Bên trong đại sảnh của nhà thờ tổ, mọi người đều trầm mặc khiến cho bầu không khí căng thẳng nặng nề vô cùng.
Các trưởng của một chi trong Nam Môn thập nhị phong đều tụ tập lại
đây và ngồi ở phía bên phải đại sảnh, trong đó người ngồi trên đầu là
chi trưởng Nam Môn Thừa Bình.
Đằng sau Nam Môn Thừa Bình theo thứ tự là chi thứ hai Nam Môn Thừa
Đức, chi thứ ba Nam Môn Thừa Ân, chi thứ bốn Nam Môn Thừa An, chi thứ
năm Nam Môn Thừa Tuyên, chi thứ sáu Nam Môn Thừa Nhan, chi thứ bảy Nam
Môn Thừa Nghiệp, chi thứ tám Nam Môn Thừa Doãn, chi thứ chín Nam Môn
Thừa Vận, chi thứ mười Nam Môn Thừa Trạch, chi thứ mười một Nam Môn Thừa Hòa, chi thứ mười hai Nam Môn Thừa Chí.
Mà ở bên trái đại sảnh có 5 vị trưởng lão đang ngồi gồm Nam Môn Đinh
Hữu, Nam Môn Đinh Châu, Nam Môn Hòa Nguyên, Nam Môn Duệ Minh, Nam Môn
Thiên Hà.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử gần một nghìn năm nay của Nam Môn
thị tộc mà mười hai trưởng của một chi cùng các trưởng lão tụ tập cùng
nhau.
Ở giữa đại sảnh, Nam Môn Đinh Thạch cả người đầy máu đang nằm im phía trên ngọc đài, giờ phút này hắn đang thoi thóp, chỉ có một chút linh
quang che chở khiến cho thần hồn hắn chưa bị dập tắt.
Cảnh tượng thê lương như thế làm cho lòng người lạnh ngắt tới cực điểm.
Người xâm phạm bá đạo hung tàn vượt quá xa sự tưởng tượng của bọn họ. Đối phương căn bản không có một chút ý định thương lượng hay uy hiếp mà hoàn toàn là một lòng muốn diệt Nam Môn thị tộc.
Tiên lịch vạn vạn năm tới nay có bao nhiêu gia tộc tan biến trong lịch sử, chẳng lẽ hôm nay đến phiên Nam Môn thị tộc ư?
Sắc mặt mỗi người biến đổi khác nhau, rồi nghĩ loạn trong đầu, không
ai hy vọng mình sẽ trở thành người bị hại tiếp theo, lại càng không muốn Nam Môn thị tộc bị diệt như vậy. Nhưng đến khi bọn họ thực sự bình tĩnh thương nghị đối sách mới phát hiện ra chẳng ai ở đây có biện pháp nào
tốt cả.
"Buồn cười! Quả thực buồn cười!"
"Bùng!"
Nam Môn Tiêu Viễn nện thật mạnh một quyền vào tay vịn trên ghế rồi
đứng lên, cái ghế dựa đẹp đẽ quý giá nhất thời hóa thành bột phấn.
Từ khi quản lý thị tộc tới nay, Nam Môn Tiêu Viễn còn chưa bao giờ
thất thố giống như hôm nay, khuôn mặt dữ tợn tràn đầy lửa giận, hận
không thể đốt sạch cả trời đất nhưng mà lý trí còn sót lại trong đầu hắn lại tự nhủ với bản thân rằng lúc này phải giữ bình tĩnh, không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không chính là họa diệt môn.
Thấy gia chủ tức giận, cảm xúc của mọi người giống như tìm được một chỗ để phát tiết.
"Thiên Cứu, Thiên Tội, Thiên Ám. . . Ba đại tiên phủ liên thủ, chín vị Thiên Tiên, nên làm thế nào đây?"
"Ôi! Với chút thực lực của chúng ta căn bản đánh không lại người ta."
"Gia chủ, hiện tại nên làm gì bây giờ? Ngươi nhất định phải đưa ra ý kiến a!"
"Đúng vậy gia chủ, Thập Nhị Thiên Môn Trận tiêu hao rất lớn, nếu như
không có biện pháp thì chúng ta chỉ có một con đường chết mà thôi. . .
Hay gia chủ tự mình đi nói chuyện cùng những người đó? Biết đâu. . ."
Người nói tiếp theo chính là trưởng chi thứ ba Nam Môn Thừa Ân, trong lời nói mang theo một chút sợ hãi cùng dè dặt.
Người này vốn là một người lặng lẽ, không có chí tiến thủ ở chi thứ
3, nhưng số của hắn quả thật là rất đỏ. Năm đó chi thứ 3 xảy ra một hồi
biến đổi lớn, trưởng của một chi cùng những nhân vật hạch tâm đều bị
chết cả, Nam Môn Thừa Ân dưới sự giúp đỡ của chi thứ 4 đã đuổi đi mẹ con Ôn Nhã, thành công thượng vị và trở thành trưởng của chi thứ 3.
Vì nguyên nhân này nên mọi người đều có chút xem thường hắn. Hôm nay
hắn vừa thốt ra lời kia lập tức khiến cho không ít người phản bác.
"Nói? Nói cái rắm! Trong mắt những người đó thì chúng ta có khác gì
heo chó đâu, muốn giết thì giết, muốn mổ thì mổ, chúng ta có tư cách gì
nói chuyện với người ta?"
"Đúng vậy, bọn họ muốn đuổi tận giết tuyệt chứ đâu muốn nói đạo lý với chúng ta, những người này căn bản đều là lũ điên."
"Không nghĩ là có một mỏ quặng lại lại khiến cho hỗn loạn thế này."
"Đúng vậy, rõ ràng là chưa được tí chỗ tốt nào, ngược lại còn bị người đuổi tận giết tuyệt, sớm biết như thế. . ."
Trưởng chi thứ 4 Nam Môn Thừa An nói tiếp, bên trong lời nói rõ ràng ám chỉ đến ai đó.
Mọi người bất giác quay ra nhìn Nam Môn Tiêu Viễn vốn đang trầm mặt,
thân là gia chủ nhất định phải có trách nhiệm đối với mỗi quyết định của mình. Dù là chuyện mỏ quặng lúc trước Nam Môn thị tộc đoạt được bao
nhiêu chỗ tốt, nhưng thấy tai vạ đến nơi thì có thể nói gia chủ đúng
sao?
Vẻ mặt Nam Môn Tiêu Viễn hờ hững và cũng không giải thích gì cả.
Thấy bầu không khí trở nên khó xử, lúc này chi trưởng Nam Môn Thừa
Bình vội vàng giảng hòa: "Ai cũng không dự đoán được chuyện sẽ phát
triển thành như vậy, một khi quyết định này do mọi người cùng nhau
thương thảo ra, vậy đừng có oán trách gì nữa, tốt hơn là chúng ta nên
suy nghĩ tìm biện pháp ứng đối đi!"
Lập tức, trưởng chi thứ chín Nam Môn Thừa Vận nói phụ họa: "Đúng vậy, oán trách lúc này cũng vô dụng, nếu thật sự không được thì đành đánh
với bọn họ thôi."
"Đánh? Chúng ta lấy cái gì để đánh? Lấy mạng sao? Cho dù lấy mạng để
đánh thì có thể thắng người ta sao? Chín đại Thiên Tiên, ngươi cho là là chín con sâu róm à?"
"Đúng vậy đúng vậy, hiện tại đi ra ngoài chỉ là chịu chết vô ích,
người chi thứ ba của ta vốn ít, không chịu nổi sức ép đâu, muốn liều
mạng thì chi thứ chín các ngươi tự mình đi thử a!"
"Lão tam, lão tứ, các ngươi đừng có nói những câu châm chọc đi, nếu
các ngươi có biện pháp thì nói ra! Không có thì đừng có nói những câu
ngứa tai như vừa rồi!"
"Hắc hắc, ta không có biện pháp nhưng sẽ sống lâu hơn một số người đầu óc ngu ngốc, lôi kéo mọi người đi chịu chết!"
"Thối lắm! Thị tộc chúng ta từ trên xuống dưới tốt xấu cũng có mấy
ngàn người, cho dù đánh không được cũng phải lột bọn họ một tầng da! Các ngươi không phải đều thổi phồng con cháu chi của mình là mạnh nhất sao, vừa lúc để mọi người chứng kiến a!"
"Nói vớ nói vẩn, dù có mạnh thì có thể mạnh hơn đệ tử tinh anh của ba đại tiên phủ sao."
"Mà nếu là như thế, sao ngươi không nói với chi trưởng, chi thứ 2 đi, con cháu bọn họ là nhiều nhất trong mười hai chi của chúng ta."
"Người của chi thứ mười một cùng chi thứ mười hai cũng không ít. . ."
"Ngươi. . . Các ngươi, chẳng muốn nói cùng các ngươi nữa."
"Tiểu nhân!"
Mười hai trưởng của các chi tranh luận càng ngày càng quyết liệt,
ngươi một câu ta một câu, ngoại trừ nói kháy lẫn nhau thì đều không có
biện pháp gì.
Mà chư vị trưởng lão từng người đều là không biết nói sao, bọn họ
hàng năm bế quan tu hành, ít hỏi đến việc của thị tộc nên trong khoảng
thời gian ngắn này không nghĩ ra một đề nghị tốt nào.
Nam Môn Tiêu Viễn âm trầm nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn mọi người làm ra vẻ ta đây, trong lòng sinh ra một cảm giác vô lực, thị tộc lớn đây ư,
vào thời khắc mấu chốt chẳng những không có người nào có thể dùng được,
thậm chí còn bắt đầu xảy ra nội chiến, đây không thể không nói là thất
bại của tộc trưởng, cũng là sự đau xót của thị tộc a.
Hiện tại, ngay mấy cái trưởng chi và trưởng lão này đều rối loạn thì
có thể nghĩ tình huống phía dưới lại càng dữ dội và hỗn loạn đến mức nào rồi.
"Đủ rồi đủ rồi! Tất cả mọi người bình tĩnh lại nào!"
Nam Môn Tiêu Viễn mở miệng khuyên can, đang định phát tác thì một đạo uy áp lớn lao từ trên trời giáng xuống, đại sảnh nhất thời an tĩnh lại.
"Các ngươi đều là thủ lĩnh của thị tộc, vậy mà ai cũng tranh cãi không ngớt như thế thì còn ra thể thống gì!"
Trong tiếng quát lớn, một quầng sáng dừng ở bên người Nam Môn Tiêu Viễn.
Sau đó, quầng sáng tan đi, một thân ảnh cao lớn hiện ra tại trước mặt mọi người.
"A! Đại trưởng lão. . ."
"Đại trưởng lão rốt cục xuất hiện!"
"Bái kiến đại trưởng lão!"
Mọi người nhìn thấy người tới đều nhất tề hành lễ, trên mặt ai cũng
lộ ra vẻ vui mừng, giống như tìm được người tâm phúc vậy và trong lòng
mọi người cũng ổn định không ít.
"Hừ!"
Ánh mắt lạnh nhạt của Nam Môn Vệ Quặc đảo qua mọi người, sự thất vọng trên mặt không cần nói cũng biết.
Mọi người thấy thế đều thấp thỏm bất an trong lòng, nhất là những
người vừa tranh chấp, giờ phút này đều vô cùng sợ hãi, sợ đại trưởng lão trách tội chính mình.
"Đại trưởng lão. . ."
Nam Môn Tiêu Viễn đứng ở bên dưới Nam Môn Vệ Quặc, vẻ mặt hơi bất an.
"Lão phu cũng biết chuyện gì đã xảy ra rồi, chẳng trách được ngươi. . . Ba đại tiên phủ khinh người quá đáng!"
Mắt Nam Môn Vệ Quặc lóe sáng, trong ánh mắt dấy lên sát khí rất mạnh.
Dừng một chút, Nam Môn Vệ Quặc trở tay lấy ra một hạt đan dược rồi
đưa vào trong cơ thể Nam Môn Đinh Thạch: "Gia chủ, đầu tiên phải đưa
Đinh Thạch trưởng lão vào tịnh thất tu dưỡng, lệnh cho dược sư của Linh
Bồ Viên chiếu cố cẩn thận, việc bên ngoài tạm thời do Nam Môn Chính Đình xử lý."
"Dạ"
Nam Môn Tiêu Viễn vội vàng trả lời rồi lập tức sai hai gã hộ vệ an bài việc này.