên cô đừng nghĩ quẩn nhé.
Nghe lời của Nhậm Vũ, Lưu Anh Nam thật sự bó tay, đã bao giờ nghe nói có người khuyên quỷ nghĩ thoáng một chút đừng coi thường tính mạng chưa?
Lẽ nào cô có năng lực nói người chết thành người sống?
- Này,
anh hãy nói một câu đi, việc này liên quan đến mạng người, cứu một mạng
người còn hơn xây tháp bảy tầng, anh cũng không muốn có người chết trước mắt mình đúng không. –Nhậm Vũ lạnh mắt trừng Lưu Anh Nam nói.
- Tôi đương nhiên không hy vọng, nhưng tôi cũng không có biện pháp mà. –Lưu Anh Nam chán nản nói.
- Không, nhất định có biện pháp. –Nhậm Vũ rất kiên định, sự kiên định của cô thậm chí còn lây nhiễm sang cả Tiểu Linh. Cô lại đứng dậy lần nữa,
chỉ vết thương trên linh thể không cách nào hồi phục, nhưng cô không hề
đếm xỉa tới, mà ngơ ngác nhìn đăm đăm Nhậm Vũ, gửi gắm niềm hy vọng.
Nhậm Vũ nhíu mày, răng bạc nghiến kèn kẹt, hai tay vòng trước ngực, ép
hai ngọn núi đẫy đà càng thêm hùng vĩ. Bỗng nhiên, mắt cô sáng rực nói:
- Tôi biết rồi, mấu chốt để giải quyết vấn đề vẫn ở trên mầm mống sinh
mạng, nó ẩn chưa sức sống vô cùng, khẳng định có trợ giúp với Tiểu Linh, điểm này cô và Lý Đại Duy đã chứng thực rồi.
- Mấy đợt thử
nghiệm lúc nãy sở dĩ không thành công là vì những người tạo ra chỗ mầm
mống sinh mạng này đều không khỏe mạnh, mầm mống sinh mạng của họ cũng
là chất lượng thấp, như kiểu tỷ lệ sống thấp thậm chí không có tỷ lệ con sống, nếu không thì chính là nhịn quá lâu, Dương khí quá vượng. Giống
như Đại Duy khi nãy, liên tục xuất vài lần, độ đậm đặc không cao như
vậy, Dương khí không vượng như vậy, hơn nữa còn là mới ra lò.
-
Cô có ý gì? –Lưu Anh Nam yếu ớt hỏi, bởi vì hắn phát hiện đôi mắt Nhậm
Vũ đang tỏa sáng, giống như nhà khoa học trải qua trăm ngàn lần nghiên
cứu thực nghiệm, cuối cùng đưa ra kết luận. Hào quang trong mắt cô là
nóng bỏng như thế, hơn nữa trước sau nhìn chằm chặp Lưu Anh Nam.
- Cô muốn làm gì? –Nhậm Vũ từng chút tới gần Lưu Anh Nam, Lưu Anh Nam vô ý thức lui ra sau.
Nhậm Vũ giống như một nhà khoa học điên trong phòng thí nghiệm, đang
thò tay vào lồng bắt chuột bạch, mà Lưu Anh Nam chính là chuột bạch. Chỉ nghe Nhậm Vũ kích động nói:
- Nếu tôi không đoán sai, mầm mống
sinh mạng có thể tẩm bổ cho thân thể Âm linh của Tiểu Linh cần vài yếu
tố riêng biệt. Đầu tiên chính là Dương khí không thể quá vượng, tục ngữ
nói chính là không thể nhịn quá lâu. Thứ hai chính là cần mới ra lò, vì
giúp đỡ Tiểu Linh, vì chứng thực phán đoán của tôi, dựa vào hoàn cảnh
cùng tài nguyên bây giờ thì thấy, cũng chỉ có anh có thể giúp được thôi.
- Cô rốt cuộc có ý gì? –Lưu Anh Nam sởn tóc gáy hỏi.
-
Phòng xét nghiệm khoa sinh sản ở tầng nóc, đi cầu thang bộ cần 10 phút,
ngồi thang máy cộng với thời gian chờ có khả năng còn dài hơn, cho dù
trong số người tới kiểm tra có người khỏe mạnh, Dương khí ẩn chứa trong
mầm mống sinh mạng cũng không quá vượng, nhưng đi tới đi lui sẽ chậm trễ rất nhiều việc, không thể giữ tươi mới. –Nhậm Vũ nheo mắt nói:
- Biện pháp duy nhất chỉ có anh, ở ngay trong căn phòng này, chế tạo ngay tại chỗ.
- Cô đừng nói linh tinh. –Lưu Anh Nam lập tức từ chối:
- Cô muốn mầm mống sinh mạng của tôi? Cô cũng biết đấy, bây giờ ở thành
phố nhỏ, cứ quyên tặng mầm mống sinh mạng một lần có thể nhận trợ cấp
3000 tệ, ở thành phố bậc trung được tới 4000 tệ, nhất là ở thành phố
lớn, nghe nói hỗ trợ quyên tặng cao tới 5000 tệ.
- Cho nên tôi
còn lâu mới lãng phí nhiều mầm mống như thế, tôi còn định dựa vào hiến
mầm mống sinh mạng để mua nhà trong vòng một năm đó!
Nhậm Vũ xạm mặt, chán nản giơ ngón tay cái nói:
- Lý tưởng của anh thật cao xa, anh đây cũng xem như chăm chỉ làm giàu
chứ nhỉ? Song anh yên tâm đi, anh giúp đỡ Tiểu Linh không hề xung đột
với chăm chỉ làm giàu. Anh nên biết, mỗi ngày một người đàn ông trưởng
thành có thể sản sinh mầm mống sinh mạng từ 70 triệu đến 150 triệu, cho
dù thần binh của anh ngày ngày ưỡn thẳng, mầm mống tùy tiện tràn ra cũng hơn 3 triệu, cho nên anh hoàn toàn không cần lo lắng.
- Cô thôi đi, cô tưởng tôi không có chút tri thức y học nào à? –Lưu Anh Nam hừ
nói, về phương diện này hắn đúng là tri thức phong phú, hắn tức giận
nói:
- Cô nói không sai, mỗi người đàn ông mỗi ngày có thể sinh
ra 70 triệu đến 150 vạn mầm mống sinh mạng, nhưng mỗi người đàn ông cả
đời chỉ có thể xuất 7000 lần.
- Được rồi, tôi thừa nhận anh cũng biết chút chút. –Nhậm Vũ cười lạnh nói:
- Nhưng anh nên biết, gần như 100% đàn ông đều có thói quen ‘tự mình động thủ’, cho nên cả đời họ phải có ít nhất 2000 lần xuất trong tay mình,
hoàn toàn chính là lãng phí. Anh đừng nói với tôi anh chưa từng thủ dâm?
- Điều này… -Lưu Anh Nam thoáng cái nghẹn họng, mặt đỏ lên,
từng có điều tra cơ cấu, có tuyệt đại đa số người thủ dâm, sau khi xuất
bằng tay sẽ có cảm giác tội lỗi, cho nên Lưu Anh Nam chắc chắn cũng
không tiện nói ra.
Nhưng Nhậm Vũ lại chợt cười lạnh nói:
- Hừ, anh không nói tôi cũng biết, hễ ai thủ dâm, lòng bàn tay đều có một đường đen mờ.
- Thật à? Tôi quả thật chưa bao giờ để ý. –Lưu Anh Nam giật mình, vội
vàng vươn hai tay ra, song lại chẳng nhìn thấy đường đen nào, còn bại lộ việc hắn thủ dâm, hơn nữa còn là thủ dâm hai tay rất hiếm thấy.
- Bây giờ thế nào đây, dù sao anh cũng lãng phí 2000 lần, chi bằng dùng
hai lần trong đó để giúp đỡ cặp tình nhân đáng thương này đi. Chẳng
những họ sẽ cảm ơn anh, tôi cũng sẽ cảm ơn anh, mầm mống sinh mạng cũng
sẽ cảm ơn anh, bởi vì anh lãng phí chúng, khiến chúng không thể tạo ra
sinh mạng, nhưng lại có thể khiến chúng cứu mạng, ý nghĩa trọng đại như
nhau.
Nhậm Vũ đầy thành khẩn lừa gạt Lưu Anh Nam, nói chính là
sâu lắng thâm thúy như vậy, cảm động lòng người, giống như tổ chức bán
hàng đa cấp đang kéo bạn làm cùng vậy. Lưu Anh Nam nhất thời mất khống
chế, không ngờ lại gật đầu.
Nhậm Vũ mừng húm, kéo Lưu Anh Nam nói:
- Được, đại trượng phu lời hứa đáng ngàn vàng, huống hồ đây chẳng phải
chuyện đáng sợ gì cả, ngược lại là việc cứu mạng người, giúp người thành đôi.
Nhậm Vũ vừa nói vừa đẩy lên giường bệnh thuộc về hắn,
đồng thời kéo rèm cạnh giường, cách ly hắn ở bên trong, Nhậm Vũ ở bên
ngoài cổ vũ:
- Fighting… À, nhớ kỹ, lần đầu tiên không lấy, Dương khí quá vượng, lấy lần thứ hai, phải tươi!