Kim Minh Chiến, người này cùng thế hệ với Thạch Hưng, thời còn
trẻ vài lần tranh chấp danh khí, tài năng,...và nhất là tranh
mỹ nhân. Không biết bao lần trọng thương, tổn thất, hận thù
chồng chất, ai cũng không nhịn ai. Cho đến khi Thạch Hưng lập gia đình đến nay hai người không gặp lại nhau, chẳng ngờ nay gặp
lại trong hoàn cảnh khó chịu này. Tuy không gặp Thạch Hưng vẫn
biết rõ, bản lãnh đối phương đã vượt xa mình, vài năm vừa qua
lại nghe được tin tức Kim gia tu thiên tài Kim Minh Chiến đã
thành công trở thành thần vương, điều này đã khiến Thạch Hưng
khó chịu, tự ti mặc cảm không thôi. Thạch gia tộc bao đời không
một ai tấn thăng thần vương, cay đắng thậm tệ hơn Thạch gia
cường giả ai nấy đều băn khoăn lo lắng mỗi khi có người sắp
đột phá thần tướng cực đỉnh, kết quả trước sau vẫn là chết
hay là trọng thương tàn tật chờ chết.
Thạch Hưng trong lòng cực kỳ khó chịu, không ngờ mình bị cắm
sừng vài chục năm nay, tình địch lại là Kim gia tên thiên tài
thần vương kia. Lúc này đôi mắt đỏ lên, hận khí bốc lên tận
đỉnh đầu chỉ muốn đồng quy vu tận với đối phương để tự giải
thoát nỗi nhục này.
Một tiếng gầm vang vọng không gian, rung chuyển trời đất làm Thạch
Hưng thanh tỉnh, thấy đối phương toàn thân khí thế bộc lộ hiển
hiện ra ngoài, không gian thần thông vừa thi triển đã khiến
cuồng phong loạn tử khí ổn định êm ru như mặt ao thu.
Kim Minh Chiến thấy âm kình lực của mình hiệu quả như thường
trong lòng an tâm ổn định vô cùng. Nhìn lại hai người thân của
mình hắn cảm ứng nơi này nguy hiểm nên lập tức ôm người biến
nhanh.
Bên ngoài ba người thuộc ba thế hệ họ Thạch chỉ còn nhìn thấy một đạo tàn ảnh, Thạch Trấn ngẩn người nuối tiếc không hành
động gì, hắn biết rõ khả năng nhỏ yếu của mình nên chỉ còn
cách tin tưởng phó mặc vào thúc tổ. Nếu thúc tổ không làm gì nổi thì mình có nóng vội cũng vô ích. Trong khi Thạch Hưng
lòng nóng như lửa thiêu đốt, niệm động thân thủ chưa kịp động
người lại bị một lực lượng vô hình ấn xuống khiến toàn thân
bị khoá cứng. Chỉ nghe một tiếng hừ nhẹ bên tai, trong tầm mắt Thạch Hưng ngay lúc đó hiện ra thân ảnh chật vật của Kim Minh
Chiến bị đẩy ngược trở về chỗ cũ, chật vật vô cùng, rõ ràng vừa bị thiệt thòi không nhẹ.
Thì ra Kim Minh Chiến khi nhập trận đã cẩn thận để lại một tia thần thức mỏng như tơ như có như không hòng trở ra dễ dàng,
hắn nắm chắc mười phần không ai phát hiện, cho dù là đồng
dạng với mình thần vương sơ kỳ. Thạch gia không có vị thần
vương nào, điều này khẳng định chắc chắn, giả như Thạch gia
mời được một vị thần vương cũng không thể nào đảm nhiệm công
tác điều khiển trận pháp. Không ai tưởng tượng ra được người âm thầm đứng sau màn lại là Thạch lão tổ. Nếu không Kim Minh
Chiến đã không tự tin như vậy.
Kim Minh Chiến mang người tình và con rơi xuất trận không ngờ bị đâm đầu vào một bức tường vô hình chỉ nghe „Ầm „ một tiếng
khiến cho cả ba người trước mắt tối xầm, mặt mũi tê dại, xương sống mũi cùng xương hàm gẫy vỡ răng rắc, miệng trào máu nhổ
ra pha trộn lẫn lộn mấy cái răng. Hai mẹ con Ngọc Lệ vừa mới
được chữa tỉnh đau quá lập tức hôn mê bất tỉnh.
Kim Minh Chiến điên tiết giận dữ gầm lên như thú dữ, bao nhiêu
phong độ biến mất trong giây lát trở thành hình dáng thú dữ,
ác quỷ mười phần dọa người. Đem hai mẹ con Ngọc Lệ đặt xuống, xuất quyền đánh bừa vào tứ phía nhanh mạnh, khí thế huỷ
diệt thiên địa, quyền ảnh dầy đặc lấp không gian. Cuồng phong
mãnh khí cuốn theo rít lên â
- Bắc Hải Triều Nộ quyền,Thiên Hành quyền ! Toái Kim quyền, ....
Kim Minh Chiến điên loạn gầm hét liên tiếp đánh mười mấy loại
quyền pháp, trong thời gian chừng mười phút tính ra đến hơn ba
chục vạn quyền..
Kim Minh Chiến cuối cùng thanh tỉnh lại đôi chút, lúc này mới
nhận ra bao nhiêu thần quyền của mình chẳng khác gì đánh vào
hư không, chẳng có một sức cản, bao nhiêu quyền lực lượng chẳng khác gì muối bỏ biển, không chút tác dụng. Kim Minh Chiến lập tức dừng tay, nhìn lại mẹ con Ngọc Lệ sắc mặt lập tức trở
nên cứng đơ, nơi đó trống rỗng nào có ai.
- Ma quỷ trận pháp... Thạch Trấn thằng nhóc, dám đùa giỡn ta. Muốn sống mau giao người ra đây.
- Ha ha, Thần vương phải không? Mau quỳ xuống thần phục Thạch gia thì ta tha cho một mạng.
Kim Minh Chiến bị đối phương sỉ nhục, xem thường đến thế trong
lòng khó chịu cực độ, phải cố nhẫn nhịn mới không phát tác
nổi nóng.
- Thạch gia của mày hèn mọn, bao nhiêu đời một thần vương cũng
không có mà đòi ta khuất phục thật là chuyện cười bể bụng sôi nước mắt. Thật là ngu, tự cao tự đại đến trình độ điên rồ.
Xem ra ý trời muốn tru diệt Thạch gia nên gia tộc mày mới có
tình trạng nguy khốn ngày hôm nay. Hừ, sắp bị diệt tộc đến nơi rồi còn không biết gì, thật là loại người vô tri.
- Hừ một tên gian dâm phu cũng đòi nói chuyện đạo đức phê bình
Thạch gia, dù mày là thần vương đi nữa trước sau cũng vẫn chỉ
là một tên gian dâm không ra gì.
- Nói đùa, Thạch gia cướp người yêu của ta, con của ta phải sinh sống trong Thạch gia khiển ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nay
Thạch gia còn cho ta là gian dâm phu... Ta đã thề sau khi tấn
thần vương phải tru diệt Thạch gia mới nguôi được mối hận trong
lòng. Ta đến đây mang hai mẹ con Ngọc Lệ về ở bên ta là chuyện
kinh thiên địa nghĩa, hợp tình hợp lý.
- Hay cho cái tình lý của họ Kim!
- Ngoài ra đạo lý lớn nhất đang được chứng minh hùng hồn nhất, là đạo lý của cường giả. Thạch gia ngoài cái hộ trận nhỏ
bé này còn có thứ gì xứng đáng để đứng ngang hàng với Kim,
Thiết hai đại gia tộc?
- Đáng chết tên gian phu, dâm tặc. Hôm nay nhất định phải chết trong trận pháp của Thạch gia!
- Nói nhảm, dương mắt chó ra mà xem ta phá trận!
Nói xong trên người Kim Minh Chiến lấy ra một con quái thú đen
như mực, nhỏ tròn như trái banh, lông mịn óng ả như tơ. Con thú
vừa được thả ra lập bắn đi để lại phía sau một tàn ảnh như
khói.
-Cắn nuốt dị thú?
Dị thú hình cầu vừa bắn hướng trên lập tức thôn phệ tử khí,
không gian trận pháp chấn động, tử khí như đang mê ngủ chợt
thức tỉnh dồn dập cuốn chuyển lại.
Thạch gia ba thế hệ đều giật mình, Thạch Trấn kinh sợ không
biết ứng phó ra sao, e ngại chỉ trong chốc lát trận pháp bị
con dị thú hình cầu này phá vỡ.
Thạch Khôn cũng e ngại dị thú hình cầu nên vội thay đổi trận
pháp, thu lại tử khí, mây đen kéo về lôi điện chớp giật ngập
trời, đánh ra điện xà dầy đặc hướng dị thú hình cầu.
Dị thú hình cầu bị lôi điện oanh kích bất ngờ trong lúc đang
tham lam nuốt tử khí giật nẩy mình, toàn thân cứng đơ ra, ngơ
ngác nhìn quanh, sau đó kêu lên“Ét“ một tiếng quái dị, sau đó
chẳng những không chút nào sợ hãi, còn hưng phấn vui vẻ quả
sức, chẳng khác nào được cho ăn ngon.
Kim Minh Chiến thấy vậy đắc ý cười ha hả...
- Lôi điện đâu, Hỏa cầu đâu mau tăng cường mạnh mẽ lên, nhiều lên, trút hết vào.
Thạch Khôn không ngờ dị thú này chẳng những không sợ lôi hoả,
lập tức thôn phệ. Lão lập tức thu lại lôi trận biến chuyển
sang Mê Hồn trận, đồng thời triệu hoán thần thú ra đối phó.
Một con Cự xà màu lam, hàn khí phát ra khiến sinh vật chung
quanh lập tức bị đóng băng. Hàn lam cự xà vừa ra lập tức
hướng vào dị thú hình cầu vọt đến nhanh như gió lốc, khi còn
khoảng tám mét liền rít lên một tiếng và phun ra một luồng
hàn khí băng sương..
Dị thú hình cầu bị tấn công liền nhận ra nguy hiểm vội bắn vọt lên cao chạy trốn.
-Ai, mau ra đây chịu chết. Đường đường là một thần vương, lại trốn lủi, ra tay đánh lén, không biết nhục hay sao?
Kim Minh Chiến cảm nhận thần niệm lực này nhất định là của thần vương cấp bậc chứ không sai được.
Một giọng nhẹ như có như không:
- Thần vương nào, Thạch gia nào có thần vương.
- Còn mở miệng phủ nhận, không phải thần vương cũng có thần
niệm mạnh như vậy? Đừng qúa coi thường kiến thức Chiến mỗ.
- Kiến thức cũng hẹp hòi thôi.
- Ngươi là ai?
- Nơi đây là Thạch gia, vậy ta là ai mày không biết,kiến thức chẳng hẹp hòi thì là gì?
Tuy hai người bề ngoài đối thoại, thần niệm hai người không
ngừng giằng co, Thạch Khôn cố áp chế đối phương, Kim Minh Chiến
chống trả để thoát khỏi áp lực.
Thần niệm giao phong, vô hình, không đẹp mắt rung động nhãn tiền như quyền cước, pháp khí, hay sử dụng thần binh nhưng mức độ
nguy hiểm hơn gấp mấy lần.
Kim Chiến Minh càng giật mình cho thần niệm của đối phương, còn mạnh hơn mình. Chẳng lẽ Thạch gia có thần vương?
Thạch Khôn năm xưa sau khi đột phá tấn thần vương thất bại hồn
xuyên việt trọng sinh Tu chân giới, mất hết trí nhớ, nhưng thiên
phú nhất là trận pháp vẫn còn năm phần. Khi còn tuổi thiếu
niên có duyên đồng chia hoạn nạn với Thanh Minh một thời gian,
sau đó khi gặp lại Thanh Minh tu vi của hắn bị tụt hậu quá xa,
khiến Thạch Khôn mặc cảm. Không ngờ sau đó Thạch Khôn gặp cơ
duyên, chiếm được độ kiếp kỳ động phủ, tài nguyên phong phú,
đan dược dư giả khiến tu vi tăng lên vùn vụt. Cho đến khi vào độ kiếp kỳ, trí nhớ hồi phục, nhớ đến tình trạng nguy khốn của gia tộc nên càng ra sức tu luyện, chẳng bao lâu phi thăng tiên
giới, lắm phen liều mạng, chém giết vượt trở ngại gây bao nhiêu mối thù, nhân đó tôi luyện tinh thần, cuồng luyện trận pháp.
Thu thập tàii liệu, ngay cả trận pháp thấp cũng không bỏ qua,
một mực kiên trì nghiên cứu. Quả nhiên trời không phụ lòng
người có chí Thạch Khôn tiến nhanh tu vi, tinh thần lẫn trận
pháp.
Thạch Khôn phi thăng thần giới chưa đầy một năm, tuy tu vi chưa
phục hồi như xưa, nhưng tinh thần và niện lực chẳng kém gì
thần vương nên tạm thời không ra mặt giúp gia tộc chỉnh tu hộ
trận nghinh địch.
Thạch Khôn thấy niệm lực của mình vừa đủ sức giữ chân Kim Minh Chiến, không cho hắn trợ giúp dị thú hình cầu.
Cho đến khi dị thú hình cầu bị Hàn Lam Thần Xà nuốt chửng mới buông lỏng.