Hào quang tinh khiết như pha lê rơi xuống từng giọt như nước, cùng lúc
đó, trong thân thể cường tráng của hung quỷ, từng luồng khí đen tràn ra, mặt quỷ vốn do quỷ khí ngưng tụ thoáng cái ảm đạm không ít, giống như
sương mù tan đi, từng luồng khí đen lao về phía hào quang như pha lê, mà đốm sáng tinh khiết rơi xuống cũng không ngừng vẩy lên người nó.
Mỗi một đốm sáng đều là một chùm lửa cực nóng, mà hung quỷ giống như một
tảng băng lớn, từng đốm sáng rơi lên đó giống như lửa cháy chạm vào rơi
lên băng, chẳng những hòa tan gần hết, còn có từng luồng khí đen đậm đặc bay ra, hòa vào trong hào quang rực rỡ kia.
Tịnh hóa (tinh lọc), đây là sức mạnh của tịnh hóa, đang tịnh hóa quỷ khí của hung quỷ.
- Grào… -Cuối cùng, sau một tiếng rống giận, cả người hung quỷ biến thành một màn sương đen, toàn bộ hòa vào trong hào quang tinh khiết như pha
lê kia. Bất kể là hồn thể cường tráng hay mặt quỷ do linh phách và quỷ
khí kết hợp thành, toàn bộ đều biến mất, hoàn toàn hồn bay phách lạc.
Mà chùm sáng xoay tròn cực nhanh cũng từ màu pha lê thuần khiết lại biến
về hào quang nhiều màu. Lưu Anh Nam phát hiện, nó không còn là ánh sáng
bảy màu xích chanh hoàng lục thanh lam tử (đỏ - cam – vàng – xanh lá –
xanh nõn – xanh nước biển – tím) nữa, lại tăng thêm màu thuần khiết như
pha lê cùng màu đen như mực. Chín loại màu sắc dung hợp với nhau, bổ trợ cho nhau, hóa thành một cây cầu vồng, lại lần nữa bay về trong vuốt quỷ của Lưu Anh Nam, thoáng cái phá tan khí hỗn độn trong lòng bàn tay.
Lưu Anh Nam như một kẻ quan sát, chứng kiến màn trời đất sơ khai hùng vĩ này.
Trong lòng bàn tay hắn có một thế giới nhỏ đang diễn hóa, hỗn độn bị hào
quang nhiều màu phá vỡ, khí hỗn độn tan hết, mặt trời mọc mặt trăng lặn, núi cao trồi lên, trăm dòng đổ vào biển, chim hót hương hoa, một con
gió mát thổi qua như thổi bay tất cả tăm tối, khiến cả thế giới trở nên
sáng rực, một luồng hào quang nhiều màu như một cây cầu vắt ngang trời,
xỏ xuyên cả thế giới nhỏ, rực rỡ sáng lạn.
Lần biến thân trước
Lưu Anh Nam cũng nhìn thấy thế giới nhỏ này, có điều lần này nhìn càng
đa dạng muôn vẻ hơn. Lưu Anh Nam thậm chí còn nhìn thấy nhân loại ở
trong ấy, đó là con người thời cổ, họ có cuộc sống cực kỳ đơn giản, đó
chính là sinh tồn. Ngoài đó ra, Lưu Anh Nam còn nhìn thấy cảnh lúc họ
chết đi.
Tai nạn, bệnh tật, hoàn cảnh, dã thú đều trở thành yếu
tố tước đoạt sinh mạng của họ, lúc đó còn không có bất kỳ nền văn minh
về mai táng nào, thi thể không hề được xử lý mà bị chôn vào trong đất.
Lưu Anh Nam có thể nhìn thấy linh phách họ hòa vào trong đất, cũng có
thể nhìn thấy linh hồn họ rời khỏi cơ thể, bay về một hướng.
Nhưng khi hắn muốn nhìn rõ linh hồn con người sau khi chết sẽ đi về đâu trong thời kỳ thượng cổ trời đất sơ khai này, thì thế giới nhỏ thần dị trong
bàn tay bỗng biến mất, tay hắn cũng khôi phục nguyên dạng, hết thảy đều
trở về như cũ.
Lưu Anh Nam vẫn đắm chìm trong hình ảnh lúc nãy,
hắn càng lúc càng cảm thấy, thế giới lòng bàn tay chẳng phải ‘đại chiêu, tất sát kỹ’ gì cả, giống như là phô bày khung cảnh khi đó một cách chân thực. Có lẽ do cấp bậc của Lưu Anh Nam còn chưa đủ, cảnh tượng không
thể xuất hiện hết, chờ một ngày hắn thực sự có thể khống chế thân thể
mình, có thể tùy ý biến thân thi triển đại chiêu, có lẽ hình ảnh sẽ hiện ra hoàn toàn, hắn có thể chứng kiến lịch sử.
Lưu Anh Nam hiểu rõ trong lòng, dẫu sao thân thể cũng là của mình, sớm muộn có một ngày sẽ hoàn toàn nghiên cứu rõ ràng.
Chung quy đã hóa giải hồi nguy cơ lớn nhất từ khi hắn vào nghề tới nay, đồng
thời thân thể thần bí lại tiết lộ một vài bí mật nhỏ cho hắn, còn có
Trương công tử thần bí thì ra đã là một người chết, nhưng người nào đó
hoặc sức mạnh nào đó lại làm cho y sống lại, còn có được năng lực đáng
sợ nào đó. Từ việc y ba phen bốn bận nhằm vào Lăng Vân, nhằm vào khu quy hoạch Nam nội thành là biết, y dường như đang bảo vệ bí mật động trời
gì đó…
Bất kể nói thế nào, một kẻ thần bí có thể khiến người chết sống lại đều không phải thứ Lưu Anh Nam có thể chọc vào. Lúc nãy một
con Quỷ Không Đầu đã dồn hắn vào trong tuyệt vọng, cực kỳ nguy hiểm,
việc như vầy tốt hơn hết là để lại cho các đại ca ở Âm Tào Địa Phủ giải
quyết thôi.
Hiện tại Lưu Anh Nam rốt cuộc có thể thở phào một
hơi. Nhưng hắn hơi nhúc nhích, nhất thời một cơn đau thấu tim từ cánh
tay truyền tới, đau tới độ chảy mồ hôi lạnh. Hắn cắn chặt răng, hít sâu
một hơi, nửa bên người đều tê dại trong cơn đau dữ dội.
Hắn giơ
cánh tay trái lên nhìn, trên cánh tay có một vết thương như cái miệng,
da thịt lòi ra ngoài, sâu thấy được cả xương, máu phun như suối.
- A… -Lưu Anh Nam đau đớn hô một tiếng, vội vàng bóp cánh tay mình để máu chảy chậm hơn chút. Trong lòng hắn buồn bực không thôi, đây là vết
thương ban đầu vừa ác chiến bị Quỷ Đầu Đao của hung quỷ chém trúng, lúc
nãy sau khi biến thân hắn không hề có cảm giác đau đớn, cũng không có
máu chảy ra, hắn còn tưởng là do biến thân được chữa trị luôn rồi.
Lần trước Lăng Vân bị cương thi cào, vuốt quỷ của hắn mang theo sức sống
sinh mạng vô hạn, trong nháy mắt chữa lành vết thương của cô, đó là sức
mạnh tân sinh. Nhưng tới lượt hắn không ngờ lại chẳng có phản ứng, máu
chảy ồ ạt, đau thấu tim. Người ta thường nói trọng sắc khinh bạn, nhưng
trọng sắc khinh bản thân, chỉ e có mỗi mình hắn.
Ngay trong lúc hắn nghĩ ngợi, máu đã chảy ra rất nhiều.
May mà quỷ đã bị tiêu diệt, Trương công tử cũng biến mất, mọi thứ ở đây lại khôi phục bình thường. Tất cả quỷ khí, sương mù đen đều tiêu tan, Hồng
Hà náu ở chỗ không xa sốt ruột chờ đợi thấy thế lập tức quay xe chạy
tới, chỉ có điều Lưu Anh Nam đáng thương vì mất máu quá nhiều đã ngã
xuống trong vũng máu.
Khi hắn tỉnh lại cánh tay trái vẫn đau
buốt, mùi thuốc khử trùng nồng nặc không ngừng tràn vào trong mũi. Dõi
mắt nhìn, nơi nơi đều là màu trắng nhìn mà ghê người, cánh tay bị thương của hắn được quấn từng lớp băng gạc như xác ướp, trên mu bàn tay còn
cắm kim tiêm, đang không ngừng truyền máu cho hắn.
Nhìn thấy mọi
thứ này, Lưu Anh Nam cũng hơi bối rối, mình không ngờ lại vào bệnh viện. Một nhân viên Địa Phủ thường xuyên đi thông hai giới Âm Dương, nhìn
người chết đến nhàm ai dè lại bị thương nặng vào bệnh viện, hơn nữa còn
đang truyền máu.
Trước đây những thứ này với Lưu Anh Nam mà nói
giống như truyện nghìn lẻ một đêm, hắn chưa từng quan tâm tới thân thể
mình bao giờ, cái chết với hắn là một việc đáng vui mừng, vui giống như
tất cả những nhân viên chuyển chính thức vậy.
Nhưng giờ phút này
trong lòng hắn lại dâng lên ý nghĩ sợ hãi, cảm xúc sợ hãi bao trùm lấy
hắn, hắn luôn khinh thường cái chết, không ngờ bây giờ lại bắt đầu sợ
chết. Đó là vì trong lòng hắn có vướng bận và quyến luyến, bên cạnh có
người yêu bầu bạn, hắn bức thiết muốn hưởng thụ thật tốt trăm năm dương
thọ của mình, không muốn chết sớm như vậy, càng không muốn bị người hại
chết!
Tuy Lưu Anh Nam rất sợ chết, rất muốn sống thật tốt, nhưng
lần đầu tiên vào bệnh viện khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, mùi thuốc
khử trùng càng gay mũi.
Cũng không biết mình hôn mê bao lâu, hắn
hơi động đậy cánh tay, đau buốt. Ngẩng đầu nhìn tấm bảng trên tường, nơi đây không ngờ lại là phòng cấp cứu. Khà khà, lần đầu tiên vào bệnh viện chính là phòng cấp cứu, việc này chẳng phải điềm tốt cho lắm.