Hàn Tinh không ngờ buột miệng thốt một câu lại có tác dụng với bốn lão giả, không biết họ là ai? Đến đây từ lúc nào?
- Phong Lôi Thủy Hỏa, Hồng Thái, Hoàng Lưu, Nam Cung Thành, Âu-Hải Đồng tham kiến Bạch Thiên Thành chủ!
- Các vị tiền bối đến từ đâu? Sao gọi ta là Bạch Thiên Thành chủ?
Hồng Thái lão cung kính:
- Thành chủ nắm giữ Bạch Thiên Thành hạch tâm điều hành có thể khống chế điều khiển thành hơn nữa thần quyết Bạch Quang Chiếu đã luyện đến đại
thành, tu bổ khu kinh đô, ngoài thành chủ ra không ai có bản năng đó.
Chúng ta là dân thành còn sống sót, nhờ tiền nhân chuẩn bị phòng hộ chu
đáo, bốn đại gia tộc mười sáu người được thoát nạn tính đến nay đã hơn
ba vạn năm, phải sống trong khổ nhục chủ yếu cố gắng tu luyện, nhân số
tăng chậm hiện nay chỉ có dư bảy ngàn.
- Không ngờ ngoài Bạch gia trốn thoát bên ngoài được một ít, lại có
người sáu người của bốn đại gia tộc trong bốn giòng họ Hồng, Hoàng,
Âu-Hải và Nam-Cung thoát nạn như vậy số phận Bạch Thiên thành chưa đến
lúc phải bị tận diệt.
- Đúng vậy, đã có thành chủ đứng ra chủ trì tu bổ, chúng nhân rất hoan
hỷ vui mừng vì Bạch Thiên thành đã đến ngày phục hồi. Không biết thành
chủ xưng danh ra sao? Có việc gì xin cứ phân phó chúng ta nhất định hoàn thành. Có thể cho chúng tôi hân hạnh chiêm ngắm dung nhan.
Hàn Tinh nghe vậy mới nhớ đến mình vẫn ngồi tĩnh tọa bên trong vòng xoáy cơn lốc, ánh quang bao bọc toàn thân khiến bên ngoài người nhìn vào chỉ thấy một vầng sáng hình tượng người ngồi tĩnh tọa. Chàng nhận thấy phải nhanh chóng hoàn tất việc tu bổ thành trì nên không muốn dừng tay. Nghĩ đến Cổ Loa thành của mình dùng hai thẻ cổ loa thạch âm dương và một số
trận pháp là có thể thay thế mình tiếp tục thay mình vận hành làm việc.
- Chờ ta một chút!
Hàn Tinh niệm lực động ngưng tụ hai miếng Cổ Loa thạch một lúc, chưa đầy một giờ đã xong, sớm hơn dự tính một giờ. Nhớ lại khi xưa ngưng tụ một
viên Cổ Loa thạch phải mất thời gian nửa năm, bây giờ một giờ ngưng
luyện ra hai thẻ cổ loa thạch này khiến chàng mừng rỡ, Nguyên Thần lực
và Cổ Loa quyết rõ ràng thăng tiến hơn trước rất nhiều. Vài phút sau hệ
thống Ngưng Tụ năng lượng bổ thành vận hành, chàng đem Mỵ Lan ra ngoài
gặp bốn lão già.
Bốn lão Phong, Lôi, Hỏa Thủy thấy đôi nam nữ trẻ tuổi xuất hiện liền
sửng sốt. Trong trí óc của họ hình ảnh của thành chủ phải là một lão già tuổi tác ít nhất cũng phải cao hơn mình, tức là ba vạn tuổi. Không ngờ
hai người tuổi trẻ, so vói con cháu chắt chít của mình còn nhỏ hơn. Với
tuổi này cháu chắt trong bốn gia tộc cũng có hơn một ngàn, nhưng cháu
chắt của mình phần nhiều chỉ lo ăn học, tu luyện chứ chưa có đứa nào
giúp ích công việc nặng nhọc cho gia tộc. Hai người tuổi trẻ nam nữ này
tu vi đã đạt trình độ thần tướng đỉnh phong, không bao lâu sẽ đột phá.
Không đúng! Thần Tướng đỉnh phong lại có thể nhẹ nhàng đánh bại bốn thần vương, còn giết chết một tên.
Tám ánh tinh quang của bốn lão dò xét, khi chạm vào ánh mắt của Hàn Tinh họ liền rung động, vội dời đi chỗ khác né tránh, vì bị ánh mắt tinh
quang của chàng hóa giải thu hút. Bốn lão đều cảm thấy mình bị nhìn thấu nguyên thần thức hải bị xem xét một lần.
- Hãy gọi ta Hàn Tinh. Ta được ủy thác chuyện này, vốn không định nhận
lời người ta nhưng thấy ma đạo ma tộc từ cao tầng hạ giới ý đồ hủy diệt
toàn thể nhân loại, nay đã bắt đầu hành nên mới lãnh trách nhiệm này.
Các vị cũng đứng ra lãnh phần trách nhiệm cai quản bốn phương lãnh địa
thành, mỗi vị chọn một phương. Chính giữa làm khu vực điều hành, ta tạm
thời phụ trách sau sẽ giao cho người trong gia tộc họ Bạch ra đảm nhiệm.
- Thì ra thành chủ đã gặp được Bạch thành chủ hậu nhân, không ngờ trẻ
như vậy thành chủ đã tu luyện một bộ nguyên thần, tinh thần lực mãnh
liệt như vậy. Chẳng trách chỉ với tu vi Thần Tướng đỉnh phong thành chủ
có thể áp đảo cao thủ trên một đại cấp. Thật là kỳ tích không ai tưởng
tượng được.
- Không hiểu thành chủ phu nhân danh xưng ra sao?
- Lê Mỵ Lan bái kiến bốn vị tiền bối. Tiểu nữ chỉ là bạn đường chứ không phải thành chủ phu nhân của các vị.
- Ah! Xin lỗi cô nương ta nhìn lầm, ăn nói đường đột.
Hồng Thái vừa mở miệng đã sai lầm khẽ giật mình, nhưng nhận ra ánh mắt
hai người mỗi khi trao đổi đúng là tâm hợp ý đầu, tương thông với nhau
so với các đôi đạo lữ còn thắm thiết nồng nàn hơn, sao lại có thể như
vậy.
Mỵ Lan trong lòng mong mỏi ước được như vậy, bề ngoài cứ phủ nhận. Nàng
lên tiếng phủ nhận ngay vì cảm giác bất ổn, xét theo hành động, bản lãnh của chàng biều hiện mấy ngày nay, nàng cảm thấy rất thân thiết nhưng
lại ẩn dấu hiệu bất ổn, nàng không hiểu đó là chuyện gì nhưng linh cảm
báo cho biết không ổn. Nàng sợ điều bất ổn này sớm xảy ra nếu để cho Hàn Tinh trả lời nên nhanh miệng nói rõ trước.
Hoàng Lưu tỏ vẻ quan tâm chuyên này nêu ý:
- Nếu vậy còn gì bằng, trong bốn đại gia tộc Hồng, Hoàng, Âu-Hải và
Nam-Cung không thiếu những danh mỹ tuyệt đại giai nhân, sắc nước hương
trời. Nhất định thành chủ sẽ kiếm được đối tượng như ý.
- Thôi đi mấy cụ. Tuyệt đại giai nhân trong tim tôi đã có. Người yêu quý đó tôi đã chọn rồi không cần phải chú ý đến việc này.
Mỵ Lan nghe Hàn Tinh nói vậy tim đập gia tốc, nàng tự hỏi không biết người trong tim chàng có phải là mình không?
- Trai tam thê bảy thiếp là lẽ thường, bản lãnh cường đại lại trẻ tuổi
như thành chủ nạp vài chục phòng cũng không phải là chuyện không thể.
Thôi không đề cập chuyện này nữa, trước tiên mời thành chủ đến nơi tạm
trú của bốn gia tộc chúng tôi. Không biết chúng thần dân có được vinh
hạnh này không?
- Được rồi! Tôi cũng tò mò không biết trong Bạch Thiên thành còn có nơi
nào bí mật lại có thể cất dấu an toàn nuôi sống cho nhiều người lâu đời
như vậy.
Hàn Tinh chợt nhớ đến một nơi bên dưới như thung lũng, thần thức dò xét
xuống không thấy đáy nên cho rằng phía dưới không có sinh linh, bây giờ
nghe đề cập đến nơi ẩn trú thần bí chắc là nơi đó.
- Vậy Thành chủ và Lê cô nương theo chúng tôi.
Bốn lão đi trước mở đường, quả nhiên họ bay nhảy thẳng xuống vực sâu
thung lũng sương mù. Hàn cùng Mỵ Lan sánh vai phi thân bay xuống, thong
thả như người xuống các bậc thang vừa bay xuống vừa quan sát cảnh vật lờ mờ chung quanh, vắng lạnh không sinh cơ. Xuống bên dưới trên hai ngàn
thước, khí hậu lại trở nên ấm áp hơn, sương cũng mỏng dần, bốn lão dẫn
qua mấy chục khúc quanh co hiểm trở, cảnh vật thay đổi liên miên rất khó nhớ. Hàn Tinh tự nhủ, đường vào nơi đây thật phức tạp, ảo trận chồng
chất, nếu không lắm vững trận pháp và các vị trí thì một vài lần đi qua không thể quen đường trở lại.
Đó là đối với người khác, còn Hàn Tinh đã có Thần Di thuật thì không bao giờ sợ lạc lối, ảo trận cũng không thể làm khó chàng được.
Cuối cùng đã đến, một cảnh đồng quê trải rộng trước mắt, xóm thôn hầu
hết nhà lợp tranh giản dị. Thần thức Hàn Tinh chú ý đến một con bé đang
quét sân, dùng chổi vung lên mấy đường, lá và rác lập tức bị luồng gió
cuốn đi, vài đường chổi quét tiếp nửa sân bao nhiêu lá đều cuốn theo bay đổ vào một cái hố đàng sau nhà. Cách nơi đây khoảng mười thước hai
thanh niên đang đối luyện niêm thủ, kẻ đón đỡ người gạt tấn công càng
lúc càng nhanh, thân thủ phối hợp toàn thân lăng không bay lên xuống tới lui nhịp nhàng quyền cước gối cùi chỏ va chạm nhau liên tiếp, tiếp lực
đả lực vận dụng liên miên không dứt như vô số những làn sóng đùa. Hai
thanh niên đều để mình trần, lộ ra ngoài cơ bắp cuồn cuộn thân hình cân
đối.
Hàn Tinh ngạc nhiên không ngờ thần nhân vẫn có kẻ luyện võ cách như ở hạ giới, Tu chân giới, tiên giới, thần giới hầu hết luyện khí, luyện pháp thuật thần thông. Thỉnh thoảng mới gặp được một vài cao thủ luyện thể,
còn người luyện võ cường thân rất hiếm.
Đang lúc đối luyện đến lúc khẩn yếu, hai thân hình chỉ còn để lại tàn
ảnh thì bất chợp họ ngừng tay, vì cả hai vừa được báo tin. „Có khách!“
Cả hai thanh niên cùng cô gái nhanh nhẹn ra phía trước nhà ngóng chờ,
trong chốc lát sáu người ba lão giả và một đôi nam nữ trẻ tuổi lăng
không bay tới.
Nhận ra bốn lão giả, cả ba giật mình rồi vui mừng chào hỏi.
- Xin ra mắt bốn cụ, cơn gió nào đưa bốn cụ đến tận Nam Cung Hoè gia trang?
- Thật khách khí, Nam Cung tiểu thế gia hôm nay được chúng ta chiếu cố
từ nay rất có nhiều triển vọng tương lai. Ba cháu mau ra mắt Hàn thành
chủ và vị cô Lê cô nương.
Ba người theo lời chào hỏi xong thì từ xa thân một đạo cầu vồng hai màu
xanh đỏ nhạt vọt đến, hiện ra hai người nam nữ thanh niên trông nhác
giống ba người trẻ họ Nam Cung:
- Bái kiến bốn cụ, chào hai vị đạo hữu.
- Đạo hữu cái gì, đây là Bạch Thiên Thành chủ Hàn Tinh và Lê cô nương.
Và đây là đôi vợ chồng Nam Cung Bách, năm mươi năm trước tách rời đại
gia tộc lập thành chi tộc chuyển rời về nơi miền que hẻo lánh này sinh
sống.
- Bái kiến Hàn Thành chủ.
- Hai vị đừng khách sáo, luận về tuổi tác Hàn Tinh cũng chỉ đáng tuổi
con cháu hai vị thôi vậy hai vị cứ gọi thẳng tên hay gọi cháu cũng được.
Vợ chồng Nam Cung Bách mỉm cười không nói.
- À phải rồi Nam Cung Bách, ba đứa con các ngươi đã lớn như vậy sao
không kiếm chỗ lập gia cho sớm, các ngươi nên biết họ Nam Cung đang lâm
vào cảnh ít người so với ba họ Hồng, Hoàng và Âu-Hải.
- Không giấu gì các cụ, hai thằng nhỏ này đã được nhắc nhở nhưng chúng
đòi chờ đợi, khi nào tu vi tấn thăng thần tướng mớì chịu lo lắng chuyện
này. Còn Thanh Hằng tuổi còn nhỏ bé, chưa hiểu biết gì.
Hai thanh niên Nam Cung Sơn và Nam Cung Hà vừa nghe cụ Nam Cung Thanh đề cập chuyện hôn nhân liền rút lui, nhưng trước đó không khỏi nhìn qua cô gái họ Lê, vừa chạm vào ánh mắt nàng tâm thần không khỏi rung động.
- Thần tướng đỉnh phong. Người đẹp như tranh, thuỳ mị đoan trang nhìn một lần muốn nhìn ngắm mãi.
Còn cô bé Nam Cung Thanh Hằng đang rót trà nghe được tay run lên thiếu chút nữa để rơi chén trà, mặt đỏ hồng.