Lưu Anh Nam theo Hồng Hà vội vàng chạy tới đài truyền hình, dọc đường
nhìn thấy cả thành phố về cơ bản đã khôi phục bình thường, mọi người bắt đầu ra ngoài, chỉ là xe cộ ít đi rất nhiều, thỉnh thoảng nhìn thấy vài
chiếc xe nước A cũng đều dùng quốc kỳ che biển hiệu xe lại.
Sự
kiện không hề tạo thành bất kỳ uy hiếp với nước họ chút nào, ngược lại
khiến đồng bào của chính chúng ta cảm thấy hoảng sợ, đồng thời với những tham quan, gian thương kia cũng bật lên tác dụng uy hiếp nhất định,
khiến họ nhìn thấy uy lực bộc phát ra từ đám mạt hạng bị áp bức, bị khi
dễ kia khi họ đoàn kết lại.
Song Lưu Anh Nam vẫn không muốn nhìn
thấy chuyện như vậy xảy ra, trên có nhà nước, dưới có chính phủ, lúc
không có việc gì thì họ ăn ngon mặc đẹp, lúc có việc lại để đám dân đen
xung phong lên trước…
Ý nghĩ của Hồng Hà so với hắn đơn giản hơn
rất nhiều. Lần này cô chụp được mấy tên phần tử cầm đầu kia, đây không
chỉ là tư liệu trực tiếp cho đài truyền hình, đồng thời cũng có thể giúp đỡ phía cảnh sát, giảm bớt nỗi lo sợ của người dân, có thể nói là công
lớn. Không nói thăng chức tăng lương, nhưng cũng có thể tiến một bước
củng cố vị trí phóng viên hàng đầu của cô.
Cho nên cô vội vã cầm
điện thoại chạy tới đài truyền hình, cho dù biết rõ nội dung quay được
trong điện thoại có khả năng sẽ mang tới nguy hiểm cho cô, nhưng thân là phóng viên thì phải có dũng khí gánh chịu nguy hiểm.
Chỉ có
điều, vừa đi tới tầng trệt của đài truyền hình thì lòng nhiệt tình của
Hồng Hà bỗng chốc nguội lạnh. Đây là một thứ cảm giác kỳ lạ, bởi vì hết
thảy thoạt nhìn đều rất bình thường, nhưng cô lại rất không thoải mái.
Mà Lưu Anh Nam cũng có cảm nhận tương đồng, rõ ràng tòa nhà đài truyền
hình ở ngay trước mắt, tháp truyền hình hùng vĩ đồ sộ đứng thẳng ngạo
nghễ, hệt như cột chống trời, là một trong số những kiến trúc mang tính
tiêu điểm của thành phố, nhưng lúc này thoạt nhìn lại mông mông lung
lung, tòa kiến trúc khổng lồ như bị một làn sương mù bao phủ, thoạt nhìn giống như trăng trong nước hoa trong gương, không chân thực, giống như
tùy lúc đều sẽ tan biến theo gió.
Còn chưa vào cửa đã khiến người ta có cảm giác đè nén, như thể trong mông lung có một con đường không
nhìn thấy, mà cửa vào họ đã bước tới, đi tiếp sẽ thông thẳng U Minh vậy. Bên cạnh cổng truyền tới tiếng bảo vệ trong phòng, thoạt nhìn giống như là Quỷ Dạ Xoa trên đường Suối Vàng, hung tợn dữ dằn khiến người ta
khiếp sợ.
Hồng Hà dùng sức lắc đầu, dụi dụi mắt, cố làm mình trấn tĩnh lại, ghé mắt nhìn lại, hết thảy đều khôi phục bình thường, bảo vệ
là lão Vương ế vợ, tòa nhà đài truyền hình vẫn hùng vĩ như cũ, tháp
truyền hình cao chót vót vẫn nguy nga tráng lệ. Mọi thứ đều quen thuộc
như vậy, nhưng thứ cảm giác khiến người ta nổi da gà kia vẫn tồn tại y
nguyên.
Hồng Hà không nhịn được kéo tay Lưu Anh Nam. Lưu Anh Nam
đương nhiên có thể cảm giác được cô đang sợ hãi, lại trịnh trọng nói cho cô lần nữa:
- Em phải nghĩ cho kỹ, sự kiện lần này tuyệt đối
không đơn giản như em nghĩ, biết đâu sẽ dẫn tới yêu ma quỷ quái tạo ra
sự uy hiếp với tính mạng em. Nếu em không giao ra đoạn video này, hết
thảy đều sẽ không sao.
- Em nhất định phải giao, đây là trách
nhiệm làm phóng viên của em, ghi lại hiện trường, đưa tin chân thực.
–Hồng Hà kiên định nói, nhưng rất nhanh lại chuyển đề tài nói:
- Vả lại bên cạnh em chẳng phải còn có anh hay sao, anh nhất định sẽ bảo vệ em đúng không?
Thanh âm ngọt xớt này làm Lưu Anh Nam nghe mà mềm nhũn cả người, nực cười
thay hắn còn luôn muốn nói bí mật của mình cho họ để khoe khoang. Thực
ra thứ khoe khoang tốt nhất chính là làm cho cô ấy thấy, mà không phải
nói cho cô ấy nghe!
Lưu Anh Nam cầm tay cô, bước nhanh đi về phía tòa nhà, nhưng đi không bao xa Hồng Hà bỗng khựng chân, cả người như
hóa đá, nắm chặt tay Lưu Anh Nam, mồ hôi nhễ nhại trên trán:
-
Lúc nãy, người bảo vệ trong phòng thường trực là lão Vương, nhưng em nhớ rõ ràng mấy người trước lão Vương được người giới thiệu sang vùng khác
làm quen rồi gặp tai nạn xe bất ngờ bỏ mình, tất cả mọi người ở ban thời sự chúng em đều góp tiền làm tiền phúng, nhưng ban nãy ở phòng thường
trực rõ ràng chính là lão Vương…
Hồng Hà hoảng sợ nói, thậm chí
không dám quay đầu nhìn. Thực ra cô hỏi Lưu Anh Nam cũng vô dụng, bởi vì hắn chỉ nhìn thấy trong phòng thường trực có một người đàn ông hơn ba
mươi tuổi, làn da đen nhẻm, trên mặt toàn là vết sau khi mụn vỡ lưu lại, giống như từng lỗ nhỏ khi mưa rơi xuống cát, người nọ mặc trang phục
bảo vệ, nhếch miệng mỉm cười với họ. Đôi Âm Dương Nhãn của Lưu Anh Nam
có thể nhìn mọi vật như bình thường, nhưng nhìn thấy quỷ cũng sẽ không
có nhắc nhở đặc biệt, huống hồ đó lại là một bảo vệ mặc đồng phục đang
làm việc, Lưu Anh Nam nghĩ đều không buồn nghĩ.
Vả lại bây giờ
ngoái đầu lại hắn vẫn có thể nhìn thấy người bảo vệ đó vẫn trong phòng
thường trực, nhưng Hồng Hà quay đầu nhìn thoáng qua, lại sợ tới mức chui thẳng vào trong ngực Lưu Anh Nam. Cô cho rằng trong mắt cô, phòng bảo
vệ hoàn toàn không một bóng người.
Lần này Lưu Anh Nam cũng có
xác nhận, bảo vệ đó quả thật là lão Vương đã chết, bởi vì trong mắt anh
ta chảy máu. Lưu Anh Nam lập tức muốn xoay người tới hỏi đến cùng, nhưng lão Vương chảy nước mắt máu, bỗng lộ ra vẻ tươi cười so với khóc còn
khó coi hơn, sau đó hóa thành mưa ánh sáng biến mất không thấy đâu.
- Sao rồi? Có phải nhìn thấy lão Vương hay không? –Hồng Hà căng thẳng đến độ không dám ngoái đầu.
Lưu Anh Nam gật đầu nói:
- Anh nghĩ đó hẳn đúng là lão Vương, có điều anh ta đã xuống Địa Phủ rồi. Chẳng qua vẻ mặt anh ta nhìn về phía bên này lúc nãy, ánh mắt đó, như
sương như gió lại như mưa, vừa là gió vừa là cát, lưu luyến không rời
tình ý miên man…
- À, em biết rồi. Hồng Hà bỗng nói:
- Thì ra những bức thư tình nặc danh không đề tên, không có tem em thường
xuyên nhận được đều là lão Vương viết cho em. Có một khoảng thời gian
hầu như mỗi ngày một bức, lão Vương luôn đúng giờ đưa tới cho em, em còn rầu rĩ, không có tem làm sao gửi tới được?
- Cho nên lão Vương
mới chết không nhắm mắt đó. –Lưu Anh Nam bất đắc dĩ nói, người đều tự
mình đưa tới tay em, không ngờ còn tưởng là gửi tới. Song điều này muốn
trách thì chỉ có thể trách nghề nghiệp của lão Vương, bảo vệ ngoại trừ
dạo quanh tòa nhà thì chính là thu phát thư từ báo chí, cho nên Hồng Hà
hoàn toàn không nghĩ là anh ta. Có điều càng đáng buồn chính là, hình
như bây giờ Lưu Anh Nam cũng là một tên bảo vệ, tuy hắn không biết viết
thư tình cho Lăng Vân, nhưng nếu mỗi ngày giúp người khác đưa thư tình
cho Lăng Vân thì hắn cũng không muốn!
Hồng Hà tin lời của Lưu Anh Nam, bởi vì những lá thư tình đó viết thực sự rất thắm thiết, nhưng cô
lại ngay cả ai viết cũng chẳng hay, đổi lại là ai thì cũng sẽ chết không nhắm mắt. Có lẽ lão Vương chính là vì thế mới Âm hồn không tiêu tan để
nhìn cô lần cuối, dùng phương thức này khiến cô vĩnh viễn ghi nhớ rằng,
từng có một người yêu đơn phương cô sâu sắc đến như vậy.
Bây giờ
Hồng Hà cũng xem như người từng trải qua mưa to gió lớn, hơn nữa còn có
Lưu Anh Nam ở bên cạnh. Nhưng cô vẫn hơi sợ hãi, dứt khoát chỉ đầu ngọn
sóng về phía Lưu Anh Nam nói:
- Lão Vương thầm mến em lâu như vậy em đều không hay biết, thực ra hơi có lỗi với anh ta. Hôm nay anh ta
hồn về thăm em, lại nhìn thấy em tay trong tay với anh. Haizz, lão Vương nhất định rất đau lòng, chi bằng anh hóa ít giấy vàng cho anh ấy, trò
chuyện tỏ chút lòng thành đi?
- Anh hóa vàng cho anh ta? –Lưu Anh Nam trợn mắt, chỉ vào mũi mình, giống như nghe thấy chuyện cười lớn.
Hồng Hà lại đẩy hắn, giọng ỏn ẻn nói:
- Đừng thế mà, anh đã là người thắng, đánh bại tình địch rồi, nhưng vẫn phải giữ phong độ chứ.
- Phong độ anh quả thật có, chỉ là anh hóa vàng anh ta hưởng thụ nổi ư? –Lưu Anh Nam khinh thường nói.
Không phải Lưu Anh Nam cuồng vọng, chỉ là tùy tiện xuống Âm Tào Địa Phủ nghe
ngóng, hễ là thứ hắn đốt ở Dương gian, nào ai có thể hưởng dụng. Vả lại
Âm Tào Địa Phủ có quy củ, tất cả những thứ Dương gian đốt, bất kể là
giấy vàng tiền vàng hàng mã, hay là những mỹ nữ biệt thự siêu xe bây giờ đốt, toàn bộ sẽ lập tức chảy vào trong tay Thôi Phán Quan và Hắc Bạch
Vô Thường, họ nhìn thấy đồ tốt sẽ trực tiếp giữ lại ăn chia, sau đó mới
chia cho yêu ma quỷ quái, quỷ xanh quỷ đỏ, quỷ binh quỷ tướng cấp dưới.
Nếu họ nổi lòng lương thiện chưa biết chừng còn để lại một phần nhỏ cho
khổ chủ, nhưng đồ vật tới được Địa Ngục, cũng là do những hung quỷ lợi
hại kia giành trước, sau đó là ác quỷ, cuối cùng mới đến lượt bản thân
khổ chủ, có lẽ đến tay người đó thì cũng chả còn lại gì nữa rồi.
Phương thức này được đám Thôi Phán Quan phóng đại thành 'vì phòng ngừa vật
phẩm chảy vào chợ đen', dẫn tới chợ quỷ hỗn loạn. Thực ra địa nhục cũng
giống như Dương gian, đồ vật người nhà phạm nhân đưa tới đều phải trải
qua vài tay mới tới được tay khổ chủ. Ở Dương gian gọi là ‘Đầu Rồng Đuôi Phượng’, ở Địa Phủ điều này gọi là ‘giữ cân bằng thị trường’.
Mà Lưu Anh Nam chính là ngoại lệ, hễ là thứ hắn đốt, không có bất kỳ ai
dám giữ lại, ngay cả đám Thôi Phán Quan đều cho mặt mũi, nhưng sau đó
hắn cũng phải cảm kích, đốt thêm cho đám Thôi Phán Quan ít thứ khác.
Song đốt cho họ không phải là giấy tờ, mà là đồ thật nguyên vật liệu
thật, ấy là phải tốn tiền, hơn nữa giá trị không hề rẻ. Cho nên, Hồng Hà bảo Lưu Anh Nam hóa vàng cho lão Vương, hứ, hắn ta còn chưa đủ tư cách!